Những ký ức về quá khứ thoáng qua trong tâm trí Geum Jong-so.
Giữa đêm tối, một người đàn ông với mái tóc hoa râm thưa thớt vội vã gói ghém thứ gì đó.
Ông ấy đang xách hành lý ra mở cửa, đứa trẻ thấy vậy liền đưa tay vuốt tóc.
[Mọi thứ đã thay đổi. Ta, không, bọn ta sẽ cố gắng hết sức để đưa mọi thứ trở lại vị trí cũ. Haizz ... bây giờ con là chủ gia đình này. Hãy chăm sóc mẹ con thật tốt.]
Đứa trẻ ngẩng đầu lên với nước mắt lưng tròng nhìn cha mình.
Một khuôn mặt mờ nhòe ngay cả trong trí nhớ ấy, người đàn ông ấy cúi xuống ngang với đứa trẻ rồi nói.
[… Nếu ta không quay lại, hãy quên tất cả những kỷ niệm mà con có về ta. Và hãy sống cuộc sống của con như một người bình thường.]
Khi ông ấy thốt những lời nói như dao cứa vào tim ấy, thì những giọt nước mắt mà đứa trẻ đang cố kìm nén bắt đầu chảy ra.
Người đàn ông với mái tóc hoa râm lần này nói với một giọng buồn.
[Nếu ta biết điều này sẽ xảy ra, ta sẽ truyền lại cho con… không. Thế này tốt hơn rồi. Đây là kết thúc rồi. Trừ khi đó là tình huống không còn sự lựa chọn nào khác thì con không được tiết lộ những gì con đã học được cho bất kỳ ai. Nếu ta không quay lại, hãy rời đi… hãy nhớ. Tạm biệt con trai của ta.]
Pang!
Một làn khói bay xung quanh đầu Geum Jong-so.
Đó là những gì mà anh ta nhớ được.
Geum Jong-so nhìn Yeowun khi không thể kìm được cảm xúc.
‘Danh tính của người này là ai?’
Đã 27 năm trôi qua rồi.
Dù tâm trí còn rất sợ hãi nhưng anh ta không thể không hiếu kì làm sao có người khác nhận ra được môn võ đó.
Bởi dường như, võ thuật đã bị xóa khỏi tâm trí của con người rồi.
- Chết tiệt!
Geum Jong-so không biết làm thế nào cho phải.
‘Mình có nên bỏ chạy không?’
Đó là một đường lui tốt, nhưng không thể.
Dù không có quả bom nano còn nằm trong người anh thì Yeowun vẫn dùng tay không bắt được anh.
Geum Jong-so cắn môi.
Không có lựa chọn nào khác. Anh ta phải chiến đấu và bỏ chạy.
Kiik!
Geum Jong-so dừng xe bên vệ đường.
Dù vẫn còn lưa thưa xe chạy qua nhưng không có ai ở đây cả.
Geum Jong-so mở miệng mà không quay đầu lại.
- … Tiền bối là ai?
Danh tính của kẻ mới nhận ra võ công của anh.
Kẻ thù hoặc đồng minh.
Geum Jong-so nhanh chóng cố gắng phán đoán tình hình.
Anh ta nhận ra rằng không thể làm gì được.
Hy vọng duy nhất mà anh ấy có là vì những gì Yeowun đã nói.
‘Cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, không còn một người nào ở Murim sử dụng biểu thức Thiên Ma Thần Giáo nữa.’
Công ty Hắc Thiên hoặc Thiên Ma Thần Giáo.
Chỉ có các thành viên trong Ma giáo mới được sử dụng tên chính thức.
Nét mặt Geum Jong-so hiện rõ sự lo lắng thông qua tấm gương khi Yeowun cất tiếng.
- Ra ngoài đi.
Mặc dù bối rối trước lời nói đó, nhưng anh không có nhiều lựa chọn.
Geum Jong-so đứng trước Yeowun, người đang đứng bên phải chiếc RV. Anh thậm chí không thể nhìn vào mắt Yeowun.
Đó là khi Yeowun nói.
- Hãy thể hiện tất cả những thứ mà ngươi đã học được.
- Huh?
- Đừng bắt ta phải nói hai lần và nhanh làm đi.
Geum Jong-so cau mày trước yêu cầu đột ngột.
Mặc dù ở đây được nói là có ít người, nhưng xe cộ chỉ đi qua rất ít, sử dụng kiếm pháp còn khó khăn.
‘Hắn ta đang nghĩ gì vậy?’
Anh ta không thể hiểu.
Sau một hồi do dự, cuối cùng anh ta cũng phải chấp nhận.
Chốc lát, cú đá xuất sắc của anh cắt ngang không khí, và liên tiếp những chiêu thức được thi triển.
Papapapapak!
Những cú đá tuyệt đẹp và nhanh chóng nối tiếp nhau.
Geum Jong-so đã luôn âm thầm luyện tập nó.
Anh ta tự hào về môn võ bí mật của mình.
Nhưng rồi những lời nói từ miệng Yeowun khiến anh ta chóng váng.
- Thật là một mớ hỗn độn.
Yeowun lắc đầu với vẻ thất vọng.
Geun Jong-so nói.
‘Hắn lại muốn nói gì đây?’
Anh ta nghĩ Yeowun đã nhận ra những chiêu thức này nhưng vì nó quá khó để thực hiện nên mới nói nó là mớ hỗn độn.
Yeowun nói,
- Ta không biết ngươi đã học thứ này từ đâu, nhưng tại sao hình thế lại thay đổi quá nhiều với mỗi đòn tấn công? Rốt cuộc võ kỹ kia đâu?
- Ah?
Biểu cảm Geum Jong-so đã thay đổi.
Trên thực tế, anh ta đã học chiêu thức này từ khi còn rất nhỏ, khi ấy anh khoảng bốn hoặc năm tuổi, bản thân anh cũng không chắc mình có làm đúng hay không.
Và anh biết rằng điều đó cũng có thể sai.
Nhưng hai từ võ kỹ đã thu hút sự chú ý của anh ta.
- L-Làm sao tiền bối biết được điều đó?
Chính lúc đó.
Shhh!
- Huh!
Yeowun bất ngờ nắm lấy cổ tay Geum Jong-so.
Trước khi Geum Jong-so có thể cố gắng vùng vẫy, nguồn năng lượng đã xuyên qua cổ tay anh ta.
Woong!
- Euk!
Anh nhận thức rõ mình sẽ bị thương nên cố chống lại nó.
Anh ấy đứng đó mà không thể chống trả được.
Yeowun lướt nhẹ cơ thể của mình, cuối cùng cũng nói.
- Tại sao ngươi không học Thanh Tâm Thuật? Không, sẽ tốt hơn nếu ngươi học được nó.
- !?
Geum Jong-so không nói nên lời.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có ai đó sẽ biết về nó.
Thanh Tâm Thuật chính là tâm pháp của môn võ Cước Ma mà anh đã được học.
- Ngươi đang phá hủy môn võ này.
Geum Jong-so cảm thấy cay đắng trước lời ấy. Nếu anh ta học được toàn bộ về nó thì anh sẽ sử dụng tâm pháp ấy. Nhưng, anh ấy không thể.
Đó là bởi vì mỗi võ kỹ đều cần đến một tâm pháp nhất định để học nó.
Geum Jong-so hỏi với giọng run rẩy.
- T-Tiền bối, ngài rốt cuộc là ai? Làm thế nào mà ngài…
Anh ta không thể hiểu được.
Thật xấu hổ khi một người khác biết nhiều về võ kỹ hơn người thừa kế của gia tộc.
Nên không có gì ngạc nhiên khi anh ta cảm thấy sốc.
Nhờ có Nano, Yeowun đã nắm được hơn bảy phần môn võ mà Thiên Ma Thần Giáo nắm giữ trong đầu.
Và cậu thậm chí còn nhớ những môn võ hay bí thuật tuyệt học khác của những gia tộc khác.
Không quá lời khi nói rằng Yeowun chính là Bách Khoa Võ Thuật Toàn Thư.