Tầng 36 của tòa nhà Lục Cảnh Đường.
Các tầng khác được chia thành các phòng ban và nhân viên, nhưng tầng 36 chỉ dành riêng cho một người.
Đó là do chủ nhân của tầng đó có quyền hành rất lớn.
Tất nhiên, anh ta không phải là người duy nhất trên tầng đó.
Bốn nữ thư ký xinh đẹp và 12 nhân viên bảo vệ đang làm việc ở đó.
Văn phòng rất đẹp có một quầy bar riêng.
Xoẹt!
Có một người đàn ông với mái tóc bạc trắng ở độ tuổi ngoài bốn mươi đang vung gậy đánh golf của mình.
Người đứng trước mặt anh là tổng quản lý Jo Yu-seong.
- Đó là tất cả. Giám đốc.
Người đàn ông đó là Yun Mun-pyeong, giám đốc của Lục Cảnh Đường.
Yun Mun-pyeong đang nghe báo cáo.
Xọet!
Yun Mun-pyeong vừa nói vừa tiếp tục nhìn vào cây gậy đánh golf.
- Cậu ta chắt đứt cổ tay cậu vì cậu đến muộn à?
- … đúng vậy.
- Hắn là tên khốn chưa được dạy dỗ.
Yun Mun-pyeong bỏ gậy đánh gôn vào túi chơi gôn và ngồi xuống ghế sofa.
Anh ta vừa ngồi khoanh chân vừa uống hết ly rượu whisky.
Và Jo Yu-seong đã nói tiếp.
- Nếu chúng ta có thể sử dụng cậu ta đúng cách thì hắn rất đáng giá. Thành thật mà nói, nếu cậu ta sở hữu thực lực mạnh mẽ đến như vậy thì rất đáng để thuê cậu ta trong tương lai.
- Cậu đang nói rằng cậu ta không phải là một kẻ dễ lợi dụng sao?
- … Vâng.
Nhìn thấy khuôn mặt của Jo Yu-seong, Yun Mun-pyeong mỉm cười.
- Làm sao cậu có thể nghĩ vậy sau khi cậu ta chặt tay mình? Cậu có nhất thiết phải nghĩ rằng cậu ta thực sự có ích không?
Việc cảm thấy ác ý với một người như vậy là điều bình thường.
Tuy nhiên, Jo Yu-seong nói một cách khách quan.
Đây là lý do mà Yun Mun-pyeong lợi dụng Yeowun.
- Được rồi. Tôi sẽ xem xét và nhìn nhận cậu ta. Như Tổng quản lý Jo đã nói, nếu cậu ta thực sự là một Tuyệt Đỉnh Tông Sư thì việc chỉ lợi dụng sau đó loại bỏ cậu ta thật sự rất lãng phí.
- Cảm ơn ngài,
Jo Yu-seong cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.
Và giám đốc ra hiệu cho anh ta tổ chức một cuộc họp.
Khi Jo Yu-seong rời đi, Yun Mun-pyeong vuốt tóc và lẩm bẩm.
- Chậc, Tổng quản lý Jo. Lần này mắt cậu đã nhầm. Nếu cậu ta thật sự là một Tuyệt Đỉnh Tông Sư thì ta sẽ nhận thấy nội lực ấy từ khi bước vào phòng rồi.
Giám đốc Yun Mun-Pyeong.
Một trong hai Tuyệt Đỉnh Tông Sư được giao phụ trách công ty này.
Trong thân tâm suy nghĩ của Yun Mun-pyeong, chỉ Tuyệt Đỉnh Tông Sư mới có thể cảm nhận được Tuyệt Đỉnh Tông Sư.
Tất nhiên, anh cho rằng Yeowun là một người mới ngoài hai mươi tuổi và tài năng nên anh quyết định để Jo Yu-seong đưa cậu ấy vào.
Suỵt!
Yun Mun-pyeong với lấy chiếc áo khoác trên mắc áo và mặc vào.
Dù sao đây cũng là một cuộc họp nên cũng cần phải chỉn chu một chút.
Kiik!
Cánh cửa mở ra và có người bước vào cùng với Jo Yu-seong.
- Ồ!
Yun Mun-pyeong đã sốc.
Nhìn thấy Yeowun trong phục trang xưa thực sự rất sốc.
