Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Bệnh viện Đại học ở Thành phố Thẩm Dương.

Bên trong phòng khám bệnh khoa chấn thương chỉnh hình.

Một bác sĩ trung niên đang khám cho bàn tay trái bị đứt lìa thở dài.

- Phù… chuyện này thực sự do lưỡi dao gây ra sao?

- … Đại khái cũng gần giống vậy. Nhưng, sao ông lại hỏi vậy?

Jo Yu-seong bối rối trước câu hỏi của bác sĩ.

Bác sĩ mở mặt cắt ngang của cánh tay.

- Ahh…

Có hai bức ảnh chụp bàn tay trái và cánh tay trái trên màn hình, chúng đã được cắt rời một cách hoàn hảo.

- Ngay cả khi nó bị gây ra bởi một lưỡi dao, cơ và xương của con người rất dai đến mức các dây thần kinh và mạch máu trở nên chai sần và biến dạng, nhưng không phải vậy ở đây. Vết cắt rất gọn như thể chúng là mẫu vật giải phẫu vậy.

Đó là lý do tại sao bác sĩ ngạc nhiên.

Lúc đó, ngay cả Jo Yu-seong cũng ngưỡng mộ Yeowun.

Họ đều là võ sư và khi chứng kiến Yeowun cắt rời cổ tay anh chỉ trong chốc lát khiến anh phải kinh ngạc.

- Nếu đúng như vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể tiến hành trực tiếp phẫu thuật tái tạo đường nối một bên mà không cần phẫu thuật để sắp xếp các dây thần kinh.

Việc kết hợp các bộ phận bị cắt rời là một quá trình phức tạp.

Nó không phải là một cuộc phẩu thuật riêng biệt, mà là còn nhiều phẫu thuật khác nữa. Tuy nhiên, bác sĩ cho biết chỉ cần phẫu thuật nối và điều trị tái tạo.

- Sau khi phẫu thuật, cậu sẽ nằm viện trong ba ngày, và nếu mọi chuyện tiến triển tốt, cậu sẽ sớm cử động được các ngón tay như trước đây.

Thật là một tin tốt.

Sẽ rất tốt nếu Jo Yu-seong được phẫu thuật ngay lập tức, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm.

Bất chấp lời khuyên của bác sĩ là phải phẫu thuật vào buổi trưa, Jo Yu-seong đã yêu cầu phẫu thuật nó vào cuối buổi chiều và chỉ cần sơ cứu.

Khi Jo Yu-seong rời khỏi phòng, cô y tá thì thầm.

- Bác sĩ, anh ta là một võ sư, phải không?

- Quả đúng như mong đợi của một y tá đã làm việc ở đây suốt 8 năm.

Vị bác sĩ làm việc trong ngành chỉnh hình, vì vậy không lí nào mà ông ấy không biết nguyên do của những vết thương từ đâu.

Không có một người nào có thể bình tĩnh như vậy nếu bàn tay của họ bị chặt đứt, ngoại trừ các võ sư Murim và Người gác cổng.

- Nếu không phải từ một võ sư thì làm sao có thể gây ra một vết cắt tuyệt vời đến vậy. Hohoho.

Người bác sĩ trung niên nhìn vào màn hình và soi vết cắt rồi mỉm cười.

- Đúng đấy. Võ sư làm được điều đó chắc cũng phải tu luyện rất nhiều.

Đồng thời.

Tiền sảnh của bệnh viện.

Một ông già với mái tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế chờ được gọi tên.

So với những nếp nhăn, cách người này ngồi thẳng lưng thật khác.

Và thay vì cây gậy, ông lão cầm một thanh kiếm xanh.

Nhìn vào hoa văn của nó, người ta có thể thấy rằng nó không phải là một thanh kiếm bình thường.

- Chà. Ông ấy là một võ sư.

- Ông già đó. Ông ta có phải là một võ sư Murim không?

Ai nhìn vào cũng biết ông già đó là một võ sư Murim.

Có lẽ đã quen với điều đó. Ông già vẫn giữ được vẻ bình thường trước mọi ánh mắt chú ý.

Đó là lúc ai đó chạy đến chỗ ông.

Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi mặc bộ đồ xanh đen chắp tay chào ông lão.

- Moyong Yi-sun bái kiến trưởng lão Peng.

- Ồ ồ. Moyong à.

Những ai biết dù chỉ một chút về Murim cũng sẽ cảm thấy lạ lùng bởi những cái tên đó.

Là hậu duệ trực tiếp của gia tộc Moyong và gia tộc Peng, hai trong số năm gia tộc lớn của Chính Phái.

Tất nhiên những thứ như thị tộc không được sử dụng nữa.

Người này ngoài 30 tuổi tên là Moyong Yi-sun, là giám đốc điều hành của Công ty Yeon, tập đoàn lớn nhất ở Thẩm Dương.

- Đừng gọi tôi bằng danh hiệu đó. Hãy cứ gọi tôi như cậu vẫn thường làm.

- Hehehe, vậy ạ? Tuy nhiên, ông vẫn là chủ tịch tiếp theo của công ty.

Vì là con cháu của năm gia tộc lớn nên họ thường xuyên gặp mặt nhau.

Moyong Yi-sun vừa nói vừa nhìn vào con số trên bàn bên cạnh Peng Neung-gyeom.

- Tôi không hiểu. Nếu ông đã thông báo trước cho tôi về điều này, người của tôi sẽ nhanh chóng thanh toán. Tại sao ông không làm thế?

- Huhuhu, điều đó sẽ quá nặng nề. Tôi đến đây chỉ đến để kiểm tra sơ bộ thôi… ah! Nghĩ lại, cậu cứ nhìn chằm chằm vào ai đó khi bước vào. Cậu quen người đó à?

Peng có thị lực tốt nên đã nhận ra rằng Moyong Yi-sun đang nhìn một người nào đó.

Một người bó bột khi bị thương ở cánh tay trái.

Nếu đó chỉ là một người bình thường, trưởng lão Peng thậm chí sẽ không quan tâm đến điều đó, nhưng người đó cũng là một võ sư Murim.

- À vâng. Anh ta là một đối tác kinh doanh ạ.

- Hmm, vậy à?

Có vẻ như Moyong Yi-sun tránh đi sâu vào chi tiết nên trưởng lão Peng không bận tâm lắm.

Bởi vì đó không phải việc của ông ấy.

- Nhưng, trưởng lão thực sự tuyệt vời.

- Ý cậu là gì?

- Ông đến đây vì Cảnh báo Cổng đúng không ạ? Để đi tới một quyết định như vậy và còn bị đánh thuế nữa, thật là quá sức với một người ở độ tuổi 80.

- Huhuhu, cậu lại dùng từ kiểu gì vậy? Trong một thế giới mà những cánh cổng mở bất như thế này, nếu những người già như tôi có thể giúp đỡ, thì như vậy chẳng phải là một việc tốt sao…. Hả?

Vào thời điểm đó, khuôn mặt Peng Neung-gyeom trở nên cứng đờ.

Ông định hỏi Moyong Yi-sun về điều gì đó, nhưng Peng đột nhiên di chuyển ra khỏi sảnh.

- Trưởng lão!

Moyong Yi-sun theo sau ông ấy.

Peng đã ra khỏi tòa nhà bệnh viện và đang di chuyển nơi khác.

Có một vài người ở đấy.

Woong!

- Có vẻ như đã có một vụ tai nạn ở đây.

Moyong Yi-sun đến bên cạnh ông và nói.

Ở phía mà trưởng lão Peng nhìn vào là một chiếc RV (Recreational Vehicle) lớn bị cột điện chặn.

Có vẻ như lốp trước đã bị thủng.

Đáng kinh ngạc, cả hai bánh trước của chiếc xe đều bị xé vụn.

- Ông rời đi ngay sau vụ tai nạn đúng không?

Trước câu hỏi của Moyong Yi-sun, Peng Neung-gyeom lẩm bẩm với đôi mắt run rẩy.

- Tôi chỉ cảm thấy một luồng nội lực khổng lồ vừa mới đây. Cậu không cảm thấy nó sao?

Đôi mắt Moyong Yi-sun sáng lên vì những lời đó.

Bởi vì đó là lần đầu tiên trưởng lão Peng, một trong 100 võ sĩ hàng đầu được ghi danh vào Sở Murim thuộc Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã sốc đến thế.

- Có thể là một trong số họ không?

Moyong Yi-sun chỉ vào hai người bước ra từ chiếc RV đã gặp tai nạn.

Có thể là do tai nạn mà khi hai người đàn ông thoát ra khỏi chiếc RV đã không còn chút sức lực.

Trưởng lão lắc đầu nói.

- Không. Nó xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất.

Với những lời đó, Peng Neung-gyeom nắm chặt thanh kiếm trong tay.

- Có phải Peng Neung-gyeom này đã bỏ lỡ một người biết dùng lôi thuật sao?

Peng Neung-gyeom là một Tuyệt Đỉnh Tông Sư trong việc sử dụng lôi thuật (sấm sét).

Chiếc Vin Fast màu đen rời khỏi khuôn viên bệnh viện.

Jo Yu-seong được bó bột ở cánh tay trái đã hỏi Yeowun đang nhắm mắt và khoanh tay.

- Có phải do tình cờ, lốp xe bị xẹp của chiếc RV đó ... là anh gây ra à?

Yeowun không phủ nhận điều đó.

Jo Yu-seong đã nắm chặt tay mình.

Dù biết điều đó, nhưng anh vẫn muốn hỏi.

Những Yeowun vẫn im lặng.

Jo Yu-seong nản trong lòng. Lúc đó người lái xe truyền âm cho anh ta.

[Trưởng phòng Jo. Ngay cả khi không phải vì điều đó, tôi sẽ nói với anh một khi tôi xác nhận được, nhưng chiếc RV màu xám đó. Nó đã theo dõi chúng ta kể từ khi chúng ta rời Cục An Ninh.]

[Cái gì?]

Trước những lời đó, Jo Yu-seong mở to mắt khi nhìn Yeowun.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK