Đêm tối 21 giờ 3 phút.
Trong phòng quan sát cạnh phòng thẩm vấn bỗng trở nên im lặng như tờ.
Dù khoảng cách không xa nhưng cũng không một ai dám chớp mắt.
Phó Cục trưởng Ho Il-kyung đã ngạc nhiên đến nỗi anh ta thậm chí không thể quay đầu lại nói chuyện với người đứng đầu bộ phận tội phạm bạo lực Song Wei-kang đang đứng phía sau mình.
- … Cậu Song. Liệu cậu ta có thực sự…
- Không thể nào. Cậu ta không thể nào nhìn thấy được.
Tấm kính này là một loại kính đặc biệt. Nó khác xa với những tấm kính thường thấy ở các phòng thẩm vấn trong thời đại của nửa thế kỉ về trước. Vì khoa học và công nghệ phát triển vượt bậc nên mọi thứ theo đó cũng trở nên tinh vi hơn. Muốn nhìn xuyên qua lớp kính màu này thì chỉ có thể sử dụng một thiết bị đặc biệt của đội cảnh sát cơ động trong quân đội.
Nhưng khi nhìn thấy Yeowun, anh ta có cảm giác như cậu ấy thực sự có thể nhìn xuyên qua tấm kính.
- Cậu giải thích như thế nào về việc cậu ta đang nhìn chằm chằm chúng ta?
Ho Il-kyung hét lên trong sự tức giận.
Song Wei-kang trong lúc nhất thời không tìm được câu trả lời thì nữ thám tử tóc ngắn đã cất tiếng.
- Phó Cục trưởng. Cậu ta có thể đang cố tình đánh lừa chúng ta.
- Đánh lừa sao?
- Trong thời đại này thì phòng thẩm vấn luôn đầy rẫy những kẻ cứng đầu. Không thể nào mà chúng không biết rằng có ai đó đang đứng sau tấm kính.
Trước những lời nói điềm tĩnh của cô, Ho Il-kyung lắc đầu thất vọng.
Nếu thật thế thì trò đùa này thật sự ngu ngốc.
Song Wei-kang nhìn thẳng vào Phó Cục trưởng và nói tiếp lời nữ thám tử.
- Câu ta là một võ sư Murim. Chúng tôi không thể nghĩ về điều này theo quan điểm của người bình thường được.
Ho Il-kyung giờ mới bình tĩnh lại sau vài phút trước trở nên bình tĩnh.
Để đạt được vị trí hiện tại, anh ta không chỉ chơi golf hay mua vui cho cấp trên ngu ngốc của mình.
Anh ta cũng đồng ý với một điều mà nữ thám tử nói.
- Cậu ta có thể đang cố gắng làm chúng ta lung lay.
Trong trường hợp đó, Ho Il-kyung không nên tỏ ra run sợ.
Nếu để tên tội phạm nắm bắt được điều này thì việc thẩm vấn sẽ trở nên khó khăn hơn.
‘Dù cho chiếc kính này không thể ngăn hắn nhìn thấy, nhưng nó cũng có khả năng chống đạn và cách âm.’
Ho Il-kyung nhấn nút trước tấm kính và bình tĩnh mở miệng.
Click!
- Cậu có thể thấy chúng tôi không?
Ho Il-kyung muốn chắc chắn điều này. Vì thế mà hắn hỏi để xác nhận.
- Không phải cái tên bên cạnh khi nãy nói rằng nó không thể bị nhìn xuyên thấu sao?
- !!!
Ho Il-kyung cau mày trước những lời nói ấy.
Một lần nữa, hắn vừa nói vừa nhìn qua tấm kính.
Bầu không khí im lặng đến mức không ai nghĩ rằng bên trong có người ở đó.
- … Thằng khốn.
Vì lý do nào đó, hắn cảm thấy khó chịu trước thái độ của Yeowun.
Ho Il-kyung nhấn nút và nói một cách bình tĩnh.
- Thả bác sĩ ra.
Ho Il-kyung đang yêu cầu Yeowun thả Cho Se-jong.
Hắn ta không muốn Yeowun giữ vị bác sĩ ấy lâu vì sợ rằng nếu cuộc trò chuyện đi đến xấu hơn thì sẽ khiến vị bác sĩ trở thành con tin mất.
- Euk, làm ơn… làm ơn!
Khi nghe được vị Phó Cục trưởng nhắc tới mình, Cho Se-jong sợ hãi mà cầu xin Yeowun.
Ho Il-kyung tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
- Nếu cậu để vị bác sĩ này làm xong nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ đảm bảo hình phạt của cậu ở mức tối thiểu.
Ho Il-kyung đã rất nỗ lực để thương lượng.
- Tôi là Phó Cục trưởng Cục Anh Ninh Công Cộng. Tôi có toàn quyền trong những trường hợp đặc biệt như thế này.
- Phó Cục trưởng?
- Ở đây chỉ có một người ở trên tôi. Cậu vẫn không thể tin tưởng tôi sao?
- Huh?
Tất nhiên, đó là một lời nói dối. Ho Il-kyung chỉ đang mặc cả tính mạng của bác sĩ.
Thật ra là tâm trí Ho Il-kyung đang tràn ngập những suy nghĩ về hình phạt cho Yeowun.
‘Ta sẽ cho các người thấy năng lực của ta.’
Ho Il-kyung nghĩ đến lúc mình phải ra oai với cái chức vụ Phó Cục trưởng của Cục An Ninh. Các camera an ninh trong phòng thẩm vấn vẫn đang hoạt động tốt và những người bên cạnh đều đang theo dõi từng cử nhất động của anh ta. Và điều đó càng khiến anh ta chứng minh được những kĩ năng thượng thừa của mình.
- Phó Cục trưởng, thương lượng với tội phạm…
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Phó Cục trưởng…
Những người khác không hiểu chuyện gì và nghĩ rằng vị Phó Cục trưởng của họ đang cố gắng cứu bác sĩ.
Nhưng họ lại không biết rằng, bản chất của Ho Il-kyung là một kẻ coi trọng việc giữ hình ảnh bản thân.
Tuy nhiên, có một lý do khác khiến Ho Il-kyung cố gắng đàm phán.
‘Huh. Liệu mình trông có giống đang thương lượng không? Mình phục mình quá. Nếu đoạn quay được công bố ra công chúng thì mình có khi được để cử Giải Oscar cho nam diễn viên diễn xuất tài ba nhất được tổ chức tại Việt Nam mất hihi.’
Đôi mắt Ho Il-kyung đang nhìn sang hướng khác.
Đó tùy thuộc vào Cho Se-jong.
Cho Se-jong nhanh chóng hiểu ý định của anh ta rồi từ từ rút một mũi tiêm gây mê ra khỏi túi.
Cho Se-jong cũng luôn biết cách ứng phó với các trường hợp như vậy.
Và mỗi khi bắt đầu công việc như vậy, anh ta đều chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
‘Chỉ cần một chút bất cẩn. Mày sẽ biết tay tao.’
Ho Il-kyung mỉm cười.
Và giờ, công việc của anh ta là diễn suất để khiến Yeowun lộ ra sở hở hay bất cẩn.
Click!
Ho Il-kyung nhấn nút một lần nữa và nói.
- Chúng tôi sẽ không làm xét nghiệm máu nữa, vì vậy hãy để vị bác sĩ ấy đi ...
Crack!
- Kuaaak!
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Cho Se-jong đã hét lên.
Cho Se-jong lần này thật sự đã đúng. Anh ta đã bị gãy cổ tay và đang không ngừng hét lên trong đau đớn.
Không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, Ho Il-kyung đã giậm chân và hét lên.
- Thằng khốn. Mày đang làm cái gì vậy?
Hắn ta không mong đợi điều này xảy ra.
Yeowun nói với giọng nghiêm túc.
- Ta đoán các ngươi không khác gì những tên ngu ngốc. Ngươi nghĩ ta không thể nhìn thấy các ngươi qua tấm gương này sao?
- Sao lại….
Phó Cục trưởng chết lặng đi trong giây lát.
Vì thái độ của Yeowun, hắn quên rằng tấm kính trong phòng thẩm vấn cũng giống như một tấm gương.
- Chết tiệt!
Nếu suy nghĩ kỹ một chút thì hắn sẽ không khuyến khích Cho Se-jong sử dụng mũi tiêm đó.
Đó là cách Yeowun nói cho thấy rằng chính Phó Cục trưởng là người gây nên chuyện này.
- Có lý do gì khiến ta bắt tên này làm con tin không?
- Gì cơ?
- Đừng làm những chuyện vô ích nữa. Và hãy bỏ đi ảo tưởng rằng ta đến đây chỉ vì ta sợ các người.
Trước lời cảnh báo của Yeowun, Ho Il-kyung đã đá vào cửa kính.
- Thằng khốn nạn… Ranh con!
Cơn tức giận khiến hắn không kiểm soát được lời nói và hành động của mình. Cũng như là hình tượng trong mắt của nhân viên.
Chứng kiến cấp trên như thể. Cả Song Wei-kong và hai thám tử khác đều không dám nói gì.
- Làm thế nào mà thằng ranh con như mày dám đe dọa tao? Một Phó Cục trưởng của Cục Anh Ninh Công Cộng?
Nó không giống những vụ trước đây. Thay vì lộ ra run và sợ hãi trước những hình phạt sắp tới, tên tội phạm lần này có thái độ hống hách hơn rất nhiều dù cho họ chỉ đang trong quá trình hỏi cung.
Bất chấp việc mất hình tượng, Ho Il-kyung cũng không thể kìm nén bản thân được nữa.
Ho Il-kyung đang dùng tay đấm vào tấm kính rồi chợt nhận ra điều gì đó.
‘Huh? Chờ đã, mình đã nhấn nút micro chưa?’
Ho Il-kyung đã rất tức giận trước sự việc đột ngột mà không nhận ra.
Rõ ràng, nút micro đã không được nhấn khi anh ta mắng chửi Yeowun.
Ho Il-kyung qay sang hỏi Song Wei-kang.
- … Tôi có tình cờ nhấn nút micro không?
- Uh?
Ho Il-kyung hoảng loạn nói.
Hắn nhớ mình nhả nút ấy ra vì quá sốc khi thấy cổ tay vị bác sĩ bị gãy.
- C- cậu… là cậu ta?