- KUUAAKKK!
Một tiếng hét vang khắp xe.
Người lái xe và luật sư Lee Hyun ngồi ở hàng ghế trước cũng không thể giấu được sự bàng hoàng của họ.
- Ôi, không! C-cậu đang làm cái quái gì vậy?
- Quản lý!
Họ không thể hiểu hành động của Yeowun vì họ không biết gì về lời hứa 12 tiếng.
- Kiik!
Người lái xe vội vàng nhấn phanh, di chuyển vào lề đường và dừng lại.
Người lái xe quay lại với khuôn mặt đầy giận dữ và cố gắng hét vào mặt Yeowun.
[Chết tiệt. Đừng bận tâm. Hãy đến bệnh viện đi.]
Jo Yu-seong đã bảo anh ta câm miệng lại rồi sau đó truyền âm cho người lái xe.
[Ha, nhưng quản lý! Cậu ta bị điên rồi?]
Thật đáng kinh ngạc, có vẻ như người lái xe cũng đã được đào tạo về võ thuật.
Người lái xe đáp lại với một giọng tức giận.
[Nhưng thưa sếp, anh đã trải qua rất nhiều khó khăn suốt đêm để đưa cậu ta ra ngoài, sao cậu ta lại chặt tay của anh?]
[Tôi đã nói với cậu là đủ rồi. Lái xe đi!]
Người lái xe do dự một lúc rồi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Jo Yu-seong rồi nắm lấy tay lái.
Anh ta không cần phải làm cho Jo Yu-seong đang đau đớn càng thêm tức giận hơn nữa.
‘Mình đã xem nhẹ người này.’
Như người lái xe nghĩ, Jo Yu-seong cũng đang kìm nén sự tức giận của mình.
Lần gặp đầu tiên, Jo Yu-seong không thể khả năng của mình và thậm chí không thể lên tiếng do quá trình chuẩn bị lối thoát hợp lý cho Yeowun quá gấp rút.
‘… Một lời cảnh báo.’
Jo Yu-seong nghĩ rằng đây là lời cảnh báo từ Yeowun.
Cái giá của việc lợi dụng người khác và thất hứa.
‘… Có lẽ anh ta không phải là người theo khuynh hướng giáo phái.’’
Nếu đã là một người theo chủ nghĩa giáo phái, thì không đời nào người đó lại có thể hành động lạnh lùng như Yeowun vậy.
Ngay cả khi đó, Jo Yu-seong vẫn quyết định sẽ cẩn thận hơn trong tương lai, vì người này không phải là một người bình thường.
Tatatak!
Sau khi cắn răng kìm nén cơn đau, Jo Yu-seong ấn vào các huyệt đạo trên cánh tay trái của mình.
Máu đang phun ra đã ngừng chảy.
Jo Yu-seong lấy ra một chiếc khăn tay và quấn nó quanh phần bị cắt.
Và sau đó cố gắng nhấc bàn tay bị đứt lìa trên sàn ô tô.
Trôi nổi.
Bàn tay bay lên và rơi xuống ghế.
Jo Yu-seong đã sốc.
Anh ta đã cảm nhận được điều đó từ đầu, nhưng có vẻ như Yeowun còn mạnh hơn cả Tuyệt Đỉnh Tông Sư bình thường.
‘Phù. Mình cần phải nhanh chóng nối nó lại.’
Họ đang trên đường đến bệnh viện, nhưng Jo Yu-seong quyết định hỏi Yeowun biết những gì.
- … Cảm ơn. Tôi xin lỗi một lần nữa, nhưng trước khi chúng ta đến trụ sở chính…
Yeowun trả lời trước khi Jo Yu-seong định hỏi.
- Đừng lo lắng về điều đó, và hãy dừng lại ở bệnh viện.
- !?
Khoảnh khắc đó, Jo Yu-seong cảm thấy bối rối.
- Mình nhớ đã nói điều đó bằng truyền âm ...
Không thể nào nghe được truyền âm của người khác.
Jo Yu-seong cho rằng điều đó thật kỳ lạ, và đã xua tan nghi ngờ của anh.
- Nhưng.
Nếu nghĩ về điều đó, thì đó không phải là phản ứng bình thường khi đến bệnh viện sau khi cổ tay của ai đó bị cắt đứt sao?
Do đó mà Jo Yu-seong khẳng định rằng mình đã phản ứng thái quá.
Cục An Ninh Công Cộng ở thành phố Thẩm Dương.
* * *
Tại văn phòng của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động.
- Không. Cái ch* má gì thế này?
Người đàn ông có giọng nói lớn đến mức có thể nghe thấy bên ngoài văn phòng chính là của Lee Myeong.
Thám tử Dan Young-hyeon cùng nữ thám tử tóc ngắn với những vết bầm trên mặt đang giao tiếp với đội trưởng bằng mắt.
- Suỵt! Đội trưởng, xin hãy hạ giọng.
- Cô nghĩ tôi có thể bình tĩnh được sao! Kuak… Mẹ nó mà!
Lee Myeong nắm lấy bờ vai đau nhói của mình.
Nó mới chỉ lành vài giờ kể từ khi anh được điều trị, vì vậy cơn đau vẫn còn.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lee Myeong.
Sẽ thật kỳ lạ nếu họ không để ý đến người đàn ông đã bị bắn và chạy vào văn phòng mặc một chiếc áo của bệnh viện.
- Thứ nhất, đội trưởng. Anh đang bị thương, vì vậy hãy trở lại bệnh viện đi. Chúng tôi vừa kết thúc cuộc thẩm vấn và cũng nhận thấy rằng chúng ta không thể làm gì được.
Dan Young-hyeon cố gắng trấn an anh ta.
Cô có thể hiểu tại sao Lee Myeong lại tức giận, nhưng họ không thể làm gì được.
Sự việc quan trọng đến mức cần phải có mọi nhân sự, và thậm chí cả Sở Cảnh Sát Đặc Biệt tỉnh Liêu Ninh cũng được điều động đến.
- Cuối cùng, đó vẫn là nhiệm vụ của đội cơ động…
- Sở Cảnh Sát Đặc Biệt ư? sao có thể! Bao gồm cả cảnh sát trưởng, ít nhất tám người từ bộ phận chúng ta đã chết! Làm thế nào đây có thể là nhiệm vụ cho những kẻ khốn nạn đó được! Có hợp lý không khi thả thủ phạm chỉ do áp lực báo chí?
Cô ấy thở dài trước sự bộc phát của Lee Myeong.
Vì sự bướng bỉnh của mình, Lee Myeong được biết đến là kẻ ngu ngốc trong Cục An Ninh.
- Haa. Lại thế rồi.
Nhưng cô không ghét anh ta.
Mặc dù Lee Myeong là một kẻ hay nói nhiều và không tuân theo các quy tắc, nhưng anh ta vẫn là một người tốt bụng và trung thành.
Tất nhiên, đó là điều mà chỉ có các thám tử của Biệt đội 3 mới biết được.
Nhìn các thám tử khác, nữ thám tử nói.
- Lại thế rồi, đội trưởng lại hành động như thế này. Đưa anh ấy đến bệnh viện và…
- Tôi sẽ tự mình nói chuyện với Cục trưởng!
- Huh?
Với những lời đó, Lee Myeong đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy nhanh ra ngoài văn phòng.
Các thám tử hoang mang đã chặn anh, nhưng,
Anh ta đã đánh ngất họ.
Thình thịch!
- Chết tiệt!
- Oái!
Các nam thám tử bị hạ gục chỉ bằng một cú đẩy đơn giản.
Lee Myeong là một võ sư nổi tiếng trong đội, nhưng anh quá khỏe so với một người bị thương do trúng đạn.
- Mấy người đang cố gắng làm đau bệnh nhân ư? Còn cậu nữa, tập thể dục đi, béo quá.
Lee Myeong nói xong rồi chạy ra khỏi văn phòng.
- Chết tiệt! Này! Mau ngăn đội trưởng lại!
Các thám tử ngơ ngác bám theo anh ta.
Nhưng Lee Myeong quá nhanh nên đã đến được cửa trước của văn phòng Cục trưởng.
Mặc cho nữ thư ký ngăn cản, anh ta vẫn vào phòng.
- Tôi đã nói là không phải bây giờ rồi mà. Ông ấy đang bận chuyện công việc…
- Cục trưởng!
Cục trưởng Sang Yu-geun đang gọi điện rồi trở nên cau mày trước hành động đột ngột của Lee Myeong.
Thực ra, ông ta không bất ngờ về điều đó lắm.
Bởi không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra.
Lee Myeong sẽ trực tiếp xông vào phòng Cục trưởng hoặc Cục phó bất cứ khi nào có điều gì đó không hợp lý và thậm chí gọi họ là những kẻ hèn nhát.
- … Chuyển đến Bệnh viện Đại học sao? Tôi hiểu rồi. Còn bây giờ, hãy theo dõi thật kỹ.
Bíp!
Ông ngay lập tức kết thúc cuộc gọi.
Nữ thư ký đi sau nắm lấy cánh tay của Lee Myeong và cố gắng kéo anh ta ra ngoài.
Sau đó Cục trưởng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ra hiệu rằng mọi chuyện ổn.
- Thư ký Lim, cô có thể rời đi.
- Vâng.
Khi người phụ nữ đóng cửa và rời đi, Cục trưởng mở miệng với vẻ mặt khó chịu.
- Cậu đang làm gì đấy? Đã bao nhiêu lần tôi bảo cậu đừng xông vào rồi?
Nếu là bất kỳ một thám tử nào khác, họ sẽ rất bối rối và không thể làm gì được.
Tuy nhiên, người này, Lee Myeong là một người ngu ngốc, anh ta luôn làm trước rồi mới suy nghĩ.
- Cảnh sát trưởng đã chết! Thưa Cục trưởng.
- … Vậy, cậu muốn gì?
- Cục trưởng thật sự nói như vậy thôi sao! Cứ hành động như vậy thì làm sao mà cảnh sát tốt lên được.
Với vẻ mặt thất vọng, anh ta tiếp tục nói.
- Nếu ngài đã nhận được báo cáo thẩm vấn từ các thành viên trong nhóm của tôi, ngài sẽ đổi ý chứ? Bất kể cảnh quay an ninh, chỉ có hai người sống sót. Nếu ngài suy nghĩ bình thường thì cũng sẽ nhận ra rằng cậu ta chắc chắn là thủ phạm! Rõ ràng có rất nhiều tình tiết đáng nghi ngờ trong cuộc điều tra và làm sao ngài lại cho cậu ta đi?
- …
Lee Myeong lắc đầu khi thấy Cục trưởng không nói gì.
- Tôi tôn trọng Cục trưởng. Một cảnh sát chân chính không bao giờ chịu thua bởi sự áp lực. Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ rằng tôi đã nhận ra rằng ông cũng giống như những người khác.
Lee Myeong đã nói tất cả những gì anh ta muốn, sau đó anh quay người rời khỏi văn phòng thì bị Cục trưởng ngăn lại.
- Đứng lại.
Lee Myeong dừng lại, tự hỏi người đàn ông đó sẽ nói gì.
- Cậu có thấy tôi sẽ thả một ai đó khi phải nhận áp lực từ dư luận ư?
- Ý ngài là sao?
Cục trưởng quay màn hình trên bàn về phía Lee Myeong.
Những gì hiện ra trong đó khiến Lee Myeong phải bất ngờ…