Sau khi đọc dữ liệu trong gần hai giờ, Yeowun phần nào nắm bắt được tình hình và đứng dậy sắp xếp suy nghĩ của mình.
Khi ấy, những người trong căn phòng đều nhìn cậu chằm chằm.
Đó là khi cậu gọi.
- Yun Mun-pyeong.
- V-Vâng! Tiền bối!
Ông ta trả lời ngay.
Suốt hai tiếng đồng hồ, ông ta rất lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Nhưng bây giờ, Yeowun nói một điều bất ngờ.
- Ngươi nói mình có địa vị để nói chuyện với những cấp trên của mình?
- V-Vâng.
- Được. Sau đó, hãy thông báo trụ sở chính biết rằng ngươi đã tuyển chọn thành viên mới gia nhập mà không có vấn đề gì.
- Sao ạ?
- Ngươi không hiểu những gì ta nói à?
Khi Yeowun nhướng mày hỏi, Yun Mun-pyeong lắc đầu.
- À-không! Tôi sẽ chôn giấu những gì đã xảy ra ở đây và đảm bảo rằng nó không bị rò rỉ ra ngoài!
Yeowun gật đầu trước câu trả lời đó.
Yeowun sẽ che đậy tình huống này để Lục Đao không nhận ra.
- Ngươi cũng hiểu chứ?
- Vâng.
Ngay cả chủ tịch cũng trả lời như vậy.
Ông ta trả lời, nhưng ông vẫn không hài lòng.
‘… Mình là chủ tịch cơ mà, nhưng tại sao hắn lại hỏi thằng giám đốc đó trước?’
Ông vẫn khó chịu với Yun Mun-pyeong.
Cho dù ông cảm thấy thế nào, Yeowun sẽ tiếp tục với kế hoạch của mình.
Và bây giờ, Yeowun có ý định lợi dụng Lục Đao và tìm ra dấu vết của Thiên Ma Thần Giáo.
‘Chúng không biết về sự tồn tại của mình. Nhưng nếu chúng dám làm điều gì đó ngu ngốc thì mình sẽ tiêu diệt chúng lần này.’
Đây không phải là cách làm việc thường thấy của Yeowun. Nhưng theo cậu ấy, việc tìm kiếm những người thuộc Thiên Ma Thần Giáo ở thời đại này là điều quá sức nếu chỉ dựa vào bản thân mình. Việc có những quân cờ như thế này sẽ giúp cậu tránh được tai mắt, tiết kiệm sức lực và né tránh được những rủi ro về cánh truyền thông, báo chí.
Tất nhiên, trong tâm trí cậu cho rằng việc giáo phái sụp đổ là điều không thể.
Và điều đó không khiến cậu đau lòng mà chỉ đơn giản là quyết tâm hơn.
‘Nếu mình lợi dụng bọn chúng một cách đúng đắn thì chúng sẽ rất đáng giá.’
Yeowun nghĩ vậy khi nhìn Yun Mun-pyeong.
Vị trí mà ông ta nắm giữ có thể được sử dụng theo nhiều cách.
Yeowun đã lên kế hoạch lợi dụng ông ta cho đến cùng.
Như thể bản năng đọc được điều gì đó trong mắt Yeowun, Yun Mun-pyeong không thể giấu được sự lo lắng của mình.
Rắc rắc!
Yeowun lôi thứ gì đó ra khỏi tay áo.
Một bài báo từ Lục Đao.
_____________________________
1. Theo kết quả của cuộc điều tra được yêu cầu, xác suất có gián điệp là 80%. Đội 7 nên bị loại bỏ.
2. Bảo vệ đội trưởng thứ 3 của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động, Moyong Lee Myeong.
3. Từ ngày 23 đến ngày 24 tháng 2, Cảnh Báo Cổng 26 được lên lịch. Đảm bảo xóa bỏ dữ liệu nội bộ bí mật.
4. Xem xét báo cáo về hoạt động ám sát giám đốc điều hành công ty Yeon đã được đưa lên cấp trên. Thời hạn xem xét là trước Cảnh báo Cổng 26.
_____________________________
Đây là những chỉ thị cần tuân theo.
Yeowun nhận thấy hai điều.
Cậu không để ý đến nó trước đây, nhưng có vẻ như gia tộc Moyong có liên quan.
- Được rồi.
Nếu không phải thì cậu sẽ phải tìm kiếm thông tin ở những nơi khác.
‘Nếu hậu duệ của tộc Moyong ở đó, thì chúng có thể có thông tin khác.’
Những chỉ thị dường như ám chỉ để bảo vệ một người nào đó của tộc Moyong.
‘Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động, huh.’
Yeowun gọi tên giám đốc Yun.
- Yun Mun-pyeong.
- Vâng! Tiền bối.
- Ta cần trang phục đẹp nhất và mặt nạ da người của thời đại này.
- Dạ?
Giám đốc cau mày.
Anh ta cảm thấy kì lạ trước cụm từ ‘thời đại này.’
Nhưng anh không thể hiểu mặt nạ da người là gì.
- Tôi… mặt nạ da người là gì vậy, tiền bối?
Mặt nạ da người.
Nó dùng để chỉ mặt nạ làm từ da người hoặc con vật cụ thể để cải trang thành người khác.
Khi còn ở Murim, thứ đó đóng vai trò rất lớn đến mỗi kế hoạch của Yeowun.
Và ở thời đại này cũng vậy, Yeowun quyết định rằng mình sẽ cần nó để thay đổi diện mạo vì Cục An Ninh.
- Ngươi không biết mặt nạ da người là gì sao?
Sau đó có người xen vào.
- Ngài đang nói về thứ gì đó giống như bông gòn mà ngài có thể đắp lên mặt ư?
Geum Jong-so nhanh chóng nhận ra cơ hội mình đến rồi.
Yun Mun-pyeong gật đầu trước những lời đó.
Yeowun đại khái đã hiểu điều đó.
- Ta muốn một…
- Thứ đó! Giám đốc. Tôi có biết một chuyên gia về thứ đó. Tôi có thể dẫn ngài ấy đi được không?
Geum Jong-so lại xen vào.
Đây là một cơ hội tốt cho anh ta.
‘Thật tuyệt. Cơ hội của mình đây rồi.’
Giám đốc nhìn Geum Jong-so với đôi mắt nheo lại.
Hắn ta biết rằng người này là gián điệp từ Cục An Ninh thông qua lệnh và tin nhắn được in trên tờ giấy để trong két sắt.
Sau đó, hắn cố nhắc nhở Yeowun.
[Đó, tiền bối. Hắn là…]
[Ta biết.]
[Ah…]
Tất nhiên, Yeowun cũng đã nhìn vào tờ giấy; nên không đời nào mà cậu không biết.
Nhưng Yeowun không quan tâm đến điều đó.
Cậu cũng đang có kế hoạch sử dụng Cục An Ninh ở một khía cạnh nào đó.
[Không thành vấn đề. Ta có thể tự lo được. Đừng lo lắng về điều đó.]
[Vãn bối hiểu.]
Yun Mun-pyeong gật đầu và lùi lại.
Và Yeowun nói với Geum Jong-so.
- Dẫn đường.
- Vâng! Tôi sẽ dẫn đường cho ngài!
Geum Jong-so phấn khích vì mục đích đã thành công. Anh ta nhanh chóng dẫn đường.
Bởi bản thân anh ta cũng có bí mật nên anh ta sợ nếu ở lại lâu thì bí mật ấy sẽ bị phanh phui ra.
Chính lúc đó.
- Đợi đã!
Yun Mun-pyeong ngăn anh ta lại.
‘Chết tiệt!’
Geum Jong-so cau mày lại.
Tim anh ta đập thình thịch.
- Chuyện gì?
Yeowun đang đi theo Geum Jong-so, hỏi khi Yun Mun-pyeong rút danh thiếp ra và nói.
- Hãy cầm lấy.
- Huh?
- Đây là thẻ công ty. Nếu tiền bối muốn mua quần áo và cắt tóc thì tiền bối có thể cần cái này. Tiền bối có thể sử dụng bao nhiêu tùy thích.
Yun Mun-pyeong đang cố gắng lấy lòng Yeowun.
- Haizz.
Sự lo lắng của Geum Jong-so đã giảm xuống và anh ta thở dài.
‘Thật may.’
Anh ta lo lắng rằng ai đó sẽ nói cho Yeowun biết sự thật, vì vậy anh ta đã nhanh chóng dẫn cậu ấy ra khỏi tòa nhà càng sớm càng tốt.
Bên ngoài, cách đó vài dãy nhà, chiếc RV của Ho Jeong đã chết đang đậu ở đấy.
- Tôi lái xe rất giỏi.
Vì giỏi lái xe nên anh ta luôn giữ lấy chìa khóa. Nếu chìa khóa nằm trong tay Ho Jeong thì có lẽ mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rồi.
Geum Jong-so cận thẩn mở cửa cho Yeowun như một quản gia theo hầu thiếu gia vậy. Sau đó, anh ta ngồi vào ghế tài xế.
Và giờ, anh ta cần phải đến một nơi mà mình có thể nói chuyện với Yeowun.
Sssh!
Theo tiếng nổ xe, Geum Jong-so lái xe về phía ngoại ô phía Bắc.
Anh biết một nơi mà cả Cục và công ty sẽ không tìm thấy anh.
Sau khi lái xe khoảng 30 phút, Yeowun ngồi ở ghế sau đã mở miệng khi thấy nơi này không có cao ốc và rất ít người.
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau bao lâu?
- !?
Geum Jong-so nhìn Yeowun qua gương.
Anh ta không nghĩ rằng Yeowun sẽ nhận ra ý định của mình.
‘... Hắn ta rất giỏi trong việc bắt kịp suy nghĩ người khác.’
Geum Jong-so nhìn xung quanh.
Con đường mà anh đang đi có cột điện và rất ít người qua lại.
- Như vậy là đủ rồi.
Bịch!
Geum Jong-so dừng xe bên vệ đường.
Geum Jong-so quay đầu lại để thương lượng với Yeowun.
- Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi phải nói trước với ngài…
Chính lúc đó.
Woong!
- Coi chừng!
Qua cửa sổ phía sau, một chiếc RV màu đen được nhìn thấy đang lao về phía họ với tốc độ lớn.
Chiếc xe đó dường như đang cố tình tông vào xe của họ.
Đã quá muộn để khởi động xe và nhấn ga.
Vì vậy, Geum Jong-so hét lên.
- N-Ngài cần phải ra ngoài ngay không thì…
- Thật là phiền phức.
Khi đó, Yeowun làm hành động vung tay qua lại rồi đẩy thứ gì đó sang một bên.
Bang! Woong!
Đúng lúc đó, chiếc RV màu đen chuẩn bị tông vào họ đã lật nhào rồi lao xuống vực.