06:10 sáng
Ở một căn phòng tại tầng 5 của bệnh viện Thẩm Dương.
Có một người đàn ông đang nằm với vẻ mặt hốc hác.
Đó là đội trưởng Lee Myeong.
Như bác sĩ phẫu thuật phòng cấp cứu đã nói, anh ta đã trải qua quá trình kiểm tra kỹ lưỡng, và mặc dù bị thương do đạn bắn, anh ta chỉ mất một tuần để hồi phục.
[Vì không bị nhiễm trùng và cậu đã được điều trị phục hồi nên cậu có thể trở lại làm việc sau một tuần nghỉ ngơi trong bệnh viện.]
Sau một tuần, Lee Myeong sẽ được xuất viện và xin trở về lại công việc.
Lee Myeong có thể coi là rất may mắn.
- A… im đi.
Tiếng TV đang phát to khiến anh khó chịu.
Lee Myeong không thể yêu cầu họ giảm âm lượng vì anh ta phải ở chung phòng với 6 người khác.
Và căn phòng chủ yếu toàn là người cao tuổi.
- Không có một người nào đang ngủ.
Những người phụ nữ và đàn ông lớn tuổi đều đã thức dậy.
- Chết tiệt. Tôi bị thương do đạn. Ít nhất hãy cho tôi vào phòng một người chứ!
Lee Myeong rên rỉ.
Ngay sau khi nghỉ ngơi một tuần, anh ta được đưa vào một khu nhiều người.
Crack!
Lee Myeong đứng dậy đi tìm chút gì đó để ăn.
Sau khi tối qua không được ăn gì và điều trị, anh ta thức dậy lúc rạng sáng vì ngủ say.
Một y tá bước vào.
- Mọi người cảm thấy thế nào?
Lee Myeong hỏi y tá.
- Khi nào tôi có thể dùng bữa?
- Ah. Anh đói rồi sao? Chờ tôi một chút.
Y tá nhìn xuống biểu đồ.
- Nếu bác sĩ đến khám và thông báo anh đang ở trong tình trạng tốt thì tôi nghĩ anh sẽ được cho ăn cháo.
- Ugh.
Lee Myeong sắp chết đói đến nơi rồi.
Anh đang đói, và anh không thể đợi đến bữa trưa.
Anh biết là không nên nhưng vẫn hỏi.
- Vậy thì, tôi có thể hút thuốc…
Sau đó, Lee Myeong nghe thấy tiếng TV.
- Tin nóng hổi. Chúng tôi có tin không tốt. Khoảng rạng sáng, nhà chức trách thông báo rằng Son Mang-dal và các thành viên khác của tổ chức Fire Head bị bắt vì bán ma túy đã trốn thoát khỏi Cục An Ninh.
- Gì?
Mặt Lee Myeong đanh lại.
Trên màn hình, cuộc họp báo của Cục trưởng bắt đầu bắt đầu với cảnh quay an ninh.
-… Song Wei-kang, đã bị giết khi hắn ta đang chạy trốn cùng với bản sao lưu trữ về tội ác. Cục An Ninh sẽ không bỏ qua việc này…
- Chết tiệt!
Tin tức về cuộc chạy trốn là vô lý, và cấp trên của anh ta đã chết.
- Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Có gì đó đã xảy ra trong vòng 12 giờ sau khi anh nhập viện.
Lee Myeong bật dậy khỏi giường.
- Bệnh nhân!
Cô y tá hoảng sợ.
Lee Myeong đẩy cô y ta sáng một bên và nói.
- Tôi cần phải được xuất viện ngay lập tức.
- Điều đó không thể…
Pak!
Bất chấp những lời của y tá, Lee Myeong đã rút kim truyền dịch ra khỏi cánh tay mình.
Anh ta loạng choạng bước ra khỏi phòng trong khi máu chảy ra từ chỗ cắm kim.
Cô y tá hét lên.
- Bệnh nhân Lee Myeong!
* * *
06:45 sáng
Trụ sở Cục An Ninh ở thành phố Thẩm Dương.
Cánh cổng thậm chí còn chưa mở, nhưng không khí trong Cục An Ninh giống như một nhà tang lễ vậy.
Và các nhân viên nội bộ đã được triệu tập sớm để giải quyết tình hình.
- Ôi trời! Ôi trời!
- Xì xào.…. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy thi thể của chồng mình sau khi được báo tin thì nghe coi có hợp lý không?
Gia đình nạn nhân đã khóc lóc trước văn phòng. Các thi thể phải được đưa đi khám nghiệm tử thi nên chưa thể giao lại cho gia đình.
Ban đầu, người dân có quyền cho phép khám nghiệm tử thi, nhưng khi cảnh sát hi sinh thì phải được khám nghiệm tử thi ngay lập tức.
Lối vào văn phòng đã bị chặn bằng dải băng cấm các gia đình ra vào.
- Đó là đoạn phim an ninh duy nhất, hay Cục đang che giấu điều gì đó?
- Tại sao họ thao túng truyền thông ư?
Các phóng viên đã tập trung bên ngoài.
Sau cuộc họp báo, các phóng viên đến từ nhiều nhà đài đã đến đặt rất nhiều câu hỏi.
Chính bởi sự xuất hiện của những phóng viên mà những nhân viên trong Cục đã gặp rất nhiều khó khăn khi đến đây ngay sau khi nhận được tin nhắn triệu tập khẩn cấp.
- Sau khi kết quả điều tra được công bố, chúng tôi sẽ thông báo cho báo chí. Cho đến lúc đó, các phóng viên! Lùi lại ngay!
Các nhân viên bảo vệ lẫn cảnh sát vừa hét lên vừa ngăn cản những phóng viên tiếng vào.
Mặc dù đã hỏi đi hỏi lại câu hỏi đó trong gần 30 phút nhưng các phóng viên quyết không lùi bước.
Sau đó một phóng viên đến từ Đài THVL vừa hét lên vừa chỉ vào chiếc Vin Fast màu đen đang đi qua làn đường giành cho xe ô tô.
- Tôi không hiểu. Anh đã nói rằng không ai được vượt qua ngoại trừ những người có liên quan đến nó. Thế thì chiếc xe đó thậm chí không thuộc về Cục. Tại sao anh lại cho nó vào?
- Chuyện gì đây? Phải cho chúng tôi vào chứ!
Nhờ tiếng hét của một người, các phóng viên khác đã hùa theo.
Các nhân viên cảnh sát cứng đờ trước câu hỏi ấy rồi cố gắng ngăn các phóng viên đang tràn vào....
Trong khi đó, tại tầng 1 của Cục.
Một người đang nhìn vẻ mặt bối rối của những người đàn ông.
Người đàn ông với mái tóc thưa thớt là Sang Yu-geun, Cục trưởng Cục An Ninh của thành phố Thẩm Dương.
Ông ta nhìn ai đó và nói.
- Vì vậy, những gì cậu muốn nói là băng nhóm Fire Head và kẻ trong phòng thẩm vấn trong bộ phục trang cùng phe sao? Cục phó?
Sang Yu-geun đang nói chuyện với Ho Il-kyung.
Tư thế khi ngồi trên ghế sofa của Ho Il-kyung vô cùng khó nhằn.
Một bác sĩ trong đoàn y tế đến làm việc sớm đã nắn lại xương vai bị trật nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời vì sụn của anh ta đã bị tổn thương.
Tuy nhiên, Ho Il-kyung là người sống sót duy nhất trong đêm. Anh ta thậm chí không thể đến bệnh viện vì sợ bị gọi thẩm vấn.
- Không phải tôi đã nói điều đó trước đây sao? Cục trưởng. Đội 5 được lệnh cô lập Murim đó…
Bịch! Bịch!
Âm thanh đến từ tiếng giày của Cục trưởng.
Một hình ảnh 3D bắt đầu xuất hiện trên bàn.
Đoạn phim an ninh của phòng thẩm vấn thứ 4 và thứ 5 ở tầng hầm.
- Ồ?
Trong đoạn video đó, Ho Il-kyung đang ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn như người mất hồn.
Tách! Tách!
Và anh ta cũng đang ngáy!
Ho Il-kyung được thông báo rằng tất cả các cảnh quay đã bị xóa, nhưng có vẻ như không phải vậy.
- Tôi ngủ như vậy sao?
Ngay cả Ho Il-kyung cũng không thể hiểu làm thế nào mà mình có thể ngủ yên bình giữa sự hỗn loạn đó. (Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến)
Ho Il-kyung cố giải thích.
- Cục trưởng….
Bang!
Cục trưởng Sang Yu-geun đập tay lên bàn.
- Có tổng cộng hai đoạn quay từ camera an ninh từ cảnh sát trưởng Song Wei-kang! Đó là đoạn quay này và sau đó là đoạn quay được đưa cho giới truyền thông. Tôi không thể cho giới truyền thông xem thứ này vì uy tín của cục sẽ giảm sút. Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?
Ho Il-kyung ấy hiểu.
Có một chiếc USB bên trong miệng của Song Wei-kang.
Điều này khiến các sĩ quan đoán rằng tai nạn xảy ra khi Song Wei-kang đang bỏ chạy với chiếc USB.
Nhờ đó mà Song Wei-kang đã được ca tụng.
- Ngay cả kẻ đứng đầu tội phạm bạo lực đã chết cùng với người vì công lý như cảnh sát trưởng Song Wei-kang đã hi sinh. Trong khi đó, vị Cục phó Cục An Ninh uy tín trong mắt người dân thì lại ngủ bên trong phòng, tiêu đề như vậy có hợp lý không?.
- À, Cục trưởng, ngài nhầm rồi! Nó là…
- Tôi không muốn nghe! Sau khi cuộc thẩm vấn của đội cơ động 3 được thực hiện, cậu sẽ bị đình chỉ vô thời hạn cho đến khi cấp trên đưa ra bất kỳ chỉ thị nào.
Lúc đó, Ho Il-kyung đã bật dậy.
Và hắn ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Cục trưởng, nói với đôi mắt ngấn lệ. (TL: Thức thứ nhất dập đầu quỳ lạy…)
- Cục trưởng, ngài thực sự hiểu nhầm rồi. Hãy nhìn tôi này. Vai và cánh tay của tôi không còn nữa. Tôi bị bắt bởi thằng khốn Murim đó, và tôi đã phải chịu đựng mọi sự sỉ nhục…