- Đ-Đội trưởng?
Các thành viên trong đội nhìn Wei Yang, không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng, Wei Yang đành phải hỏi.
- Ý của cậu là cậu sẽ không bỏ vũ khí của mình xuống ư?
- Đúng vậy.
Yeowun không buồn đưa ra lý do.
Đúng hơn, cậu đe dọa sẽ chém bất cứ ai chạm vào lưỡi đao trong tay mình.
- … Nghe đây, anh bạn. Tôi phải nghĩ gì khi cậu đã nói rõ ràng rằng cậu sẽ đáp ứng và hợp tác với chúng tôi nhưng lại từ chối bỏ vũ khí xuống?
- Đối với một võ sư Murim, vũ khí là mạng sống. Đó không phải là lẽ thường sao?
- Lẽ thường?
Wei Yang không nói nên lời.
Những người mang theo đao, kiếm thông thường sẽ bị cảnh sát điều tra, và nếu chống đối sẽ bị tước quyền sử dụng vũ khí hoặc nhốt giam giữ để cải tạo.
- Tôi sắp phát điên mất thôi.
Và những bộ quần áo có thể thấy trong các bộ phim cổ trang võ hiệp xưa.
- Haa. Chắc không phải cái tên này là người của quá khứ vô tình rơi vào cỗ máy thời gian mà xuyên không đến thời hiện đại đó chứ….
Thật kinh ngạc, vì lời nói vu vơ ấy thật chính xác.
Tuy nhiên, cỗ máy thời gian không tồn tại trong thời đại này.
Wei Yang liếc nhìn xung quanh.
- Woah !!!
Những người dân nghĩ rằng vụ việc đã được giải quyết và đã chạy đến hô hào.
Tất cả đều cổ vũ cho cảnh sát.
‘Khốn khiếp.’
Mọi chuyện nhìn thì đang chiều hướng tốt nhưng không phải là như vậy. Bởi nếu họ không nhanh chóng còng tay và tước đi vũ khí trong tay Yeowun thì khả năng không tránh được miệng lưỡi người đời.
Nói cách khác, họ sẽ chế giễu lũ cảnh sát là những tên vô dụng.
Tuy nhiên, họ không thể đẩy sự may mắn cho Yeowun.
- Chết tiệt. Nếu như cậu ta không phải là Murim thì…
Chỉ mới lúc trước đó, võ sư Murim này đã lôi người đội trưởng của họ đi.
Đó là khi cậu nghe thấy giọng nói của ai đó.
- Đội trưởng.
Người đó tên là So Pyeong.
Anh ta vừa đưa đội trưởng Lee Myeong đến bệnh viện bằng ô tô.
Tuy nhiên, dường như có một thứ gì đó trong tay anh ta.
- Ah!
Wei Yang nhận ra nó ngay lập tức.
So Peyong cười và nói.
- Hãy sử dụng cái này, đội trưởng.
Đó là thứ được mượn từ Đội đặc công cơ động và vẫn chưa trả lại.
Trước khi họ gặp Yeowun, họ đều nghĩ đến việc trả lại vật đó cho đội 5. Nhưng thật may mắn là họ chưa trả nó lại.
- Tốt. Bây giờ…
Wei Yang nói rất nhỏ với Yeowun.
- Nghe này. Chúng tôi phải rời đi trong thế ngẩng cao đầu. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi áp giải cậu đi mà không làm theo những thủ tục và quy trình?
- Ta đã nói là mình sẽ hợp tác. Chứ ta không nói sẽ đầu hàng các người.
Mặt Wei Yang gần như biến sắc.
Ah, nó khác nhau. Cả hai từ đều có nghĩa khác nhau.
Mặc dù cơn thịnh nộ của Wei Yang đang sôi sục nhưng anh ta biết rằng dùng vũ lực cũng không thể trấn áp Yeowun, vì vậy anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh để thuyết phục.
- Chúng tôi là những người bảo vệ công dân. Và chúng tôi là những người bảo vệ cơ quan thực thi pháp luật của Chính phủ Trung Quốc. Nên làm ơn.
- Ta đã từ chối rồi mà.
Yeowun không lùi bước.
- Haizz, tốt thôi. Sau đó, chúng tôi sẽ từ bỏ việc lấy vũ khí của cậu. Thay vào đó, chúng tôi sẽ còng tay cậu cho đến khi cậu vào xe. Và chúng tôi sẽ thả cậu sau khi cậu vào trong. Tôi yêu cầu cậu làm điều này vì danh dự của cảnh sát.
Wei Yang từ bỏ niềm kiêu hãnh của mình và cầu xin Yeowun.
- Làm ơn đi.
Yeowun nhìn vào đôi mắt cầu xin rồi đưa cả hai tay ra.
- Đừng cố gắng làm bất cứ điều gì ngu ngốc.
- Dĩ nhiên là không!
- Được rồi!
Wei Yang cảm thấy vui vẻ hơn.
Rồi anh ta không nói gì mà ra hiệu cho đội phó So Pyeong.
So Pyeong sau đó tiến tới rồi đeo còng vào cổ tay Yeowun.
Clap!
Cái còng tay này khác với những gì các sĩ quan khác.
Chúng có mặt dày hơn, hình hộp và có một chiếc máy được lắp trên chúng. Sau khi đeo chúng vào, So Pyeong nhấn một nút.
‘Phải rồi!’
Nắm chặt!
Chiếc còng tay quấn chặt quanh cổ tay Yeowun.
Ngoài ra, nó có lượng năng lượng đặc biệt phát ra từ chiếc máy nằm ở giữa còng tay.
[Thiết bị cơ học đang tạo ra sóng phân tán năng lượng.]
Yeowun nheo mắt trước những lời Nano nói.
Sóng phát ra từ còng tay có tác dụng làm phân tán nguyên khí và nội lực mà Yeowun đã tích lũy được trong thời gian tồn tại.
‘Mình nghĩ không sai mà.’
Yeowun lắc đầu.
Yeowun đã dự đoán rằng một điều gì đó sắp xảy ra. Chỉ là cậu đang xem chúng muốn diễn trò gì.
- Lạ thật.
Nếu có một điều mà cậu ấy tò mò, thì đó là lý do tại sao công nghệ của tương lai như Nano, lại không biết thông tin về chiếc còng tay này.
Sau khi mọi thứ theo ý muốn mình, Wei Yang nhếch mép cười nói.
- Cảm ơn vì đã đeo còng vào tay. Hãy lên xe và đảm bảo rằng cậu có một khoảng thời gian vui vẻ. Huhuhu.
Clap.
- Di chuyển đi. Đi bộ ra chiếc xe ở đằng kia.
Sau đó, Pyeong rút súng ra và chĩa vào sau đầu Yeowun.
Giọng nói của anh ta thay đổi như thể họ đang nói chuyện với một tên tội phạm.
Bịch!
Yeowun lặng lẽ di chuyển đến nơi có chiếc xe đằng kia.
Wei Yang thấy vậy thì nở nụ cười đắc ý.
- Mọi chuyện đang diễn ra rất ổn. Huhu, để chuẩn bị cho sau này, mình sẽ phải xin ý kiến cấp trên về nhiều thứ hơn mà đội 5 sử dụng.
Chiếc còng tay Yeowun đeo được sử dụng dùng để bắt giữ các võ sư Murim.
Nó có khả năng phân tán (tiêu tán) đi nội lực mà những võ sư đã tích lũy.
Wheing!
- Đi.
Khi cánh cửa mở ra, So Pyeong ra lệnh cho cậu bước vào trong khi đang cầm súng.
Yeowun im lặng bước vào xe.
- Kay. Rút lui.
- Đã rõ.
Cùng với đó, những cảnh sát khác cũng lần lượt lên xe.
Cuối cùng, Wei Yang lên xe rồi đóng cửa lại.
Wei Yang nhấn một nút trên bảng điều khiển trung tâm ở gần ghế lái.
Click!
Và sau đó, các cửa sổ trong suốt của xe tối sầm lại để tránh bất kỳ ai nhìn thấy bên trong.
Khi xe hoàn toàn đi ra khỏi đám đông, các cảnh sát cơ động, bao gồm cả Wei Yang, cố định súng của họ dưới ghế.
Và sau đó rút những chiếc gậy màu đen ra khỏi dây thắt lưng của họ.
Srrr!
Khi Wei Yang vung gậy, Yeowun thấy rằng chiều dài của gậy đã tăng lên.
Đó là một cây gậy ba que được sử dụng để đánh.
Vì vậy, Pyeong rút ra một vài sợi dây và sau đó nói,
- Hộp đen đã được tắt.
- Phù. Tốt lắm.
Tak! Tak!
Wei Yang đập cây gậy vào lòng bàn tay khi chậm rãi đi về phía Yeowun.
Anh ta nói với khóe miệng nhếch lên.
- Được rồi, bây giờ. Hãy cố gắng giữ thái độ nghiêm túc mà cậu đã thể hiện trước đây. Võ sư Murim? Haa! Những người trẻ tuổi học võ lại trở nên tự phụ như thế này từ khi nào vậy? Đối với một chàng trai như cậu thì điều này…
Crack!
- Gì vậy!?
Wei Yang ngừng nói.
Một điều không thể tin được vừa xảy ra.
Crack! Crack!
Chiếc còng tay vốn dĩ được đeo chắc chắn đã rơi toạc xuống đất.
Yeowun lắc đầu nói,
- Ngươi nghĩ thứ đồ chơi này có tác dụng với ta ư?
Wei Yang run đến mức không nói được lời nào.
- L- Làm sao điều này có thể xảy ra? Thiết bị đã hỏng rồi sao?
Không phải vậy, còng tay vẫn hoạt động tốt.
Chỉ là trình độ của Yeowun đã vượt xa những gì mà chiếc còng ấy có thể làm.
Tất nhiên, ngay cả khi không phải vậy, chỉ riêng sức mạnh của cậu cũng đã vượt qua giới hạn của con người, vì vậy cậu có thể thoát khỏi còng dễ dàng.
- Chết tiệt…
Dù lý do là gì thì nó cũng đã bị vỡ, và đây là điều tồi tệ nhất.
Wei Yang đã tin vào hiệu quả của chiếc còng và cố gắng trả thù Yeowun.
- Đ… điều đó…
- Ta nói không rõ à? Ta đã nói ngươi đừng có mà chơi với lửa.
Yeowun đưa tay về phía hắn.
Wei Yang đang ở cách đó năm bước bỗng bị hút lại.
- Ồ, KHÔNG!
Wei Yang cố nắm lấy ghế hai bên ghế xe buýt để không bị kéo, nhưng.
Hắn ta bất lực bị kéo tới.
Tak!
Yeowun nắm lấy cả hai cổ tay hắn.
Wei Yang sợ hãi hét lên một tiếng.
- Đ- Đợi đã! Nếu cậu làm hại cảnh sát…
- Chính ngươi đã tự rước họa vào thân.
Crack!
Với một âm thanh kỳ quái, cánh tay của Wei Yang bị gãy một cách kỳ lạ, và những mảnh xương vỡ vụn bật ra.
- KUAKKK!
Nó đau đến mức Wei Yang không thể ngừng la hét.
- Đội trưởng!
- D ... dừng lại!
Đúng vậy, Yeowun phải được ngăn lại, nhưng mọi người đều hoảng sợ đến mức không thể di chuyển.
Họ đang cầm những chiếc que trong tay, nhưng họ rất sợ hãi.
Yeowun không thèm quan tâm những tên xung quanh rồi nói với Wei Yang bằng tông giọng chế giễu.
- Thời gian vẫn còn rất dài. Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ với nhau như ngươi đã nói…
- Khôngggg.
Lúc ấy họa mi ngừng hót…