Cục Anh Ninh Công Cộng trực thuộc thành phố Thẩm Dương.
Trụ sở Cục có ba tòa nhà.
Bên trái là Sở Giao thông vận tải. Ở giữa là An Ninh Công Cộng, bao gồm các đội và nhiều bộ phận khác nhau. Và tòa nhà bên phải là nơi triển khai Đội đặc công cơ động và Đội cảnh sát cơ động.
Tak!
Có lẽ họ đã đợi ở đây từ trước. Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi ở trước tòa nhà bước xuống cầu thang.
Người đó là Song Wei-kang, người đứng đầu Bộ phận tội phạm bạo lực.
Nhìn qua tấm kính, Ho Il-kyung lầm bầm.
- Chắc vấn đề không hề đơn giản. Chậc.
‘Nếu mình thi đậu kỳ thi được tổ chức trong một thời gian nữa, mình có thể được thăng chức lên thành Cục trưởng.’
Và Ho Il-kyung không biết rằng, giấc mơ về vị trí Cục trưởng ấy đã trở nên xa vời hơn khi hắn gặp Chun Yeowun…
Click!
- Chào!
Đó là một hành động quen thuộc do sự chênh lệch cấp bậc. Son Wei-kang mở cửa ghế sau và cúi chào.
Ngay khi anh ta bước ra khỏi xe, sắc mặt của Ho Il-kyung đã thay đổi.
- Phải rồi. Ngọn gió nào đã đưa chúng ta tụ tập lại đây thế này?
Ho Il-kyung cười hỏi.
Ngay khi cửa đóng lại, tài xế lè lưỡi và giơ ngón giữa lên.
Trong khi đi thang máy xuống tầng hầm số 5 của Cục Anh Ninh Công Cộng, Song Wei-kang đã báo cáo rất sơ sài.
Ho Il-kyung hỏi.
- Gì? Cái quái gì thế? Cậu đang nói rằng thằng nhóc đó đã ném mười người, bao gồm cả đội trưởng đang ở trong xe của lực lượng đặc nhiệm sao?
- … Theo lời của bác sĩ phẫu thuật phụ trách phòng cấp cứu, việc điều trị phục hồi có thể bằng phẫu thuật phần xương bị gãy, vì vậy có thể mất 3 tuần.
- Haa!
Năm 2047 là năm mà y học có một bước đột phá trong phương pháp điều trị.
Một phương pháp điều trị tái tạo được phát triển ở Đức, một công nghệ giúp tăng tốc độ phục hồi trên cơ sở từng tế bào.
Đó là một công nghệ phổ biến, các vết thương bên trong và bên ngoài có thể được chữa lành trong hai tuần, trừ khi đó là một số bệnh di truyền.
- Và họ đã bỏ qua một kẻ có khả năng làm điều đó sao?
Người đó lắc đầu và nói.
- Bởi vì cậu ta là võ sư Murim, họ thậm chí không thể chạm vào cậu ta. Ngay cả khi họ muốn, hai đội trưởng và một đơn vị đã bị thương.
Song Wei-kang đã chứng kiến cảnh đó.
Đối với võ sư Murim, họ có thể vẫy tay cũng khiến cho người thường bay lên không trung.
Nên việc không ai có thể chạm vào người Yeowun là chuyện không khó hiểu.
- Chắc cả đội đó đều là một lũ ngu! Chậc chậc! Gọi cho đội cơ động 5 tới đây. Đơn vị đội đặc công cơ động. Kẻ đó là võ sư Murim, vì vậy họ nên là người giải quyết chuyện này.
- Phó Cục trưởng. Đội đó được cử đến gần bức tường ở vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố vì vụ trao đổi chất cấm của một võ đường Murim là…
Ho Il-kyung đưa tay xoa trán vì đột nhiên nhớ ra chi tiết đó.
- Haha. Đúng rồi. Nó xảy ra lúc 4 giờ chiều đúng không? Chẳng phải bây giờ họ đã xong việc rồi quay lại sao?
- Tôi đã sớm liên lạc với họ, nhưng họ vẫn đang truy bắt những tên tội phạm và họ nói sẽ sớm quay trở lại.
Sau đó, Phó Cục trưởng mỉm cười.
Các phương tiện truyền thông luôn “bú fame” về loại chất cấm này suốt mấy ngày qua.
Vì thế mà nếu tin tức Cục An Ninh quét sạch vụ việc này thì có thể coi đó là thành tựu đáng kể và làm rạng rỡ uy tín của cảnh sát.
- Tuyệt. Đây là một điều tốt.
Nhưng sẽ thực sự tốt nếu như họ có mặt ở bây giờ.
Phó Cục trưởng hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
- Tên khốn đó từ đâu đến vậy? Và chuyện quái gì đã diễn ra?
- Điều đó…
- Sao nữa? Các cậu không làm gì được hắn?
- Chúng tôi không thể xác nhận danh tính của cậu ta vì cậu ta chưa được ghi danh.
Phó Cục trưởng Ho Il-kyung cau mày trước lời nói của Song Wei-kang.
- Chưa ghi danh sao?
Trong thời gian làm Phó Cục trưởng, Ho Il-kyung chưa lần nào gặp một võ sư Murim chưa ghi danh.
Thỉnh thoảng Ho Il-kyung cũng đã nghe nói rằng những chuyện như vậy đã xảy ra ở các thành phố khác, nhưng nó chưa bao giờ xảy ra ở nơi mà anh ta công tác.
- Cậu ta không nói bất cứ lời nào sao?
- Cậu ta đã thực hiện quyền giữ im lặng của mình kể từ khi đến đây.
- Haa. Ngay cả chó và mèo cũng được trao quyền im lặng mà. Thằng đó được cho là đã rơi xuống từ một nơi khá cao, nhưng không phải là điều gì đó đáng ngờ ư? Có liên quan đến họ không?
Họ đang nghĩ Yeowun có liên quan gì đến nhóm, tổ chức tội phạm nào như Tà Đạo hay không.
Trong số các võ đường Murim, luôn có những võ đường bí mật hoạt động.
Thật khó để xâm nhập vào nơi ấy, ngay cả khi toàn bộ đơn vị Cục An Ninh Công Cộng được triển khai.
- Điều này ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Ngay cả khi gã võ sư Murim ấy cũng đã được đưa đến, nhưng họ không biết bất cứ manh mối nào, thậm chí là đến cái tên cũng không biết được.
- Lúc đầu, chúng tôi tìm kiếm dấu vân tay và quét nhận dạng mắt, nhưng không có gì trùng khớp. Cuối cùng, chúng tôi gọi xét nghiệm máu, chúng tôi gọi bác sĩ ở bên y tế. Phòng thẩm vấn đã được chuẩn bị sẵn sàng cho phần kiểm tra và thẩm vấn ngay trước khi Phó Cục trưởng đến.
- Chậc, dẫn tôi đến đó.
Họ tiến đến phòng thẩm vấn sau khi nói chuyện trước thang máy ở tầng hầm thứ 5.
Nơi Yeowun bị giam giữ ở phòng thẩm vấn số 4.
Họ bước vào phòng bên cạnh phòng thẩm vấn.
- Nghiêm!
Bên trong, một người phụ nữ tóc ngắn và một người đàn ông to lớn đứng dậy chào.
Họ là những thám tử thuộc đội 3 của bộ phận tội phạm bạo lực.
- Trật tự.
Phó Cục trưởng Ho Il-kyung đưa ngón tay lên miệng và ra hiệu để họ im lặng.
Đây là một căn phòng thông với phòng thẩm vấn. Một phòng quan sát mà không ai có thể nhìn vào, vì nó có kính hai mặt.
Những người trong phòng này có thể nhìn thấy phòng thẩm vấn, nhưng ngược lại thì không.
Trong phòng thẩm vấn chỉ có một chiếc bàn, và một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài và khuôn mặt sáng sủa đang ngồi ở đó.
Cậu ấy chính là Yeowun.
- Tôi chỉ lấy một ít máu để nhận dạng. Sẽ không gây hại gì đâu.
Giọng nói bên trong phòng có thể được nghe thấy qua loa trong phòng quan sát.
Trong phòng thẩm vấn, Cho Se-jong là thành viên đội y tế cầm một ống tiêm lấy mẫu máu và đang cố gắng thuyết phục Yeowun.
- Người đó là cậu ta à?
- Vâng, đúng vậy.
- Thằng nhóc này thực sự trông giống như vừa bước ra từ phim cổ trang. Nhưng ít nhất thì cũng phải tước vũ khí trong tay đi chứ?
- … chúng tôi xin lỗi.
Phó Cục trưởng bực mình vì cấp dưới dám để Yeowun ung dung mang theo vũ khí vào tận nơi này và cũng chẳng hề quan tâm đến bộ đồ mà cậu đang mặc.
Ho Il-kyung đến gần tấm kính và xem xét.
Giật mình!
- Hả?
Yeowun đang ngồi yên, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta.
Ho Il-kyung khó tin. Anh ta vốn nghĩ trong đầu rằng tất cả những gì Yeowun có thể nhìn thấy là tấm gương, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu khi làm sao cậu ấy có thể nhìn chính xác nơi mà anh ta đang đứng?
