Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài đang nhìn xung quanh với đôi mắt sắc bén.

Đây dường như là biểu cảm thường thấy khi ai đó xuyên không đến một thời đại mà mình không hề hay biết.

Cậu ấy chính là Đệ Nhị Thập Tứ Ma giáo chủ Chun Yeowun hay còn được gọi là Ma Thần ở Jianghu.

Yeowun có tính cách điềm đạm, nhưng cậu ấy khá nhạy cảm.

- Đây là ... tương lai sao?

Theo lời của Nano, nơi này chắc chắn là tương lai.

Mọi thứ nơi này thật lạ lùng.

Những tòa nhà cao tầng được xây bằng bê tông và những con đường nhựa dưới chân cậu ấy, tất cả những thứ đó đều không tồn tại vào thời của Yeowun.

- Và tại sao quần áo trên người họ lại như vậy?

Quần áo họ trông bó hơn nhiều so với bộ cậu đang mặc.

Rất ít người mặc cùng một loại quần áo nhưng màu sắc khác nhau.

Ngay cả những chiếc váy mà phụ nữ đang mặc cũng ngắn đến mức khoe da khoe thịt!

Nói cách khác, cậu cảm thấy kỳ lạ.

- Lạ lùng thật.

Có một điều khiến Yeowun cảm thấy kỳ lạ hơn cả.

- Ngạt thở quá.

Không khí xung quanh rất đục.

Giống như mọi thứ ở đây đều chứa đầy tạp chất vậy.

Khi Yeowun có thể đạt tới Thiên Nhân Cảnh, cậu có thể nắm bắt được năng lượng trong tự nhiên.

- Sẽ rất khó để thu thập khí nếu người dân thời đại này sống ở một nơi như vậy.

Năng lượng không thuần khiết khá độc hại cho cơ thể.

Nếu các võ giả hoặc các tu sĩ nào lần đầu tiên đến đây, thì họ sẽ không dám bước chân tới Trung Quốc lần thứ hai.

Nhưng Yeowun thì không như vậy.

Bởi vì sở hữu linh lực của ngũ đại Linh thú nên việc Yeowun thanh lọc rồi sử dụng nó là điều hoàn toàn dễ dàng.

- Áa! Tay tôi!

Yeowun nhìn viên cảnh sát đang hét lên trong đau đớn.

Vì hắn muốn nhanh chóng chế ngự Yeowun nên cái kết của hắn là như vậy.

- Những kẻ mặc những bộ quần áo này có phải là các quan chức của thế giới này không?

[Đúng rồi.]

Nano đã nói về các quy tắc của thời đại mới này.

Nano nói rằng người đang kêu trong đau đớn giống như người lính vậy. Nhưng đừng nói là người lính, đến cả Hoàng đế trong thời đại của cậu còn không dám bất kính với cậu thì nho nhỏ cái người lính lại dám làm hành động như vậy.

- Chậc, thật là phiền phức.

Cậu không muốn tiếp đất ở đây và càng không muốn thu hút nhiều sự chú ý đến vậy.

Nhưng có hơn một trăm người đang tụ tập xung quanh cậu.

‘Dường như họ coi mình như một diễn viên đóng phim cổ trang?’

Vào lúc đó, một tiếng kêu lọt vào tai Yeowun.

- Tấn công cảnh sát là vi phạm pháp luật. Bây giờ, hãy nâng cao tay lên và quỳ xuống. Nếu không, tôi sẽ phải ra tay!

Lời nói ấy đến từ người đàn ông trạc tuổi ba mươi đang chĩa súng vào cậu.

Anh ta là Lee Myeong, đội trưởng thứ 3 của Cục An Ninh Công Cộng.

Anh ta đang yều cầu Yeowun giơ tay và quỳ xuống cũng giống như đang yêu cầu cậu hãy đầu hàng vậy.

Yeowun hỏi Nano với giọng không hài lòng.

- Nano. Vẫn không thể thu thập thông tin sao?

[Không thể kết nối do bộ gây nhiễu mạng.]

- Chậc.

Yeowun lắc đầu.

Những nỗ lực truy cập trang thông tin của Nano đã bị chặn sau khi các cảnh sát tiếp cận cậu.

Yeowun không biết gì về thời đại này.

Nhưng cậu nghĩ rằng cỗ máy đến từ tương lai như Nano sẽ có cách biết được điều gì đó.

Vì vậy, cậu ấy đã yêu cầu Nano trích xuất thông tin từ thời đại này và chuyển nó vào não mình, nhưng không ngờ nó đã bị gián đoạn.

‘Mình nên làm gì đây?’

Yeowun đã rất lo lắng.

Không khó để thoát ra khỏi đây và ẩn náu.

Như Nano đã nói, có thể kết nối lại với trang thông tin khi khu vực này tắt bộ gây nhiễu.

- Đó là thứ khiến mình phiền lòng.

Nhưng rồi, Yeowun có thể cảm nhận được ai đó đang theo dõi mình.

Một người đang quan sát cậu từ cửa sổ của tòa nhà đối diện.

Nhờ người đó, Yeowun tự thuyết phục bản thân rằng trong thời đại này, không hoàn toàn là không ai biết đến cậu.

- Tốt hơn hết là ta nên ra khỏi đây ngay bây giờ.

Yeowun quyết định rời đi khi đã thu hút quá nhiều sự rắc rối.

Và sẽ còn rắc rối hơn nếu có điều gì xảy ra ở trong một thời đại mà cậu không hay biết gì về nó.

Vào lúc đó Yeowun chuẩn bị tiến thêm một bước.

- Đây là lời cảnh báo cuối cùng! Đưa tay lên và quỳ xuống ngay.

Lee Myeong hét lên.

Vì xung quanh là thường dân nên anh ta không thể nổ súng mà không cân nhắc trước, nhưng bản năng Lee Myeong đang mách bảo anh rằng,

‘Hắn ta rất nguy hiểm.’

Anh thậm chí còn nghĩ đến việc bắn vào đùi hoặc mắt cá chân cậu.

Tuy nhiên, nếu người này thực sự có liên quan gì đó với vật thể không xác định từ trên trời rơi xuống, anh bắt buộc phải bắt giữ đối phương.

- Đội cảnh sát cơ động có ở đây không?

Bắt người thanh niên vô danh này bằng sức mình là điều không thể.

Bởi những người có thể hạ gục một sĩ quan một cách dễ dàng như vậy thường là Người gác cổng hoặc,

- Murim…

Tak!

Khi đó, Yeowun đã hành động.

Không cần suy nghĩ, Lee Myeong nhắm vào đùi cậu ấy và bóp cò.

Bang!

Anh ta không thể để cho đối phương rời đi được.

Nhưng rồi chuyện khó tin đã xảy ra.

Swosh! Tuk!

Ngay cả những người đang xem cũng trở nên bối rối.

- Không đời nào!

- Cậu ta vừa cắt viên đạn sao?

Thứ rơi trên sàn nhựa chính là viên đạn được bắn ra từ khẩu súng.

Họ không biết Yeowun đã làm gì để cắt đôi những viên đạn ấy nhưng chỉ vừa nãy thôi, trên tay cậu ấy xuất hiện một lưỡi đao mỏng màu trắng.

Bạch Long Đao.

Đó là một trong hai món vũ khí luôn ở trên người Yeowun cùng với Thiên Ma Kiếm.

Và lúc ấy, Lee Myeong càng thêm chắc chắn về danh tính đối phương.

- Võ sư Murim!

Lee Myeong nhận ra không phải vì đối phương mặc võ phục. Thay vào đó, anh hiểu được từ thực tế là không ai trên thế giới có thể ngăn một viên đạn bay bằng một thanh kiếm ngoài những võ sư Murim.

- Tại sao một võ sư Murim lại ở giữa đường với trang phục cổ trang như thế này...

Chính lúc đó.

Shrek!

- Ugh!

Trong nháy mắt, Yeowun đã ở trước mặt anh.

Bị Yeowun làm cho giật mình, Lee Myeong cố gắng nhắm súng, nhưng anh ta đã chậm hơn.

- Grab!

- Kuak!

Lee Myeong nhanh chóng bị chế ngự và khẩu súng cũng không thuộc quyền kiểm soát của anh,

Lee Myeong không thể làm gì được. Anh có cảm giác rằng cổ sẽ gãy ngay lập tức nếu dám cố gắng vùng vẫy.

Các sĩ quan bên kia vì quá sợ nên theo bản năng mà chĩa súng vào Yeowun. Nhưng khi ấy, Yeowun đã cất tiếng.

- Các người sẽ phải trả giá nếu dám chĩa những khẩu súng đó vào ta.

Cậu vẫn xưng hô như người hồi xưa, nhưng điều đó không quan trọng.

Lee Myeong đã cố gắng hất cẳng Yeowun bằng thuật mà anh học được khi còn là học viên An Ninh Công Cộng.

Nhưng,

- S-Sức mạnh gì đây!

Anh ta không thể nhúc nhích dù chỉ là một milimet.

Với sức mạnh này, đối phương sẽ dễ dàng bẻ gãy cổ anh chỉ bằng cái vung tay.

- Thả thanh tra ra!

Khoảnh khắc các sĩ quan chuẩn bị nổ súng để cứu Lee Myeong thì...

Xoẹt!

- Aaa, súng của tôi!

Các khẩu súng bỗng được tách ra làm đôi.

- Hiik!

Các sĩ quan bất ngờ và lùi lại một bước.

Họ biết rằng đừng nói là súng mà nếu muốn, Yeowun có thể đánh gục tất cả những người ở đây.

Và giờ, họ không thể làm gì khác ngoài việc đứng xem.

- Ngươi biết gì về người Murim ư?

- Khụ! Khụ!

Yeowun bất giác lắng nghe.

Lúc cậu cắt viên đạn, gã này đã gọi cậu là một võ sư Murim.

Những người không hiểu về Murim thì đương nhiên không thể nhận ra danh tính của cậu qua hành động chém làm đôi viên đạn ấy.

Yeowun nới lỏng tay để anh ta nói.

- Khụ! Khụ!

Khi sự kìm kẹp được nới lỏng, Lee Myeong ho sặc sụa.

Sau đó, Yeowun hỏi lại.

- Ngươi biết gì về người Murim ư?

Trước câu hỏi của Yeowun, Lee Myeong đã hỏi một câu hỏi bất ngờ hơn.

- Khụ… khụ… cậu… có phải là… võ sư Murim chưa được ghi danh (đăng kí) hay không?

Yeowun cau mày.

- Võ sư chưa được ghi danh?

Nếu Yeowun không hiểu nhầm ý anh ta thì, được ghi danh có nghĩa là người đó phải được báo cáo và điền vào danh biểu.

Thật ngạc nhiên khi một quan chức nhà nước, một sĩ quan cảnh sát của tương lai, lại nói một điều như vậy.

- Gì đây? Phải chăng chính phủ và Murim không có hiệp ước không xâm phạm trong thời đại này?

Có gì đó đã thay đổi.

Từ ‘ghi danh’ dường như có liên quan gì đó đến hoạt động nội bộ của thời đại này.

Và Yeowun cảm thấy nó rất đáng để tìm hiểu thêm.

Nhưng rồi, Yeowun đã nhận thấy điều gì đó kỳ lạ khi vẫn đang siết chặt cổ Lee Myeong.

‘Hả? Kẻ này có thể không phải là một người bình thường, một người ...’

Giật mình!

Cùng lúc đó, Yeowun nhận thấy một chấm đỏ sáng trên mu bàn tay đang nắm cổ Lee Myeong.

- Cái này?

Nó không chỉ có một.

Nano nói với cậu.

[Phát hiện tia laze của ba mươi khẩu súng trường bắn tỉa đang nhắm vào chủ nhân.]

Trước khi Yeowun nói bất cứ điều gì thì ánh mắt cậu đã chuyển động về hướng đó.

Có hàng chục gã mặc đồng phục đen có lớp áo chống đạn và đội mũ tai bèo xuất hiện giữa đám đông đã bao vây lấy nơi này.

Không khó để nhận ra họ là ai. Họ là những người đến từ Đội cảnh sát cơ động tấn công thuộc Cục An Ninh, với dấu hiệu cảnh sát được khắc ở bên phải ngực.

- Họ đến nhanh thật đấy.

Vẻ mặt Lee Myeong từ tái mét đã trở nên rạng rỡ hơn khi nhìn Yeowun cười nói.

- Mọi thứ đã thay đổi rồi. Võ sư Murim chưa ghi danh à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK