Phòng quan sát được cách âm, vì vậy ngay cả khi một người hét vào bên trong, âm thanh sẽ không bao giờ phát ra ngoài.
Nhưng Yeowun có thể nghe rõ từng câu chữ mà họ nói ra.
Ho Il-kyung nhìn Yeowun với ánh mắt sợ hãi.
- Cậu… cậu là cái quái gì vậy?
Yeowun trầm giọng trả lời.
- Ta không có lý do gì để nói với ngươi. Đừng làm phiền ta khi ta ở đây. Đây là cảnh báo cuối cùng mà ta dành cho các ngươi.
- Ha!
Ho Il-kyung thốt lên.
Tên tội phạm đang nói với một thái độ như thể sẽ sớm rời khỏi đây.
Ho Il-kyung hỏi Song Wei-kang khi cố gắng kìm nén sự tức giận của mình nhiều nhất có thể.
- Phòng thẩm vấn 4 và 5 dành cho những người có khả năng đặc biệt, phải không?
- V- Vâng. Cậu ta ở đây vì là Murim…
- Được rồi.
Ho Il-kyung hỏi thế để xác nhận.
Phòng thẩm vấn Yeowun bị nhốt chỉ dành riêng cho những người có năng lực đặc biệt.
Trong số những người có khả năng đặc biệt, bao gồm cả các võ sư Murim, một số tin vào sức mạnh của bản thân và tin rằng sẽ không bao giờ nhân nhượng với cảnh sát.
Vì vậy mà căn phòng này được làm bằng một loại hợp kim đặc biệt.
Lớp kính giữa các phòng được làm bằng vật liệu chống đạn có thể chịu mài mòn bằng máy trong hơn 15 phút và không bị vỡ.
Click.
Ho Il-kyung mở hộp an toàn bên cạnh micro.
Nó có hai nút.
Bên trái là nút màu xanh lá cây nhả thuốc an thần và khí gas, bên phải là nút màu đỏ tỏa ra hơi cay.
Một thiết bị được cài đặt để trấn áp những kẻ chạy trốn trong khi thẩm vấn.
- Haa.
Ho Il-kyung hít một hơi dài trước khi nhìn qua tấm kính.
Nếu đối phương đã nghe thấy lời mình như vậy thì anh ta không cần thiết phải nhấn nút micro nữa.
- Tôi không quan tâm cậu là loại người thế nào.
- …
- Vì làm tổn hại đến tính mạng của các sĩ quan cảnh sát, cậu sẽ phải ngồi tù 24 năm. Tôi đã chứng kiến hàng chục kẻ đã gục ngã chỉ vì quá tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Ho Il-kyung nói một cách bình tĩnh, nhưng vẫn có một sự run sợ trong giọng nói ấy.
Rõ ràng là hắn đang rất tức giận.
Ho Il-kyung chuẩn bị nhấn vào nút màu đỏ.
Song Wei-kang nhìn thấy điều đó và đã rất bối rối.
- Phó, Phó Cục trưởng. Bác sĩ Cho vẫn ở trong phòng.
- Lùi lại!
Ho Il-kyung chìa lòng bàn tay ra và ngăn mọi người không cho lại gần mình. Anh ta tiếp tục nói với Yeowun.
- Mày đã yêu cầu tao không làm phiền mày? Ha! Thằng khốn. Tao sẽ đặt cược vị trí Phó Cục trưởng của mình để đảm bảo rằng mày sẽ không bao giờ được thấy ánh mặt trời nữa. Mày sẽ không bao giờ rời khỏi đây được. Và nếu mày có trốn thoát ra ngoài, thì mày sẽ bị gắn mác là tội phạm và ngay lập tức bị đưa ra xét xử…
Bang!
Đúng lúc đó, Yeowun đập tay.
Chỉ bằng lòng bàn tay thôi, nhưng chiếc kính lắc lư như thể bị một nắm đấm mạnh mẽ đập vào.
Không có một vết xước trên nó.
Ho Il-kyung sửng sốt trong giây lát nhưng ngay sau đó nhếch mép cười khi xác nhận rằng chiếc kính vẫn như thường.
- Haha! Mày nghĩ rằng kính chống đạn để trưng à? Mày làm như nó sẽ vỡ ra vậy…
Jjjkkk!
- !?
Trước khi Ho Il-kyung kịp nói hết thì chiếc kính bắt đầu nứt xung quanh nơi mà lòng bàn tay của Yeowun đập vào.
Yeowun thậm chí còn không đập kính lần thứ hai.
Grrrr!
Tấm kính xung quanh lòng bàn tay Yeowun bắt đầu rung lên.
Rung chuyển ngày càng mạnh và kinh khủng hơn.
- Chuyện này…Không thể nào!
Phó Cục trưởng Ho Il-kyung bấm vội chiếc nút màu đỏ.
Chính lúc đó.
Crack!
- Ugh!
- Kyaa!
Tấm kính vỡ vụn và bao trùm cả phòng quan sát.
Song Wei-kang và Ho Il-kyung sau đó đều bị ném vào tường.
Thình thịch! Thình thịch!
- Ho! Ho!
- Uhh…
Thật may là phần lớn thủy tinh đã vỡ vụn. Nếu không thì cơ thể họ sẽ bị các mảnh thủy tinh đâm xuyên qua.
Họ va đập vào tường rồi ngã xuống sàn, ho sặc sụa rồi ngất xỉu.
Bịch!
Chính lúc đó, Ho Il-kyung nghe thấy tiếng bước chân.
Dù bất tỉnh nhưng hắn biết điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra và cố gắng rút súng ra nhưng cơ thể bỗng trở nên lơ lửng.
- Kuk!
Bang!
- Kuck!
Hắn bị cố định vào bức tường của phòng quan sát.
Ho Il-kyung bị một lực vô hình cố định vào tường, cố gắng di chuyển nhưng thất bại.
Hắn có khẩu súng trong tay, nhưng nó cũng vô dụng.
- Phó Cục trưởng!
Vèo!
Nam thám tử to lớn rút súng.
Nữ thám tử cũng vội vàng đứng dậy rút súng.
Nhưng,
Wheik!
- Ah!
- S-súng!
Cả hai khẩu súng của họ đều bị rút ra khỏi tay và rơi vào tay người khác.
Đó là Yeowun, cậu bước vào phòng quan sát.
Yeowun đang cầm cả hai khẩu súng trong tay và siết chặt chúng.
Crack!
Súng của họ vỡ tan giống như đồ chơi vậy.
Những mảnh kim loại rơi xuống sàn.
- K…không..thể nào!
Song Wei-kang thậm chí không thể đứng dậy. Anh ta bị choáng, thậm chí không thể cử động được nữa.
Nữ thám tử ngồi sụp xuống sàn trước sức mạnh ấy.
Nam thám tử nhận ra rằng tình hình của họ là rất tồi tệ và cố lao về phía Yeowun và nghĩ rằng anh phải làm gì đó.
- Cậu!
Wheik!
Yeowun vẫy nhẹ tay với thám tử.
Woong!
- Ực!
Bang!
Cơ thể hắn ta bay về phía bức tường nhẹ như tờ.
Với cú đập vào tường, anh ta bắt đầu chảy máu và bất tỉnh.
- N… người này… làm thế nào… cậu ta làm được?
Phó Cục trưởng đang bị cố định vào tường trở nên sợ hãi.
Trong cuộc đời là một sĩ quan cảnh sát, Ho Il-kyung đã nhìn thấy rất nhiều võ sư Murim.
Tất nhiên, hầu hết bọn họ đều là tội phạm, nhưng bọn họ đều không là gì so với người này.
Bịch! Bịch!
Yeowun từ từ tiến lại gần hắn.
Cậu ấy chỉ đang đi bộ, nhưng Ho Il-kyung có thể cảm thấy tim mình đập mạnh theo từng bước.
- Làm ơn! Làm ơn!
Ho Il-kyung muốn nói điều gì đó, nhưng hắn thậm chí không thể mở miệng.
Jjrr!
Quần của Ho Il-kyung ẩm và ướt đi.
Yeowun nói với một giọng trầm.
- Ta chắc chắn rằng mình đã cảnh báo rồi mà.
Đúng vậy, Ho Il-kyung đã nghe thấy cảnh báo.
Yeowun chăm chú nhìn Phó Cục trưởng vẫn im lặng mà không nói gì. Sau một giây suy nghĩ, Yeowun mỉm cười nói.
- Con tin… đúng vậy. Ngươi nên làm tốt vai trò đó đi.
- !!!
Đôi mắt của Ho Il-kyung trợn to như thể chúng sắp rơi ra ngoài.