Ho Il-kyung hỏi Song Wei-kang đang đứng sau mình.
- Cậu ta không thể nhìn thấy chúng ta, phải không?
- Điều đó là không thể kể cả cậu ta có thử đi nữa.
Tấm kính giống như một tấm gương bên trong phòng thẩm vấn.
- Có lẽ tôi đã nhầm chăng?
Yeowun nhìn về phía Cho Se-jong.
Ho Il-kyung nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên và nhìn Yeowun một lần nữa.
- Họ vẫn chưa lấy được máu để xét nghiệm sao?
- Chúng tôi đã cố gắng làm vậy, nhưng cậu ta vẫn nghĩ rằng chúng tôi đang cố làm hại cậu ấy.
Nữ thám tử đứng phía sau trả lời.
Đột nhiên, Yeowun đưa tay ra và nói,
- Hãy thử lấy nó nếu ngươi có thể.
Nghe những lời đó, Ho Il-kyung đứng nhìn rồi lắc đầu.
- Thằng nhóc đó phải chăng bị tâm thần rồi không?
Cho Se-jong thuộc đơn vị y tế thở dài trong phòng và nhặt lấy ống tiêm.
Sau đó, một ống cao su được quấn quanh cổ tay phải của Yeowun.
- Thả lỏng cánh tay của cậu đi. Nó sẽ hơi nhói một chút.
Khi Cho Se-jong cố gắng đưa kim vào tĩnh mạch thì….
Crack.
- Hả?
Thay vì mũi kim xuyên qua da thịt thì nó bị gãy.
Cho Se-jong cảm thấy khó hiểu. Anh ta là người khá dày dặn kinh nghiệm và không phải là người mắc sai lầm ngớ ngẫn như vậy. Anh sau đó đã thay kim.
Tiếp đó, Cho Se-jong nói với Yeowun.
- Cậu không được cong cánh tay lại. Hãy thả lỏng ra đi.
- Ta không hề làm vậy.
- Phù… hiểu rồi. Dù sao, đừng để tay cong. Các tĩnh mạch của cậu sẽ bị tổn thương đấy.
Cho Se-jong kiểm tra xem Yeowun có đang nắm chặt tay hay không.
Sau khi xác nhận rằng không phải vậy, anh ta một lần nữa di chuyển kim về phía tĩnh mạch.
Crack!
Khi chiếc kim bị gãy, Se-jong nhận ra rằng đó không phải là là mình sai.
Cây kim bị gãy như thể nó va phải một vật mạnh.
- Sao thịt thôi mà cũng cứng vậy ư?
Kim có thể đi vào miễn là nó đâm vào đúng chỗ, bất kể cơ dày và khỏe đến đâu.
Se-jong nhận ra điều đó và đã cố gắng thay kim.
Bịch!
- Hừ! C - Cái gì thế này?
Yeowun nắm lấy cánh tay anh ta.
Rồi cậu trầm giọng rồi nói với người kia đang ngơ ngác.
- Ta cho ngươi hai cơ hội rồi mà vẫn chưa đủ sao?
- Ugh! Buông tôi ra!
Với nỗi đau và sợ rằng cổ tay mình sẽ bị gãy, Se-jong đã hét lên.
Đó là tín hiệu để các thám tử trong phòng quan sát đến và giúp đỡ.
- Chết tiệt!
Hai thám tử phòng khác kinh hoảng muốn lao tới giúp thì…
Yeowun bên trong căn phòng ấy nhìn tấm kính rồi nói như nói với ai đó đang ở trước mặt mình.
- Hãy thử làm điều vô ích xem, ta bẻ gãy cổ tay của tên này.
- !?
Khuôn mặt của các thám tử trong phòng quan sát đanh lại.
Trực giác họ luôn mách bảo rằng Yeowun đang nhìn họ từ trước đến giờ nhưng họ vẫn không tin.
Tak!
Yeowun đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
- Aaaa! Tay tôi, bàn tay của tôi!
Se-jong kêu than vì đau đớn, nhưng Yeowun đã phớt lờ anh ta và vừa tiến lại gần tấm kính vừa kéo anh ta.
- Huh?
Nơi cậu đến chính là vị trí mà Phó Cục trưởng đang đứng.
Chứng kiến Yeowun đang đứng trước mặt mình càng khiến Phó Cục trưởng mặt cứng đơ như đá.
Yeowun nói với giọng thích thú.
- Ngươi có vẻ là người cấp cao ở đây.
- Hộc hộc!
Ho Il-kyung sợ hãi trước lời nói ấy và bất thình lình mình đã lùi lại một bước lúc nào không hay.