Lee Taek-yoon đã sốc khi mục tiêu xuất hiện.
Tuy nhiên, kế hoạch đã đi sai ngay từ đầu.
‘Cơ bắp thằng chó đó sẽ trở nên căng cứng do điện giật, dù cho mày có mạnh mẽ đến đâu thì mày cũng không thể chống đỡ hết được.’
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải dùng đến một thứ như vậy, nhưng nó có vẻ thành công.
Khi viên đạn được bắn ra, tay của mục tiêu bị cứng lại sẽ không cử động được.
Oa!
- Ôi?
Lực tay siết cổ càng lúc càng mạnh.
Bàn tay không hề cứng lại vì cú sốc.
- Ugh, điều này không thể nào!
Lee Taek-yoon cố dồn lực mà vùng vẫy.
Crack!
- Ugh!
Cổ anh ta lệch sang một bên.
Lee Taek-yoon vốn đang hét lên bỗng trở nên rũ xuống.
- !?
Các cảnh sát cơ động đang nổ súng thì nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
Đó là do video camera từ mũ bảo hiểm của Lee Taek-yoon đang quay xuống đất.
- Gì? Cảnh sát trưởng ngất rồi sao?
Lee Taek-yoon dù sao cũng là Đại Tông Sư, nên họ nghĩ rằng anh ta sẽ ổn.
Một thành viên trong đội cơ động 5 đột nhiện nhận ra điều gì đó đã xảy ra nên đã hét lên.
- Đừng bắn nữa! Đừng bắn nữa!
- Đã rõ!
Họ tự nhiên ngừng bắn và dù sao thì họ cũng phải thay đổi chiến thuật.
Tất cả các đèn đều bị hỏng và tầm nhìn của họ bị khuất.
- Hắn chết chưa?
Click!
Khi các cảnh sát cơ động nhấn một nút trên mũ bảo hiểm của họ, kính bảo hộ sẽ chuyển sang chế độ ban đêm.
Tầm nhìn của họ chuyển sang màu xanh lục.
Khoảnh khắc họ nhìn thấy…
- Không đời nào…
Họ không tin vào mắt của mình.
Họ nghĩ rằng đạn của họ đã trúng mục tiêu.
Nhưng những viên đạn lơ lửng trên không trung như thể chúng đâm vào một bức tường vô hình.
- K-Không thể nào!
Cảnh tượng hàng trăm viên đạn trôi nổi thật kinh hoàng.
Đây không phải là cách tự vệ tầm thường.
Nhưng những người biết rõ về võ thuật đều biết cách đó.
- Hắn... hắn có thực sự là Tuyệt Đỉnh Tông Sư không?
Nho nhỏ.
- Ah?
Họ nhìn thấy Lee Taek-yoon nằm bất tỉnh trên sàn.
Họ vốn nghĩ Lee Taek-yoon chỉ đơn thuần là ngất đi nhưng rồi chợt nhận ra vị cảnh sát trưởng ấy giờ chỉ là cái xác lạnh lẽo.
- C- chết tiệt!…
Poong-gi hét lên.
Chính lúc đó, Yeowun đã di chuyển bàn tay mình.
Và,
Papapak!
- Kuak!
- Ặc!
Hàng trăm viên đạn lơ lửng trước mặt Yeowun bay về mọi hướng như thể cậu ấy bắn chúng từ một khẩu súng và xuyên qua cơ thể họ.
Ngay cả bộ đồ chống đạn được cho là có thể chịu được hỏa lực của súng máy và thậm chí cả kiếm cũng không thể chống đỡ được làn mưa đạn ấy.
Và kết cả chỉ có một khi tất cả họ đều đổ gục trên sàn.
Bang!
Trong phòng kiểm soát khu vực cảnh sát, một cảnh sát cơ động đang theo dõi hiện trường đã dùng tay đấm vào bàn.
Suỵt!
Chín video từ nguồn cấp dữ liệu máy ảnh bị đen cùng một lúc.
Nó có nghĩa là mũ bảo hiểm đã bị xuyên thủng.
Chiếc máy ảnh còn nguyên vẹn duy nhất thuộc về Lee Taek-yoon đang nằm trên mặt đất thì lại quay sàn nhà tối đen.
- Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Song Wei-kang hỏi anh ta.
Anh ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh muốn nghe một câu trả lời nào đó thì thành viên phía trước màn hình vội vã thông báo.
- Đội A, Đội B. Chiến dịch thất bại! Thang máy đã hỏng rồi. Mau chóng di chuyển lên thang máy tầng 1 bằng thang bộ thoát hiểm!
Điều đó như xác nhận rằng, Lee Taek-yoon và các thành viên khác trong chiến dịch đầu tiên đã bị giết sạch.
Đó không phải là một cuộc đối đầu trực diện.
Có một vấn đề.
- Đội A! Đội B! Không, cảnh sát trưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Yeom Chun và cả hai đội đã bỏ qua thong báo.
- Cảnh sát trưởng!
- Chết tiệt, mau trả lời đi. Đội đột kích mục tiêu.
Họ dường như mất đi lý trí vì quá phẫn nộ trước cái chết của cấp trên và đồng nghiệp.
Ngay cả Song Wei-kang đã cố gắng khuyên can họ, nhưng vô ích.
Click!
Họ mở cửa thoát hiểm và ném số bom khí còn lại vào hội trường.
Có khói, bom sẽ nổ.
Vù!
Yeom Chan chuyển sang chế độ nhìn ban đêm.
Màn hình camera chuyển sang màu xanh lục, và sau đó anh ta mở cửa thoát hiểm và đi vào hành lang.
Các thành viên khác cũng làm theo.
- Chết tiệt!
Những người xem nó trong phòng kiểm soát khu vực cảnh sát đã phát điên.
Bất chấp những lời cảnh báo của anh ta, các đội đang tiến vào hành lang.
Bây giờ anh chỉ còn cách cầu nguyện rằng hai đội này sẽ khuất phục kẻ thù mà không cần phải hy sinh một ai.
- Liệu hắn có ở đây không?
- Bố mày sợ à?
- Nhưng tại sao tôi thấy hơi sợ?
Click!
Đúng lúc đó, giọng nói của Yeom Chan vang lên.
Mọi người đã bật nguồn cấp dữ liệu máy ảnh của Yeom Chan khi anh ta đi thang máy.
Đến giữa hành lang, người ta thấy Yeowun đang đứng ngay trước mặt.
Dáng đứng Yeowun rất thoải mái, không hề có chút phòng bị. Cứ như đang xem những con kiến diễn trò hề trong mắt mình vậy.
- Bắn đi!
Dududud!
Cùng với tiếng la hét, súng máy được xả đạn ngay lập tức.
Nhưng sau đó,
- !?
Trong màn hình màu xanh lục, mục tiêu rút lưỡi đao trắng từ thắt lưng ra và chém tất cả các viên đạn ra làm đôi.
- Nhìn này. Tôi có bị hoa mắt không?
Song Wei-kang sốc khi hỏi.
Có tin đồn rằng những người Murim có thể cắt được đạn, nhưng họ không tin.
- … vô lý.
Ngay cả những người trong đội cảnh sát cơ động được huấn luyện võ thuật cũng bị sốc.
Không thể cắt được những viên đạn di chuyển nhanh như vậy.
- Chẳng lẽ Tuyệt Đỉnh Tông Sư ở Murim thật sự có thể làm được chuyện này sao? Nhưng…
Thật đáng nghi.
- … Làm thế nào?
Nó thật lạ.
Theo cách cậu ấy di chuyển, dường như không dùng đến nội lực.
Vì anh ta cũng là một Tuyệt Đỉnh Tông Sư nên sẽ cần thời gian để phát huy nội công của mình.
- Ah!
Shrek!
Khi đó Yeowun đột nhiên biến mất và xuất hiện trở lại trước camera của Yeom Chan.
Tất cả chỉ trong cái chớp mắt.
Chak!
Có thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó bị cắt qua loa.
Tiếng hét vang lên từ Yeom Chan.
- Á! Tay của tôi!
Máy quay của Yeom Chan đang chuyển động điên loạn.
Trong khi đó, họ có thể nhìn thấy thứ gì đã rơi xuống sàn.
- Một cánh tay!
Cánh tay bị đứt lìa.
Thật không may.
Đầu quay của Yeom Chan quay sang phải và tiếp tục quay.
Thình thịch!
- Kuak!
Thình thịch!
Chiếc máy quay xuống sàn giống như Lee Taek-yoon.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết rằng anh đã chết.
Nó chỉ là sự khởi đầu.
Những người nhìn vào màn hình run rẩy.
- Kuak!
- Ặc!
- Kyak!
Tiếng la hét liên tục phát ra từ các camera an ninh, và tất cả các màn hình đều quay xuống sàn trong giây lát.
Tất cả ai còn sống sót đều nổi hết cả da gà.
- Kyak!
Thình thịch!
Sau đó, camera của thành viên cuối cùng quay xuống đất và những người trong phòng quan sát đồng loạt mà đứng lên.
Đó là bởi vì họ sợ hãi.
Click!
- Hả?
Vào lúc đó, màn hình cuối cùng đột nhiên hiện lên và hiển thị một người nào đó.
Đó là Yeowun.
Yeowun nhìn vào máy ảnh và mở nó ra.
Giọng cậu vang lên.
- Vậy là ở đây cũng có camera.
Yeowun gõ vào máy quay như thể cậu đang bị tò mò và nhìn lên trần nhà.
- Các người cũng đang quan sát từ trên cao à?
Khuôn mặt của những người đang nhìn vào màn hình quan sát đã tái đi…