Sau đó, chủ tịch bắt đầu bước vào.
Các thư ký im lặng, không nói bất cứ điều gì rồi quyết định gọi để thông báo cho giám đốc.
Click!
Chủ tịch Yeom Ki-seop mở cửa và bước vào văn phòng.
Ho Jeong và Geum Jong-so theo sau.
Geum Jong-so là người cuối cùng vào nên đã đóng cửa lại.
‘Hắn ta sử dụng thuốc độc nên có khả năng hắn dùng không đến thứ trong két sắt nhỉ?’
Mục đích duy nhất của Geum Jong-so ở đây là tìm hiểu mật khẩu của két sắt.
Anh ta thường nhìn thấy giám đốc mở khóa két sắt bí mật khi quyết định tiêm thuốc cho mục tiêu.
Văn phòng của giám đốc Yun khá lớn, vì vậy họ sẽ phải đi bộ qua một hành lang nhỏ.
- Hừ.
Bên trong đó đã có sự hiện diện của ba người.
Chủ tịch Yeom Ki-seop tặc lưỡi.
Hắn cảm nhận được hơi thở ổn định của người này đến năng lượng không ổn định của người khác.
- Dù tôi có nói thế nào đi nữa, thì cuối cùng anh ấy cũng đã sử dụng nó quá nhiều.
Mùi màu trong không khí rất đậm.
Khi vừa đi qua hành lang, bước chân ông dừng lại.
- C-Cái quái gì thế này?
Ông không thể che giấu được vẻ thất thần.
Khi bước vào góc và rẽ trái, ông nhìn thấy một cánh tay bị đứt lìa nằm trên sàn bên cạnh Yun Mun-pyeong.
‘Hắn ta chặt đứt cánh tay của người mới? Hắn điên rồi sao?...’
Khuôn mặt của vị chủ tịch đanh lại khi hắn quay đầu lại và nhìn vào chiếc ghế sofa.
Ông không tin vào mắt mình.
Điều đó cũng tương tự đối với những người đứng sau ông.
- G-Giám đốc!
Thật kinh ngạc, Yun Mun-pyeong Yun mới chính là người bị chặt đứt cánh tay.
Thật khó để đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Đúng lúc đó, giám đốc đã hét lên.
- Ho Jeong! T-Thuốc giải độc!
Vẻ ngoài kiêu ngạo và tự tin thường ngày của Yun Mun-pyeong đã xóa tan mọi nghi ngờ của họ.
Tuy nhiên, mồ hôi và đôi mắt đỏ ngầu đó có vẻ không ổn.
- Gì? Cậu ta…
Geum Jong-so tròn mắt.
Anh ta nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài và bộ quần áo cổ trang đang ngồi trên ghế sofa.
Đó là đối tượng mà anh ta phải tìm hiểu. Chun Yeowun.
‘Chính là cậu ta!’
Người mà anh phải điều tra.
Ngay cả khi anh không nhớ khuôn mặt, nhưng quần áo là tất cả những gì anh cần để nhận dạng cậu ấy.
‘Người mình phải điều tra là tân binh sao?’
Nhưng tình huống thật kỳ lạ.
Nó hoàn toàn trái ngược với những gì mọi người sẽ nghĩ.
Giám đốc Yun Mun-pyeong hét lên với họ, tất cả đều chết lặng trước tình huống mà họ đang chứng kiến.
- Cậu đứng đó làm cái quái gì vậy! Đưa tôi cái thuốc giải chết tiệt đây!
- V-Vâng, thưa ngài!
Trưởng nhóm Ho Jeong không nói nên lời.
Chứng kiến cảnh giám đốc Yun quỳ cạnh ghế sofa bên cạnh cánh tay bị chặt đứt khiến hắn trở nên hoang mang.
- Chết tiệt!
Click!
Ho Jeong do dự một lúc, anh ta định đưa thuốc giải tới nhưng chủ tịch Yeom Ki-seop đã ngăn lại.
- Tại sao?
Chủ tịch lắc đầu và hỏi.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, Giám đốc Yun?
Những người khác không thể nhìn thấy, nhưng hắn đang nở một nụ cười nhẹ.
Cơ hội của hắn đã đến rồi.
‘Mày chết mịa mày với tao. Thằng ch* luôn cư xử kiêu ngạo!’
Hắn rất mong muốn giám đốc Yun mắc sai lầm, và bây giờ điều ước của ông đã được thực hiện.
Nó rất vui cho đến khi ông nhìn Yeowun.
- Hừm, nội lực…
Đó là nội lực của Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
Tuy nhiên, chứng kiến cảnh Yun Mun-pyeong hoàn toàn thảm bại đến mức độ này thì hắn đã nhận ra đối phương đang che giấu nội lực.
‘Có khả năng cùng cấp hoặc cao hơn.’
Cũng như Yun Mun-pyeong, thật khó để hắn tưởng tượng rằng một người trông chỉ ở độ tuổi đôi mươi lại đạt đến cảnh giới ấy.
Yeom Ki-seop biết đối phương không phải kẻ tầm thường. Nhưng ông tự tin rằng nếu tất cả họ cùng hợp sức thì việc chế ngự đối phương là điều không quá khó.
- Chà, tôi không nghĩ điều đó là cần thiết. Nếu cậu đã nhiễm One Time.
Yun Mun-pyeong hét lên.
- Ngươi đang làm gì đấy? Ho Jeon! Đưa tôi thuốc giải độc!
Dù sao thì hắn cũng là thuộc hạ của Yun Mun-pyeong nên hắn không có cách nào khác ngoài việc vâng lời dù cho không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đó là khi chủ tịch Yeom Ki-seop nói.
- Thôi nào! Giám đốc Yun. Tôi nghĩ cậu muốn nó chỉ vì hắn ta đã nắm thóp được mình. Nhưng đừng lo, chúng tôi đến đây để giúp cậu.
- Ô-ông đang nói gì vậy?
- Ở yên đó. Nếu cậu cứ tiếp tục quậy phá thì mọi chuyện sẽ trở nên rối bời đấy.
Trước những lời đó, giám đốc Yun đã cau mày.
‘Cái này… Lão già khốn khiếp này…’
Hắn nhận ra rõ ràng là chủ tịch đã hiểu sai tình hình.
Hắn cho rằng Yeowun đã trúng độc.
Yun Mun-pyeong đành ngậm ngùi nói ra sự thật, bất chấp nó sẽ khiến cho lòng tự trọng của hắn bị tổn thương.
Ồ!
- Không phải cậu ta!
- Không phải hắn? Cậu bị chặt đứt cánh tay, và bây giờ cậu đột nhiên hành động như…
- Tôi mới là người trúng độc!
- Cái gì?
Chủ tịch đang mỉm cười bỗng trở nên cứng đờ.
Ông nghĩ rằng Yeowun đã bị đầu độc, nhưng điều này thật vô lý.
- Vô lí…
Chính lúc đó.
Suỵt!
- Ặc!
Chiếc hộp mà Ho Jeong đang cầm đã vụt khỏi tay anh.
Và rồi nó di chuyển và rơi xuống trước mặt giám đốc Yun.
Tuk!
- L-Làm thế nào?
Ho Jeong đã sốc khi nhìn Yeowun.
‘Chẳng lẽ là hắn…?’
- Cảm ơn! Tiền bối!
Click!
Sau khi cảm ơn Yeowun, giám đốc Yun mở thùng rồi lấy từ trong đó ra một chiếc ống tiêm màu nâu và tiêm vào đùi mình.
- Haa…
Khuôn mặt lo lắng của hắn trở nên giãn ra đôi chút.
Nếu chậm một phút thồi thì chất độc sẽ bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
- Chết tiệt!
Đôi mắt chủ tịch đã nhận ra mối nguy hiểm trở nên sợ hãi.
‘Thằng khốn đó đã bị thuần phục.’
Ki-seop hét lên.
- Ta sẽ dẫn đầu. Mau chóng lùi lại.
Phat!
Ngay khi nói vậy, hắn tiến lại gần Yeowun đang ngồi trên ghế sofa.
Jjkk!
Ngay khi ông giơ cánh tay lên, tay áo khoác rách ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.
‘Mình cần nhanh chóng kết liễu hắn.’
Biết rằng đối thủ ngang tầm với mình, ông phải tiến nhanh và đi trước một bước.
Một ánh sáng xanh tỏa ra từ nắm tay của Yeom Ji-seop.
Khí quyền.
- Đệ thất chiêu của Hải Vương Quyền!
Ngay trong chiêu đầu tiên, hắn đã tung ra cú đấm cực kì mạnh mẽ với mục đích rõ ràng là giết chết Yeowun.
Vì ông đang ra tay đầu tiên, ông nghĩ rằng đối phương sẽ làm gì đó.
Nhưng thật là lạ.
‘Tại sao hắn vẫn ...’
Chính lúc đó.
Yeowun nâng lòng bàn tay lên và hạ xuống.
Kwang!
- Ặc!
Một luồng nội lực không thể tưởng tượng được đè xuống cơ thể hắn.
- Thứ nội lực này!
Đây không phải là điều mà hắn có thể chịu đựng được.
Cả hai đầu gối hắn đều va đập mạnh vào sàn đá cẩm thạch của căn phòng.
- Kuak!
Rung!
Dù cho có cố gắng đứng dậy nhưng cũng chẳng ích gì.
Và rồi hắn cũng hiểu ra.
- Cậu ta không phải là Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
Làm gì có Tuyệt Đỉnh Tông Sư nào có thể làm điều này với một người cùng cảnh giới chỉ với một hành động phất tay chứ?
Chỉ có thể làm được điều này trừ khi sự chênh lệch của cả hai là rất lớn.
- N-Ngươi là ai?
Trước câu hỏi đó, Yeowun đã nói.
- Cảm ơn ngươi đã tiết kiệm sức cho ta.
- Cái gì?
Puck!
- Ặc!
Có thứ gì đó chạm vào cổ hắn.
Nó giống như một thứ gì đó đang được tiêm vào cơ thể ông.
- N-Ngươi đang làm gì vậy!
Quá bối rối, Yeon Ki-seop muốn rũ bỏ nó, nhưng hắn không thể.
Và sau đó, mũi tiêm đó rơi xuống.
- !!!
Nhìn thấy thứ gì đó rơi xuống, chủ tịch cứng đờ và sợ hãi.
- Cái này…
Ống tiêm bom nano.
Chất lỏng màu xanh trong ống tiêm đã rỗng.
- Uh, làm thế nào ...kim tiêm?
Nó đáng ra phải ở trong két sắt.
Hắn đã quá bối rối nên không nói nên lời, nhưng rồi ông nghe thấy tiếng cười.
- Haha!
- …?
Người đang cười đó là giám đốc Yun Mun-pyeong, hắn ta đang quỳ gần ghế sofa.