Yun Mun-pyeong chưa bao giờ thấy ai để tóc như vậy ngày nay, ngoại trừ những minh tinh, idol giới trẻ.
- Đây là giám đốc Yun Mun-pyong.
Jo Yu-seong giới thiệu ông ta.
Và mặc dù anh đã báo cáo với Yun Mun-pyong trước đó nhưng Jo Yu-seong vẫn phải giới thiệu lại cho Yeowun.
- Ngài ấy là người mà tôi đã đề cập trước đây.
Yeowun chỉ tiết lộ tên chứ không phải họ của ông ấy.
Ban đầu, cậu ấy định nói cho họ biết tên đầy đủ của mình để xem phản ứng của Lục Đao.
Nhưng rồi cậu ấy đã sớm thay đổi quyết định.
‘Mình không thể để mọi chuyện dễ dàng như vậy được.’
Đây thậm chí không phải là gốc rễ của tổ chức.
Và cậu không thể nói ra tên mình trước mặt những con người thấp hèn này được.
Nếu Đao Thần sống trong thời đại này mà biết được, thì có khả năng hắn ta sẽ cao chạy xa bay.
Yun Mun-pyeong đưa tay ra bắt tay.
- Hân hạnh được biết cậu. Tôi là Yun Mun-pyeong. Vì tôi lớn hơn nên tôi sẽ xưng hô cậu là cấp dưới nhé.
Yeowun nhìn vào tay mình.
Đó là vì cậu không quen với kiểu chào của phương Tây.
Nhưng ngay sau đó, thông tin hiện ra trong đầu cậu, và cậu bắt tay.
Và nói,
- Yeowun.
- Chết tiệt!
Khuôn mặt Jo Yu-seong trở nên cứng đờ.
‘Cậu ta đang gặp giám đốc của một tổ chức. Cậu ít nhất cũng nên sử dụng kính ngữ.’
Jo Yu-seong nhìn Yun Mun-pyeong vì tò mò mà thấy mắt ông ấy run lên.
Rõ ràng là ông ta đang kiềm chế.
Những rồi, ông ta nói như thể không mấy bận tâm.
- Huhuhu, hình như chàng trai trẻ này chỉ học võ chứ không học về lễ nghĩa. Tôi hiểu rồi. Bây giờ, chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện.
Yun Mun-pyeong chỉ vào ghế sofa ở đằng kia.
Yu Mun-pyeong ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa và bấm một nút trên điện thoại.
- Tôi có khách. Mang trà nóng đến đi.
- Vâng. Giám đốc.
Không lâu sau, một nữ thư ký mặc váy ngắn đi vào.
Sau khi các cốc được đặt xuống và cô ấy rời đi. Yu Mun-pyeong nói.
- Xin mời.
Yun Mun-pyeong nhấp một ngụm.
Yeowun nhìn anh ta, sau đó cũng nhấp một ngụm trong tách trà.
Trà ngon lắm.
- Đó là trà Long Tỉnh. Tôi thích rượu whisky hơn trà, nhưng vì đây là công việc.
Yu Mun-pyeong đặt cốc xuống và tiếp tục.
- Cậu chắc đã nghe điều này. Tổ chức này rất thích những người tài năng. Ngay cả những người tài năng mà không có danh tính như cậu cũng sẽ được đối xử công bằng và chính đáng.
- Ah…
Jo Yu-seong cau mày.
Đáng lẽ phải có một cuộc họp giao ban, nhưng bây giờ Yu Mun-pyeong đang nói chuyện theo ý nghĩ của mình.
- Tôi không biết cậu đã nghe chưa. Tôi không thích các thủ tục. Và tôi cũng không thích nói về quá khứ.
Yun Mun-pyeong đưa tay về phía bàn của mình.
Một máy tính bảng trên bàn di chuyển về phía ghế sofa.
Sau đó, Yun Mun-pyeong thể hiện mình.
Tuk! Tuk! Tuk!
Sau khi Yun Mun-pyeong chạm vào máy tính bảng vài lần, một con số được hiển thị.
[60.000.000.000 VND]
Một đơn vị tiền tệ của châu Á.
Đó là cách khoe khoang sự giàu có của mình một cách ngạo mạn.
- Nếu xét đến mức lương hàng năm của một võ sư Murim đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh Tông Sư theo tiêu chuẩn của Hiệp hội Murim, thì phải trên 60 tỷ đồng. Và cùng với đó, chúng tôi cũng tặng tiền thưởng khi hoàn thành các nhiệm vụ.
- Huh? Giám đốc. Dường như có một số hiểu lầm. Người này là…
Khi Jo Yu-seong cố gắng sửa sai cho Yun Mun-pyeong thì ông ta đã ngăn lại.
Và nói,
- Có vẻ như có một số hiểu lầm vì tổng quản lý Jo đã không sáng suốt ở lần này. Mặc dù vậy, ở mức đó, mức lương này không hề thấp.
Yun Mun-pyeong ngả người ra sau, rút trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Suỵt!
- Huh. Nếu cậu tuân thủ tốt các mệnh lệnh và hoàn thành các nhiệm vụ mà cậu được giao, tôi có thể trở thành nhà tài trợ của cậu. Hiện tại, tôi là giám đốc ở đây, nhưng một khi tổ chức ổn định, tôi sẽ trở lại trụ sở chính.
Yun Mun-pyeong đang nói rằng thay vì giữ nguyên vị trí của mình ở đây, anh sẽ quay trở lại chức vụ chính của mình.
Lục Đao có tầm ảnh hưởng mạnh đến nỗi ngay cả một đứa trẻ cũng có thể biết đến.
Phù,
Sau đó, anh hỏi.
- Cậu thấy thế nào?
Đối với Yun Mun-pyeong, đó là một lời đề nghị mà không ai có thể từ chối.
Tuy nhiên, những lời nói của Yeowun thật bất ngờ.
- Ngươi dường như nghĩ rằng tiền là tất cả. Ngay từ đầu, ngươi đã nói về các nhiệm vụ, nhưng nếu ngươi muốn thuê ai đó, ngươi cũng cần nói cho người ta là sẽ phải làm gì chứ?
- … HAHAHAHA.
Yun Mun-pyeong không nói nên lời và cười thành tiếng.
Và nói,
- Tôi thấy rằng cậu không biết vị trí của mình. Cậu nghĩ ai đã lôi cậu ra khỏi đó? Ngay cả khi tôi đối xử tốt với cậu như thế này, cậu vẫn tỏ ra kiêu ngạo cho đến phút cuối cùng. Ha!
Bang!
Khi Yun Mun-pyeong đập lòng bàn tay xuống bàn, chiếc bàn đá cẩm thạch tách làm đôi và rơi xuống.
- Haizzz…
Jo Yu-seong thở dài.
Mọi chuyện diễn ra đúng như Yun Mun-pyeong đã nghĩ.
- Chà, cho dù cậu có ký hợp đồng hay không, tôi cũng cần phải nhân nhượng cậu. Cậu đã làm tốt.
Chà!
Ngay sau khi lời nói của ông kết thúc, Yun Mun-pyeong cố gắng tóm lấy cổ Yeowun.
Chính lúc đó.
Xoẹt!
- Hả?
Nhưng Yeowun nắm lấy cổ tay hắn ta.
Yun Mun-pyeong không ngờ đến điều đó rồi nhìn Jo Yu-seong.
‘Chẳng lẽ, cậu ta nói đúng?’
Ngay từ đầu, Yun Mun-pyeong không thể cảm nhận được khí của Yeowun.
Và cả bây giờ, hắn cũng không thể cảm nhận được chút năng lượng nào từ cậu.
Tuy nhiên, nhận thức và ngăn đòn tấn công có nghĩa là đối phương đang che giấu năng lượng của mình.
‘… Một thằng nhóc ở độ tuổi đôi mươi ngang bằng với mình sao?’
Yun Mun-pyeong không thể tin nổi.
Hắn còn chưa thể đạt được đến Tuyệt Đỉnh Tông Sư cho đến lúc 40 tuổi.
Ngay sau đó, hắn gia tăng nội lực và cố gắng hất tay Yeowun ra.
- Bỏ ra!
Nhưng,
Xoạt!
Mặc dù cổ tay hắn được buông ra rồi nhưng hắn không thể cử động được.
Yun Mun-pyeong tròn xoe mắt.
- Cậu ta, nội lực của cậu ta là …