Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lee Myeong thuộc Đội trấn áp tội pháp đã đưa ra lời đề nghị với Yeowun.

Anh ta tin rằng Yeowun sẽ chấp nhập đề nghị ấy.

Bởi Yeowun đang bị nhắm vào bởi tất cả các khẩu lính bắn tỉa.

Vì thế mà anh ta tin rằng cậu ấy sẽ không thể làm gì được ngoài việc nhún nhường.

- Tốt hơn là cậu nên bỏ tay ra khỏi cổ tôi…

- Chà! Ta thấy ngươi vậy mà còn cười được.

- Gì cơ?

Suỵt!

- Hừ!

Mặt Lee Myeong tái đi ngay lập tức.

Anh ta nghĩ rằng người thanh niên Murim này không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc. Bởi trên thực tế, cậu đã bị vây hãm giữa đơn vị cảnh sát cơ động và các lính bắn tỉa.

Và sau đó, Yeowun kè lưỡi đao mỏng màu trắng vào cổ Lee Myeong.

- C-Cái gì thế này ... cậu thực sự muốn chết sao?

Lee Myeong lắp bắp nói.

Tuy nhiên, Yeowun nhìn xung quanh và tỏ vẻ không quan tâm.

‘Ha! Hắn không biết mạng sống mình đang bị đe dọa sao?’

Đội trưởng Wei Yang nghĩ.

Các tay súng bắn tỉa đều nhắm vào các điểm trọng yếu trên người Yeowun, và chỉ cần một phát bắn thôi cũng đủ để giết chết cậu nhưng tại sao cậu ta vẫn đưa lưỡi đao lên cổ Lee Myeong?.

- Hắn ta thực sự tự tin vào sức mạnh của chính mình?

Thông thường, vẫn có một số tội phạm thường không sợ trước các mối đe dọa.

Nếu đúng vậy thì họ cần một kế hoạch rõ ràng.

Và người đội trưởng Wei Yang nhiều kinh nghiệm đã mở lời.

- Đe dọa cảnh sát ư. Ngươi đang tự đặt mình vào đường cùng đấy.

Có một điều mà Cục An Ninh Công Cộng được cho là đặc biệt hơn các lực lượng an ninh khác ở chỗ là.

Nếu tính mạng của một sĩ quan cảnh sát bị đe dọa, nghi phạm sẽ bị tiêu diệt bằng bất cứ giá nào.

- Được phép bắn vào tay và chân.

Đội trưởng Wei Yang giơ tay ra hiệu.

Và một tay bắn tỉa đã trả lời.

- Đây là lính bắn tỉa A3. Nghe rõ!

Người đã trả lời là lính bắn tỉa từ Đội cơ động tấn công đang nhắm vào cổ tay Yeowun đang choàng lấy cổ Lee Myeong.

Nếu lính bắn tỉa bắn nổ súng thì Yeowun sẽ bị mất cổ tay.

- Đừng nói là ta không nói trước.

Khi có tín hiệu trở lại, lính bắn tỉa đã bóp cò mà không chút do dự.

Bang!

Cổ tay Yeowun được hiển thị trên màn hình…

Pak!

Khi viên đạn phóng ra, một tiếng thét thất thanh vang lên.

- Kuaaak!

Không phải là mục tiêu mà người sững sốt, hoang mang là lính bắn tỉa.

Anh ta là một trong ba lính bắn tỉa hàng đầu trong Đội cơ động tấn công của Cục An Ninh Công Cộng Thành phố Thẩm Dương.

Đó là lý do tại sao anh ta được phép thực hiện nhiệm vụ nhắm bắn vào cổ tay, nơi khó nhắm vào nhất.

- Cái quái gì thế…

Cổ tay Yeowun vẫn còn nguyên vẹn.

Nếu vậy thì tiếng hét đó đến từ đâu?

Nó đến từ Lee Myeong. Anh ta mới là người trúng đạn.

Khi viên đạn được bắn ra, Yeowun lùi lại và viên đạn ấy xuyên qua vai trái của Lee Myeong.

- Đồ ngu! Sao hắn lại phạm sai lầm vào thời điểm quan trọng như vậy!

Đội trưởng Wei Yang cho rằng đó là sai lầm của lính bắn tỉa.

Hắn ta tức giận vì điều này sẽ khiến nghi phạm nhận thức rõ hơn về môi trường xung quanh mình.

Nhưng phản ứng thật kỳ lạ.

- Gì nữa đây?

Ngược lại, đó cũng là một tình huống bình thường.

‘Hắn có thực sự là võ sư Murim hay không, làm sao hắn vẫn ung dung như thế khi biết mình đang ở đường cùng?

‘Dù cho hắn có tự tin đến mấy. Nhưng nơi này vẫn rất đông thường dân.’

Nếu mọi việc không được giải quyết nhanh chóng thì uy tín của cảnh sát sẽ sụt giảm một cách nghiêm trọng.

Suỵt!

Wei Yang thay đổi tín hiệu tay.

Hắn ta cho rằng việc nhắm bắn vào cổ tay lần nữa sẽ không có tác dụng nữa. Nên hắn đã ra lệnh cho lính bắn tỉa nhắm vào chân Yeowun.

- Nghe rõ!

Người bắn tỉa đang nhắm vào phía sau bắp chân phải rồi bóp cò.

Tang!

Wei Yang nghĩ bắp chân rộng hơn cổ tay và khả năng lính bắn tỉa sẽ không mắc sai lầm như người trước đó.

Nhưng…

Wheik!

Pak!

- Kuaaaal!

Lại một tiếng hét thất thanh nữa vang lên.

Nhưng không khác trước ấy, người hét lên chính là Lee Myeong.

- K-Không thể nào!

Wei Yang không nói nên lời.

Ngay sau khi viên đạn được bắn ra, Yeowun đã xoay người và sử dụng Lee Myeong làm lá chắn.

Lee Myeong lần nữa trúng đạn và ở vị trí bắp đùi này khiến cho anh ta cảm thấy rằng mình sắp chết đi.

- Nhanh vậy mà hắn đã phát hiện ra các lính bắn tỉa ư?

Wei Yang không muốn tin vào suy nghĩ này.

Nhưng nếu không phải vậy thì làm sao y lại sử dụng Lee Myeong làm lá chắn vào đúng thời điểm như vậy.

Càu nhàu.

Wei Yang nghiến răng. Hắn không biết danh tính của đối phương, nhưng hắn chắc chắn đối phương không phải là một võ sư Murim bình thường.

- … Hắn ta là Tông Sư cường giả sao?

Một võ sư đạt đến cảnh giới Tông Sư trong thời đại này…

Nếu đúng vậy thì hắn chỉ còn biết trách là Lee Myeong quá đen đủi rồi.

Trong khi những người khác đang do dự, Lee Myeong hét lên.

- Kuaaak! Các đơn vị đừng dừng lại! Đừng lo lắng về tôi và ...

Thịch!

Lee Myeong không thể nói được nữa khi đã bị Yeowun siết chặt cổ hơn.

Nhưng dù cho không nói ra lời thì những người khác đều hiểu rằng Lee Myeong đã chấp nhận mà sẵn sàng hy sinh.

- Nhưng nó vẫn rất nguy hiểm…

Họ vốn tin rằng lính bắn tỉa là chìa khóa để giải quyết chuyện này.

Nhưng họ không hiểu làm cách nào mà đối phương lại phát hiện ra những lính bắn tỉa. Do đó mà lựa chọn để giải quyết vấn đề này là các lính bắn tỉa đều phải đồng loạt nổ súng. Và khi ấy, đối phương sẽ không thể nào dùng Lee Myeong làm lá chắn được.

‘Lee Myeong. Đây là một quyết định rất tồi tệ với ta. Nhưng nhờ ngươi đã làm rạng rỡ tinh thần, ý chí của lực lượng cảnh sát chúng ta.’

Đôi mắt Wei Yang tràn đầy quyết tâm, và khi hắn ra hiệu cho các lính bắn tỉa đồng loạt bắn thì….

Chính lúc đó.

Phat!

- Haa!

Woong!

Wei Yang đang chuẩn bị ra hiệu bằng tay thì cơ thể hắn bị hút lên rồi lơ lửng trên không trung.

Hắn bàng hoàng khi mình còn chưa đưa ra quyết định mà đối phương đã nhận ra rồi ư?

Người đàn ông núp cạnh cửa sổ của tòa nhà đối diện nói.

- Thuật Khống Khí!

Đó là thuật pháp di chuyển mọi vật với năng lượng uyên thâm.

Chỉ có thể học nó ở cảnh giới Đại Tông Sư, và để kéo ai đó lên thì…điều đó chỉ có thể đối với những người ở ngưỡng cửa Tuyệt Đỉnh Tông Sư.

- Người này ít nhất là Đại Tông Sư ư?

Đôi mắt hắn ta tràn đầy sự nham hiểm khi chứng kiến cảnh ấy.

Và không lâu sau, Wei Yang đã nằm gọn trong tay Yeowun.

- Kuak!

Yeowun nói với Wei Yang cùng một giọng nói giễu cợt lúc trước.

- Ngươi hẳn là chỉ huy ở đây nhỉ?

Cậu đã thấy gã này ra hiệu bằng tay như thế nào.

Khi người chỉ huy bị bắt, các thành viên khác trong nhóm đều sững sờ.

- Kuak!

- Nào! Ra lệnh cho chúng bắn hộ cái.

- !?

Trước những lời đó, mặt mày Wei Yang tái mét.

Hắn có ngu mới làm thế…

- Kuak! Tên khốn này!

Môi Yeowun nở một nụ cười khi Wei Yang chết lặng. Cậu quay người sang Lee Meyong đang bị siết chặt cổ rồi hỏi.

- Bây giờ lại đổi thế rồi nhỉ? Cảm giác có bạn đồng hành như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK