Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa.
Vì Cục phó đang ở trong phòng nên Cục trưởng nói,
- Chuyện gì thì cũng để sau hẳn nói.
- Cục trưởng, việc này rất khẩn cấp.
Vì là việc gấp nên anh ta được phép vào.
Trong khi đó, Ho Il-kyung trở lại ghế sofa một cách thờ ơ và huýt sáo rồi nhìn sang bên phải.
Một thám tử nam vội vã vào phòng với một phong bì.
- Việc gì khẩn cấp ... hm?
Vẻ mặt của Cục trưởng đanh lại trước dấu của Tòa thị chính Thẩm Dương trên các tài liệu được lấy ra khỏi phong bì.
Ở dưới cùng là một cái tên và con dấu.
Đồng thời, tại căn phòng thuộc Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động.
Trên ghế sofa là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang uống cà phê.
Jo Yu-seong đã hứa sẽ đưa Yeowun ra ngoài trong vòng 12 giờ.
- Phù.
Có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi cùng với bộ râu.
Anh ta là Oh Yu-bong, đội trưởng thứ 1 của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động.
Oh Yu-bong nói với Jo Yu-seong, người đang uống cà phê.
- Tôi thấy có điều gì đó cậu muốn tin vào. Liệu cậu sẽ tỉnh dậy sau giấc mộng đó chứ? Như cậu đã biết, tình hình hiện tại không ổn lắm và Cục trưởng của chúng tôi là một người cao cả, người không chịu khuất phục trước áp lực bên ngoài hay bất kỳ yêu cầu nào. Nó sẽ không diễn ra như cậu muốn đâu.
Đó là bởi vì Jo Yu-seong mang công văn yêu cầu thả ‘người đó’ đang bị giam trong phòng thẩm vấn.
Anh ta thậm chí còn đưa một luật sư từ một công ty luật có tiếng ở thành phố Thẩm Dương.
- Tôi biết tôi đúng. Chúng ta hãy chờ xem.
Jo Yu-seong mỉm cười.
Oh Yu-bong tặc lưỡi khi nhìn cách người này đang nói một cách khiêu khích.
- Người thanh niên đó.
Nhưng lần này, Oh Yu-bong biết rằng mọi thứ sẽ không diễn ra theo cách mà người kia mong muốn.
Tình hình hiện tại ở Cục đang rất rối ren, nhưng người trong phòng thẩm vấn là người mà Tòa thị chính đã ra lệnh cho họ điều tra.
Vậy tại sao họ lại muốn Yeowun rời đi?
- Huh. Cậu uống cà phê xong chưa? Hãy lấy giấy tờ của cậu và để tôi hộ tống ra ngoài. Thật khó khăn với tất cả các phóng viên và các xe cộ xung quanh…
Chính lúc đó.
- Đội trưởng!
Người thám tử được cử đến văn phòng Cục trưởng trở vào phòng.
Nhưng không chỉ mỗi anh ta.
- Tại sao?
Cục trưởng Sang Yu-geun đã đi theo sau.
- C-Chào! (TL: Chào nghiêm ấy)
Oh Yu-bong ngay lập tức đứng dậy và chào.
Sang Yu-geun nhẹ gật đầu và nhìn Jo Yu-seong.
- Cậu Jo. Đã lâu không gặp.
- Ngài có khỏe không? Cục trưởng, ngài đã phải làm việc vất vả. Xin lỗi vì sự đột ngột đến như thế này.
Jo Yu-seong đứng dậy và cúi chào.
Qua cách mà họ giao tiếp có vẻ như họ đã quen biết.
- Ta xin lỗi trước vì đã không thể tiếp đãi mọi người trong tình huống này. Nhưng không sao. Thư yêu cầu có phải do Thị trưởng Yoon viết không?
- Đúng vậy.
- Tôi đã mang theo con dấu, vì vậy hãy bắt đầu thôi.
- Gì cơ?
Oh Yu-bong đã sốc.
Anh ta nghĩ rằng Cục trưởng của mình sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu đó.
Nhưng đây là điều mà anh không bao giờ ngờ tới.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng và khi Cục trưởng Sang xuống phòng duyệt thư.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy…
Jo Yu-seong nhìn Oh Yu-bong đang sốc thì mỉm cười.
Một nụ cười nói rằng anh ta đã chiến thắng.
Ding Dong!
Cửa thang máy mở ra, Yeowun xuất hiện cùng với Oh Yu-bong.
Jo Yu-seong đang đợi ở sảnh, cúi chào cậu.
- Anh đã phải trải qua rất nhiều. Anh Mu-seong.
- Mu-seong?
Jo Yu-seong đã truyền âm đến cho Yeowun.
[Tôi không biết tên của cậu khi tạo ID, vì vậy tôi đã đặt một tên tạm thời. Sau khi cậu cho tôi biết tên thật của mình, chúng tôi sẽ chỉnh sửa nó.]
Yeowun gật đầu.
Nhưng trong lòng, cậu nghĩ đó là một cái tên sáng suốt.
Tên tạm thời mà cậu được đặt giống với tên hậu duệ của mình, Chun Mu-seong.
- Người bên cạnh ngươi là ai vậy?
- Đây là Lee Hyun, một luật sư tại Công ty Luật KD, người đang giữ vai trò cố vấn tại trụ sở chính của chúng tôi. Anh ta đã phải vật lộn rất nhiều với công việc giấy tờ vào đêm qua.
- Tên tôi là Lee Hyun.
Luật sư Lee Hyun cúi đầu nhẹ.
Sau khi giới thiệu anh ta xong, Jo Yu-seong chỉ ra bên ngoài của tòa nhà.
- Hãy ra khỏi nơi này ngay bây giờ, và tôi sẽ đưa anh đến trụ sở chính ngay lập tức.
Như Jo Yu-seong nói, tiền sảnh đầy nhân viên và thám tử.
Tất cả họ đang tiến hành một cuộc điều tra, vẽ những đường kẻ màu trắng trên sàn sảnh, và thu mẫu máu.
Yeowun chuẩn bị theo Jo Yu-seong ra ngoài thì đội trưởng thứ 1 của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động đã lên tiếng.
- Oye, trang phục xưa. Tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu nên nhớ rằng đây không phải là kết thúc. Hãy cẩn thận. Tôi, đội trưởng thứ 1 của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động, Oh Yu-song đang cảnh báo cậu đấy.
Đó là một lời cảnh báo hài hước không kém phần thú vị khi Yeowun rời đi.
Khi Yeowun cố gắng lên tiếng, Jo Yu-seong và luật sư nói rằng không cần phải quan tâm và dẫn cậu đến chiếc Vin Fast màu đen.
Ngay cả khi Yeowun lên xe, Oh Yu-bong vẫn nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt giận dữ.
Cửa xe đóng lại, Jo Yu-seong ngồi bên cạnh đã bình tĩnh nói.
- Anh thật biết nhẫn nại. Có rất nhiều con mắt đang theo dõi anh, vì vậy sẽ không ổn nếu anh tranh cãi với gã đội trưởng của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động trong Cục…
Lúc đó Yeowun đang nhìn ra ngoài cửa sổ rồi giả vờ lấy một thứ gì đó.
- Ugh!
Oh Yu-bong quay lại để vào tòa nhà, ôm lấy bụng và ngã xuống.
Các điều tra viên đã bị sốc và cố gắng hỗ trợ anh ta.
- Điều này…
Dù có coi nó ra sao, thì đó chắc hẳn là điều mà Yeowun đã làm.
Jo Yu-seong bối rối và nói với người lái xe.
- Lái xe. Đi thôi.
Tài xế nhanh trí khởi động xe, nhấn ga rời đi.
Khi họ lên đường sau khi vừa vượt qua xe cộ và các phóng viên, Jo Yu-seong đã hít một hơi thật sâu và nói,
- Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng nếu anh làm vậy…
- Mấy giờ rồi?
- Huh? Mấy giờ?
Jo Yu-seong chuẩn bị lên tiếng đã cứng họng trước câu hỏi của Yeowun.
Anh ta cảm thấy khó hiểu, nghĩ rằng Yeowun sẽ bắt mình phải chịu trách nhiệm về việc đến muộn.
- Nếu đó là vì tôi đã hứa, tôi xin lỗi. Tôi đã cố gắng giải quyết nó nhanh nhất có thể.
Jo Yu-seong chạm vào chiếc điện thoại trên cổ tay.
[07:17 sáng]
- Bây giờ là 07:17. Chúng tôi đến vào khoảng 6 giờ, nhưng chúng tôi phải đợi để nó được chấp thuận…
- Viện cớ nhiều quá.
- Ha…
Trước lời lạnh lùng của Yeowun, Jo Yu-seong thở dài.
Khi còn làm việc ở Bộ phận Nhân sự, Jo Yu-seong đã trải qua nhiều kiểu người khác nhau khi tuyển dụng.
‘Có phải anh ta đang cố gắng hướng tới một điều gì đó lớn lao hơn không? Anh ta thông minh hơn mình nghĩ rất nhiều.’
Trong một chốc suy nghĩ trước đây, Jo Yu-seong muốn phớt lờ Yeowun và từ bỏ, nhưng anh ta đã quay lại rồi bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức vào Yeowun.
Và Jo Yu-seong đã báo cáo với Yeowun.
- Vâng vâng. Tôi thua rồi, tôi không thể giúp. Rõ ràng là tôi đã sai thời gian cuộc hẹn, vì vậy tôi sẽ nói với giám đốc khi thương lượng mức lương của anh…
Xoẹt!
Jo Yu-seong còn chưa kịp nói hết câu.
Chiếc điện thoại mà Jo Yu-seong đeo ở cổ tay trái đã bị nứt.
Cùng khoảnh khắc đó, cổ tay trái của anh ta đã rơi xuống sàn ô tô.
- Kuaak!
Jo Yu-seong hét lên trong đau đớn.
Yeowun nói với giọng lạnh lùng thường thấy,
- Ta đã cố gắng giảm hình phạt, nhưng ngươi nói nhiều quá.
- Haa… haaa…
- Vì ngươi đã nói rằng đã làm việc cả đêm cho ta, nên ta đã tha cho cánh tay của ngươi và chỉ lấy cổ tay thôi đấy.
Yeowun bày tỏ sự tiếc nuối.
Tuy nhiên, Jo Yu-seong không thể nói bất cứ điều gì.
- Ugh, anh ... thực sự cắt ...
Và giờ, Jo Yu-seong mới cảm thấy rất hối hận vì đã không cố gắng hơn để giữ lời hứa.