Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cửa hàng tiện lợi cách tòa nhà Lục Cảnh Đường khoảng 800 mét.

Thình thịch!

Trước quầy thanh toán, một người để một rổ đồ uống, bánh kẹo, mì ly.

Nữ nhân viên bắt đầu quét các mặt hàng.

Có vẻ như sẽ mất một khoảng thời gian vì chỉ có một nhân viên ở đây.

- Làm nhanh lên đi.

Nữ nhân viên càu nhàu.

Anh ta khá đẹp trai dù ở độ tuổi ngoài ba mươi tuổi với mái tóc ngắn xù xì và một chấm dưới mắt phải.

Dù có đẹp tria thì người nhân viên vẫn nói với một giọng không hài lòng.

- Thưa quý khách. Vì mỗi sản phẩm đều khác nhau nên việc quét mã vạch sẽ mất thời gian.

- Làm ơn, có rất nhiều người cũng muốn nhanh mà.

Người đàn ông chỉ về phía sau nơi một người trung niên mặc áo khoác xám và đeo kính râm đang đứng.

- Chậc chậc.

Có thể người đó cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ, anh ta lắc đầu và đi đến giá để sách và xem tạp chí.

- Nếu-Nếu cô không phiền, tôi có thể tự bỏ đồ vào túi.

- Vâng.

Nữ nhân viên đưa cho anh ta năm túi giấy.

Anh ta cầm lấy những chiếc túi giấy.

Suỵt!

Rồi đặt các món đồ vào trong và người phụ nữ lướt qua từng món đồ.

Một tờ giấy to bằng lòng bàn tay được đưa cho anh ta.

Cùng với những chữ cái nhỏ đã được viết trên đó.

[Không được phép chọn hủy bỏ nhiệm vụ. Nhóm hỗ trợ kỹ thuật đang làm hết sức mình.]

Anh ta cau mày trước tin nhắn.

Vì bực bội, anh ta vò nát tờ giấy và lăn nó trên quầy.

Xong một túi, anh ta lấy một túi giấy khác để đựng đồ uống vào.

[Đã thêm một nhiệm vụ mới. Điều tra hồ sơ sau đây.]

- Cái gì?

Người thanh niên rên rỉ.

Đó là lần thứ ba anh ta yêu cầu hủy bỏ nhiệm vụ, nhưng họ đã phớt lờ điều đó và vẫn tiếp tục đưa ra những mệnh lệnh mới cho anh.

- Làm ơn đừng gửi nữa đươc không?

Anh ta vò tờ giấy và liếc nhìn ra phía sau.

Người đàn ông đang xem qua các tạp chí không ngừng nhìn anh.

Anh ta đang bị theo dõi.

- Haa… Mình sắp phát điên rồi.

Anh ta đã trở nên cáu kỉnh.

Lúc đầu, điện thoại và đồ đạc của anh đã bi lục soát.

Nhưng đột nhiên hai ngày trước, một trưởng nhóm ở lại với anh gần 24 giờ.

- Chết tiệt. Họ nói rằng sẽ không sao nếu tôi chết mà? Lũ cảnh sát khốn nạn.

Anh ấy đang bị theo dõi, vì vậy anh ấy đã hành động như thể mọi thứ đều ổn, nhưng anh không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tình hình đã đủ khó khăn rồi.

Và bây giờ, anh quan tâm nhiều hơn đến việc mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.

Nếu không phải vì "nó".

- Khốn nạn. Chết tiệt!

Tất cả những gì anh có thể làm là chửi thề.

Sau khi vứt tờ giấy đi, anh cất những chiếc bánh quy vào chiếc túi tiếp theo.

Và sau đó lôi ra bức ảnh bên trong nó.

- Gì? Diễn viên cổ trang à?

Một bức ảnh của một người thanh niên với mái tóc dài và quần áo cũ.

Ở giữa bức ảnh, tên của người đó được viết.

- Điều tra về người này ư? Ha…

Người thanh niên xem ảnh, ghi nhớ những chi tiết rồi lại chuyển xuống quầy.

Trong vòng 3 phút sau khi quét, tất cả thông tin đã được chuyển tiếp.

- 43.520 won.

- Vâng.

Anh ta đã mua rất nhiều để sống qua ngày, nhưng có vẻ như anh đã mua quá nhiều.

Người đó mở khóa điện thoại và sử dụng thanh toán điện tử để hoàn tất việc thanh toán theo lời của nhân viên.

- Đội trưởng. Xong rồi.

Người thanh niên bước ra khỏi cửa hàng với 4 chiếc túi trên tay.

Sau đó, người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm khắc được gọi là đội trưởng bước ra, đút một tay vào túi rồi uống một hơi cạn sạch.

- Sao chậm chạp thế?

- Tôi đã mua rất nhiều đồ.

Người đó tươi cười trả lời.

Sau đó, đội trưởng vỗ vào trán anh ta và cảnh cáo.

- Geum Jong-so. Tôi đã cảnh báo cậu đừng làm điều gì đáng ngờ rồi cơ mà. Đừng quên rằng tôi đang theo dõi mọi hành động của cậu.

Khuôn mặt của người đẹp trai tên là Geum Jong-so trở nên cứng đờ.

Anh ta rất khó chịu với những lời cảnh báo nhưng rồi vẫn cố giữ nguyên vẻ mặt.

- … vâng.

- Nếu tôi phát hiện ra điều gì đó hơi đáng ngờ, cậu biết điều gì sẽ xảy ra, phải không? Thứ đó trong cơ thể cậu sẽ nổ tung! Bang!

Hắn ta làm như thể có thứ gì đó sẽ phát nổ.

Mặt Geum Jong-so tối sầm lại.

- Chết tiệt! Đáng lẽ tôi không nên bước chân vào nơi này.

Sự hối hận ngập tràn.

Đúng lúc đó, có thứ gì đó đập vào mắt anh.

- Đội trưởng? Có điện thoại kìa?

Ánh sáng lóe lên trên chiếc điện thoại.

Thấy vậy, đội trưởng nói.

- À. Tôi quên tắt chế độ im lặng. Hả?

Cuộc gọi có vẻ quan trọng.

- Vâng, giám đốc. Đây là Ho Jeong.

Tên người trưởng nhóm là Ho Jeong.

Nghe xong, vẻ mặt anh ta trở nên cứng đờ.

- Vâng. Tôi sẽ mang nó đến ngay lập tức.

Click!

Anh ta cúp máy.

- Kì lạ thật..

- Có điều gì đó đã xảy ra sao?

- Không phải. Nghe nói hôm nay sẽ có người mới gia nhập tổ chức nhưng cách hắn nói chuyện thật sự rất khác xa thường ngày.

Thông thường, giám đốc sẽ nói một cách điềm tĩnh.

Nhưng bây giờ, có vẻ như hắn đang rất gấp rút.

- … Có phải vì người mới mạnh quá không?

Geum Jong-so biết rõ thủ tục gia nhập.

Kể cả những điều bẩn thỉu mà giám đốc làm.

Bất chấp những lời nói của Geum Jong-so, trưởng nhóm vẫn cảm thấy như có điều gì đó không ổn.

- Tôi không biết. Thế nên, cậu cũng nhanh lên.

- Sao cơ? Tôi cũng phải theo sao?

Đây đúng là một điều bất ngờ vì Ho Jeong chưa bao giờ rủ Geum Jong-so đi cùng.

- Ah!

Nếu những người mới đến đây, điều đó có nghĩa là giám đốc phải đã mở cái két đó.

Hy vọng rằng lần này anh ấy sẽ có thể nhìn thấy chiếc két sắt.

- Theo tôi.

- Vâng!

Cả hai cùng chạy ra xe.

Đồng thời.

Căn phòng trên tầng 36 của Lục Cảnh Đường.

- Đúng rồi! Nhanh lên!

Click!

Sau khi gọi cho Ho Jeong và hỏi về thuốc giải độc, giám đốc thở dài.

Nếu chậm hơn một chút thì tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm chứ đừng nói là hao tổn nội lực.

- Tiền bối đang có kế hoạch gì?

Nó liên quan đến việc Yeowun quyết định để hắn uống thuốc giải độc mà không có bất kỳ thương lượng nào.

Hắn chắc chắn Yeowun phải muốn một cái gì đó.

Nếu không, người thanh niên ranh mãnh này sẽ không buông tha cho họ dễ dàng như vậy.

- Tôi sẽ cho đi bất cứ thứ gì.

Nhìn Yeowun, hắn hỏi.

- … Tôi rất biết ơn vì ngài đã cho tôi được phép giải độc. Tiền bối. Nếu có bất cứ điều gì ngài muốn…

Chính lúc đó,

Suỵt!

Có thứ gì đó đã bị hút vào tay Yeowun.

Khí đó một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Puck!

- Ặc!

Yeowun đã tiêm một thứ gì đó vào cổ hắn.

- !!!

Thấy vậy, Yun Mun-pyeong tròn xoe mắt.

Chất lỏng màu xanh có bom nano bên trong nó.

Kuak!

- AH! KHÔNG ĐƯỢC !!

Bất chấp tiếng hét, chất lỏng đã vào cơ thể hắn.

Đây là khoảng thời gian tuyệt vọng hơn cả khi chất độc One Time được truyền vào cơ thể.

Yeowun mỉm cười.

- Cảm ơn. Từ nay, ngươi đã là người (thuộc hạ) của ta rồi.

- Cái này… cái này… màu này là…

Yun Mun-pyeong không nói nê lời.

Hắn nhìn thấy thiết bị điều khiển quả bom trong tay Yeowun.

Yeowun đưa tay vào hộp và mỉm cười.

Suỵt!

Ống tiêm còn lại được cậu đặt vào tay phải.

Yeowun nhìn lên trần nhà và hỏi.

- Chà! Còn một người nữa đang ở trên ngươi kìa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK