Rạng sáng 4 giờ 5 phút.
Phòng quan sát đang thực sự rất hỗn loạn.
Mặc dù công việc của người làm cảnh sát luôn phải đối mặt với nhiều rủi ro, nhưng đây là lần đầu tiên họ trực tiếp cảm thấy như đang cận kề với cái chết vậy.
- Chết tiệt! Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ thành như thế này. Tôi đã không đến đây.
- Tôi đã nói với họ rằng tôi sẽ ở lại.
Ngoại trừ các thám tử đang làm nhiệm vụ bên ngoài thì những người khác đều không nỡ rời khỏi Cục.
Điều khiến họ có chút yên tâm là Kyo-chung, thành viên duy nhất trong đội cơ động 5 không hề hấn gì.
- Chúng ta sẽ thoát khỏi đây bằng đường cầu thang thoát hiểm ở phía sau của tòa nhà, chúng ta không thể cứ tiếp tục mà ở đây được!
- V-Vâng, tôi cũng nghĩ vậy!
Song Wei-kang đứng dậy và gật đầu.
Ngoài hai người ra, còn có 4 thám tử trong đội 3 đang làm nhiệm vụ, họ đã rút súng với vẻ mặt sợ hãi.
Bộp bộp!
Đội viên cầm súng máy đứng bên cạnh chỉ huy nói.
- Tôi sẽ dẫn đầu.
Suỵt!
Kyo-chung đến gần cửa phòng quan sát và từ từ mở nó ra. Anh lấy một chiếc gương từ thắt lưng ra rồi soi vào hai bên hành lang.
Vì là sáng sớm nên ánh sáng từ bên ngoài còn mờ mịt nhưng có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong vì có đèn hình mũi tên màu xanh chỉ vào ở lối đi khẩn cấp.
- Hắn ta không ở đây.
Sau khi xác nhận rằng không có ai ở bên ngoài, Kyo-chung thận trọng đi ra khỏi phòng.
Các thám tử, bao gồm cả Song Wei-kang cũng lần lượt theo sau.
Cầu thang thoát hiểm ở gần phòng máy tính, phòng đầu tiên ở hành lang bên trái thang máy.
- Suỵt. Chúng ta phải nhanh lên.
Tatatak!
Những âm thanh xì xào bàn tán. Họ di chuyển nhanh nhất có thể về phía phòng máy tính bằng những bước chân nhẹ nhàng.
Hành lang dài đến nỗi khiến họ bắt đầu cảm thấy bực bội.
Nơi họ hướng tới tòa nhà chính phủ.
Và cuối cùng, họ đã đến được phòng máy tính.
Với tâm lý lo sợ và sốt ruột, các cảnh sát viên vội vàng tiến lại gần mở cửa.
Chính lúc đó,
Ding Dong!
Họ nghe thấy tiếng chuông của thang máy vang lên.
- !!!
Mọi người ở trước phòng máy đều cứng đờ và rút súng ra.
Click!
Cửa thang máy mở ra, chỉ lộ ra một bóng người vì hành lang tối om.
Tất cả họ đều run sợ.
Và tai họ nghe thấy giọng nói của Yeowun.
- Chà! Ta nghĩ rằng các người sẽ chạy trốn cơ, nhưng các ngươi đang định gặp ta sao?
Trái tim họ đập mạnh.
Click!
Cửa phòng quan sát mở ra, có người bước ra.
Người đó là Yeowun.
Đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy màn hình trên tường của phòng quan sát.
Cậu ấy đã yêu cầu Nano chuyển mọi thứ về thời đại hiện tại, nhưng tận mắt chứng kiến thì lại khác.
- Có bộ máy như thế này thuận tiện hơn rất nhiều.
Ở thời đại của cậu, chả có cách nào để theo dõi người khác ngoài việc phải bám đuôi họ.
Camera quan sát hoặc camera ẩn dường như rất hữu ích để theo dõi ai đó và kiểm tra tình hình mà không cần điều động ai đó đến tận đó.
Mục đích đến căn phòng này của Yeowun rất đơn giản.
- Nano. Ngươi có nói rằng mọi thứ được ghi lại đều được lưu trữ ở đây đúng không?
[Vâng.]
Chỗ đó là để xử lý các đoạn quay an ninh đã ghi lại.
Yeowun đến gần chiếc PC chính được lắp đặt trước màn hình và đặt tay lên đó.
Zzzz!
Các hạt nano của Nano Machine thoát ra khỏi tay cậu và có dạng như một chiếc găng tay.
Một dây kim loại kéo dài từ lòng bàn tay của cậu ấy và kết nối với cổng USB-X trên PC.
- Chuk!
Đôi mắt Yeowun chuyển động khi cậu nhìn vào màn hình an ninh được đưa đến thực tế.
Đoạn phim an ninh không chỉ hiển thị tòa nhà mà còn cho thấy giao thông và các tòa nhà lân cận, thậm chí cả tòa nhà của các đội đặc biệt.
Yeowun quay sang màn hình an ninh đang hiện thị những con người.
- Cái này?
Khoảng 40 tên tội phạm bị giam ở tầng hầm thứ hai và thứ nhất.
Chúng đều bị giật mình với tất cả các tiếng súng, và đang bấn loạn hết lên.
- Họ bị nhốt. Vì vậy, Cục An Ninh Công Cộng này là nơi chuyên bắt giữ tội phạm.
Yeowun bây giờ đã có thể biết được nhiệm vụ của những tên cảnh sát.
Tuy nhiên trong tình huống có nhiều biến động như vậy, cậu ấy vẫn thấy bối rối bởi những kẻ ấy không hề di chuyển, và nó đều có lý do cả.
- Hừ.
Ban đầu, cậu ấy định xóa đoạn phim an ninh đi.
Nhìn những tên tội phạm trong nhà tù, Yeowun mỉm cười.
Bây giờ là 4 giờ 15 phút.
Một ngục tối của những kẻ đặc biệt.
Các thành viên của băng nhóm Fire Head (Đầu Lâu Lửa) ngơ ngác khi bị đánh thức bởi tiếng súng máy.
Chúng chăm chú lắng nghe đều là có lý do cả.
- Anh. Có vẻ như nó đã thất bại.
- Chết tiệt!
Trước lời nói của đồng bọn, gã ông đầu trọc với bộ mặt bê bết máu đang ngồi dựa lưng vào tường tỏ vẻ khó chịu.
Hắn ta là phó thủ lĩnh của băng đảng Fire Head, Song Mang-dal.
- … thủ lĩnh đã thất bại rồi. Tôi muốn thoát ra khỏi nơi chết tiệt này.
Họ đã hiểu sai tình hình.
Họ cho rằng những tiếng súng nổ có thể là do các thành viên của băng nhóm Fire Head đến giải cứu họ.
Son Mang-dal phụ trách phân phối ma túy và quản lý tiền.
Vì hơn một nửa số tiền hoạt động của tổ chức nằm trong tay anh ta, nên chắc chắn thủ lĩnh băng nhóm Fire Head sẽ đến cứu anh.
Vì lý do đó mà băng nhóm Fire Head đã thực sự tấn công đoàn xe của đội đặc công cơ động.
- Chờ đã. Thủ lĩnh, không thể làm gì khác nữa sao?
- Họ đã thất bại hai lần rồi. Còn làm ăn gì nữa! Đồ đần!
Nếu là ngày thường, Son Mang-dal sẽ đánh mấy thằng đàn em của mình ngay, nhưng hiện giờ, tay và chân anh hiện đang bị còng, vì vậy anh chỉ có thể mắng chửi họ.
- Tôi-tôi chưa nghĩ kỹ.
Các thành viên đã im lặng trước những lời đó.
Chính lúc đó,
Bíp! Click.
- Ồ?
Cánh cửa của nhà tù đã khóa bỗng mở ra.
Các thành viên trong băng đảng Fire Head đã từ bỏ niềm hi vọng bỗng hét lên.
- Woahhh !!
Họ muốn trốn thoát khỏi nhà tù, và mọi cánh cửa nơi này đều đang mở!
Họ lục soát văn phòng của lực lượng đặc biệt ở tầng một để tìm mật mã còng tay rồi nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà để trở về với tự do…