Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bất kì cảnh giới nào thì vẫn luôn có sự khác biệt về nội lực.

Trong cùng một cảnh giới, người mới bước vào sơ kì thì không thể sánh được với người đã ở hậu kì.

Rung rinh!

Dù giám đốc Yun Mun-pyeong có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể nhúc nhích được.

- Cậu ta, cậu ta thật sự ở hậu kì sao?

Nếu vậy thì đối thủ này rất khác biệt.

Hắn dù sao cũng là chủ ở đây nên việc nhượng bộ sẽ là hợp lý nếu sự chênh lệch là vừa phải, nhưng sự giữa hai người là quá mức chênh lệch để được gọi nhượng bộ được.

‘Thằng nhóc này mạnh hơn mình sao?’

Yun Mun-pyeong là một kẻ rất có lòng tự trọng.

Hắn ta không chỉ tự hào khi mình là võ sư Murim mà còn là thành viên trong một tổ chức lớn.

Và lòng tự trọng ấy bị chà đạp bởi người thanh niên trẻ tuổi không xác định danh tính thật trong bộ phục trang cổ trước mặt đang trấn áp hắn chỉ bằng nội lực.

Woong!

Một tia sáng màu xanh lam lóe lên từ tay trái của Yun Mun-pyeong.

Whoong!

- Kiếm khí ư!

Yun Mun-pyeong cũng là Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kì và đương nhiên, hắn biết rõ thứ mà Yeowun đang sử dụng.

Nhưng kiếm khí đó.

Nó đủ mạnh để so với một thanh kiếm.

Kiếm khí được tạo ra bằng cách ngưng tụ khí vào lòng bàn tay. Đối với một người như Tuyệt Đỉnh Tông Sư thì đó chẳng khác gì là một vũ khí đắc lực.

‘Giám đốc Yun chắc hẳn rất tức giận.’

Jo Yu-seong nghĩ rằng Yun Mun-pyeong vẫn sẽ cứng đầu mà đối chiến dù cho hắn biết mình hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

- Thằng khốn.

Yun Mun-pyeong vươn bàn tay trái đâm vào vị trí tim Yeowun.

Đôi mắt Yun Mun-pyeong đã nhìn khác đi, hắn không còn coi Yeowun là một tài năng nữa.

Đúng hơn, hắn nghĩ Yeowun là kẻ thù không đợi trời chung của mình và bằng mọi giá phải giết Yeowun thì mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Suỵt!

Yeowun đang ở khá gần ngay trước mặt Yun Mun-pyeong.

Cậu ấy di chuyển với tốc độ như thể sẽ giết chết bất cứ ai ngáng đường.

Nhưng,

Xoạt!

- !?

Đôi mắt Yun Mun-pyeong như muốn nổ tung vậy.

Chi-chi-chik!

Tia sáng màu xanh trên tay trái ông lóe lên như những tia lửa và sau đó thay đổi hình dạng.

Nó là bởi Yeowun đã nắm lấy tay hắn.

Nhưng hắn sốc vì một lý do khác.

- Ngăn kiếm khí bằng tay không ư?

Jo Yu-seong không thể giấu được sự bàng hoàng của mình.

Nếu kiếm khí chạm và da thịt thì nó khiến da thịt tan chảy ngay lập tức.

Nhưng, tại sao bàn tay của Yeowun vẫn ổn.

- Sao có thể chứ?

Giọng Yun Mun-pyeong run lên.

Hắn không thể hiểu được.

Còn Yeowun nói với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.

- Đó không phải là thứ mà ngươi có thể hiểu được chỉ với chút tài mọn của mình.

Kuk!

Yeowun nắm chặt tay trái và tay phải của Yun Mun-pyeong.

Yun Mun-pyeong hét lên trong sợ hãi.

- Chờ đã!

Crack!

- KUAK!

Hắn điên loạn hét lên.

Hét là phải thôi khi mà cánh tay phải bị trẹo và các ngón tay trên bàn tay trái đều bị cong.

Nó đau đến mức khi tất cả các tĩnh mạch trên đầu Yun Mun-pyeong đều phồng lên.

- Kuak! Đồ chó má!

Yun Mun-pyeong chửi thề trong cơn đau.

Chính lúc đó.

Woong!

- Ugh!

Yun Mun-pyeong bỗng bị nhấc lên không trung.

Hắn muốn khống chế cơ thể mình, nhưng không thể. Cứ như trần nhà đang hút hắn vậy.

Nguồn nội lực đáng sợ ấy đang thao túng cơ thể ông.

- Đ-Đây là.

Ngay cả Jo Yu-seong cũng giật mình và chạy ra xa.

Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo kịch bản này.

Đây là lần đầu tiên anh thấy ai đó đối xử với Yun Mun-pyeong như một đứa trẻ vậy.

Run!

Cơ thể Yun Mun-pyeong không ngừng run lên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.

‘Thằng khốn này thật sự là Tuyệt Đỉnh Tông Sư sao? Không, hắn rõ ràng là Vô Thượng Tông Sư!’

Đó là một suy nghĩ khó tin nhưng những gì đang xảy ra thì thật sự không còn cách nào khác để lý giải được.

Ai có thể khiến một Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kì thành ra như vậy chỉ bằng nội lực cơ chứ?

Yun Mun-pyeong nhìn Yeowun với vẻ khó hiểu.

- Kì cục thật.

Hắn đã từng cho rằng Jo Yu-seong đã nhìn nhầm.

Bởi việc trở thành Tuyệt Đỉnh Tông Sư ở độ tuổi đôi mươi đó là điều mà hắn không nghĩ rằng có thể xảy ra.

- Thoát thai hoán cốt.

Thoát thai hoán cốt.

Khi đạt đến một số cảnh giới nhất định, cơ thể của người luyện võ sẽ trải qua những quá trình thoát thai để phù hợp với nguồn nội lực mới.

Và khi càng lên cảnh giới cao hơn thì việc trở về độ tuổi đôi mươi là chuyện rất bình thường.

Ngay cả chủ tịch của Lục Đao cũng trông như đang ở độ tuổi ngoài ba mươi.

Nhưng trên thực tế thì độ tuổi của ông ta đã ngoài 80 rồi.

‘Chết tiệt! Làm thế nào một kẻ như vậy nhởn nhơ ở bên ngoài dù không có danh tính gì chứ? Mình đáng lẽ phải sớm nghĩ đến nó chứ!’

Khi trải qua quá trình thoát thai hoán cốt, mọi thứ trên người kể cả dấu vân tay đều thay đổi.

Thật ra thì những sự việc như thế này cũng đã từng xảy ra trong quá khứ.

‘Nhưng dù cho hắn ta có thật sự là Vô Thượng Tông Sư thì làm sao hắn có thể khiến một người như mình đã ở Tuyệt Đỉnh Tông Sư hậu kì nhiều năm thành ra như vậy được?’

Hắn đã rất hoài nghi về năng lực của Vô Thượng Tông Sư vì hắn chưa bao giờ đối luyện với người ở đẳng cấp đó.

Nhưng đó không phải là vấn đề mà hắn phải lo lắng vào lúc này.

Vấn đề đặt ra là làm thế nào để hắn thay đổi tình hình hiện tại khi mà đã đắc tội với Yeowun.

Sau đó, hắn nói một cách bình tĩnh.

- Tiền bối sao có thể đối xử với tiểu bối như thế này được chứ? Xin hãy hành xử như một trưởng lão đáng kính đi ạ.

Giám đốc chắc chắn rằng cái tên Yeowun là một cái tên giả mạo.

Thành thật mà nói, hắn nghĩ thậm chí mình có thể đoán được đối phương là ai.

Bởi vì không có nhiều tổ chức ngang hàng với Lục Đao.

- Ngài cứ ỷ lớn hiếp nhỏ như thế sao?

Nói rồi, hắn liếc nhìn về phía cửa văn phòng.

Yun Mun-pyeong nghĩ rằng tiếng hét của mình sẽ kinh động đến chủ tịch của Lục Cảnh Đường ở trên lầu hoặc các nhân viên bảo vệ.

‘Tại sao không có ai đến vậy?’

Không một ai đến đây tiếp ứng cả.

Hắn đang tức giận thì Yeowun đã giải đáp suy nghĩ ấy.

- Đừng nghĩ rằng có ai đó sẽ tới giúp ngươi.

- Huh?

- Bởi không có bất kì ai ở bên ngoài văn phòng này có thể nghe thấy bất cứ điều gì ở đây.

- Không không thể nào…

Yun Mun-pyeong nhìn xung quanh.

Bây giờ, hắn nhìn thấy màn ánh sáng yếu ớt bao trùm văn phòng.

- Chết tiệt!

Ngay từ lúc bước vào, Yeowun đã tạo ra một kết giới đoạn âm cả căn phòng này.

Chính vì thế mà không ai bên ngoài có thể nghe thấy hoặc cảm nhận được những gì đang xảy ra trong phòng.

Yeowun nhìn quanh rồi nói,

- Vì nơi này không có camera quan sát ở đây, nên đúng là một nơi lý tưởng.

Trước những lời đó, khuôn mặt Yun Mun-pyeong đột nhiên nhăn lại.

Hắn là người không thích bị xâm phạm quyền riêng tư, vì thế mà hắn không cho phép việc gắn camera quan sát trong phòng của mình.

- Trả lời câu hỏi của ta ngay bây giờ đi.

Yeowun từng bước đi về phía hắn.

Yun Mun-pyeong không thể trốn thoát.

Nhưng hắn có một con át chủ bài.

‘Kuak, tốt thôi. Nếu không có ai đến giúp, thì mình sẽ tự cứu mình.’

Giám đốc cắn môi.

- Tiền bối. Vãn bối không phải là một người ngu ngốc đâu.

- Ngươi phải khá cứng đầu đấy. Có vẻ như ngươi sẽ không bỏ cuộc.

Yeowun nghiêng đầu.

Đã lâu rồi cậu chưa thấy ai đó mạnh miệng nói như thế này mặc dù đang ở trong tình cảnh bị đe dọa đến tính mạng.

Yun Mun-pyeong hét lên.

- One Time!

- One Time có nghĩa là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK