23:45 phút.
- Haa… haaa…
Trong phòng thẩm vấn 4 đang rất yên tĩnh thì bỗng nghe thấy tiếng thở dài từ ai đó.
Đó là từ Ho Il-kyung, khuôn mặt anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Tư thế của anh ta khi ngồi trên ghế trông rất kì quái.
Hai cánh tay đều rũ xuống, nhưng nhìn vai anh ta thì có vẻ như đã bị trật khớp.
‘Ực, chết tiệt! Mình bị trật khớp bao lâu rồi!’
Ho Il-kyung thì thầm trong cay đắng.
Có vẻ như không chỉ có bả vai bị trật mà ngay cả khuỷu tay cũng bị trật.
Ngay cả những chuyển động nhỏ nhất cũng khiến anh ta cảm thấy đau đớn.
‘Làm sao một Phó Cục trưởng như mình mà lại thành ra như thế này.’
Ngồi đối diện với anh là Yeowun đang ngồi trên ghế và nhắm mắt.
Khuôn mặt tĩnh lặng, như thể đang thiền định vậy.
‘Thằng khốn nạn. Mày đang chế giễu tao à. Mày nghĩ mày sẽ thoát nếu bắt tao làm con tin à?’
Đúng vậy.
Ho Il-kyung đã trở thành con tin của Yeowun.
Nghe thật hoang đường nhưng Phó Cục trưởng Ho Il-kyung đã bị bắt làm con tin ngay trong chính Cục Anh Ninh.
‘Khốn khiếp.’
Giờ Ho Il-kyung đã nhận ra sai lầm của mình. Anh ta rất hối hận khi tiết lộ thân phận của mình với Yeowun.
Thật ngu ngốc khi tiết lộ thân phận và bị bắt làm con tin.
Sau khi Yeowun bắt anh ta làm con tin, cậu đã cảnh báo họ đừng làm phiền cậu nữa, rồi đuổi hai thám tử khác cùng với Song Wei-kang ra ngoài.
Tấm kính ngăn cách giữa hai căn phòng (phòng thẩm vấn và phòng quan sát) đã vỡ nên cả hai phòng được thông với nhau làm một.
‘Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?’
Ho Il-kyung nhìn vào camera an ninh (camera quan sát) trên trần nhà.
Vì phòng quan sát là một mớ hỗn độn nên chỉ còn mỗi camera đó là còn hoạt động duy nhất ở trong phòng thẩm vấn.
‘Bọn chúng đã quên công việc của mình rồi ư? Chúng đáng lí phải lao vào đây ngay lập tức chứ?’
Ho Il-kyung rất tức giận.
Từ những gì anh nghe được qua Song Wei-kang, rõ ràng là đội cơ động 5, đội đặc công cơ động đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và đang trên đường trở về.
Ngay cả khi họ đang ở bức tường bên ngoài của phía Bắc thành phố, thì việc di chuyển sẽ diễn ra chỉ trong 40 phút.
Nhưng cho đến giờ chẳng có một chút tin tức nào. (TL: Ở chương trước là lúc 20h30. Bây giờ là 23h45)
Vừa đau vừa tê tái vì xương trật khớp, nhưng anh còn đau hơn khi thấy Yeowun vẫn ổn.
‘Ugh, thằng khốn Song đó. Đợi chuyện này kết thúc, tao thề sẽ chuyển mày đến đồn cảnh sát ngoại ô gần cổng.’
Song Wei-kang là người đã gọi cho Phó Cục trưởng sau giờ làm việc để cần đến anh giúp đỡ. Nhưng hiện giờ, tình thế đã thay đổi, anh ta nghĩ cái gã Song đã trốn chạy để bảo vệ mạng sống.
Trong khi chờ được giải cứu, Ho Il-kyung đã nhìn chằm chằm vào Yeowun.
Hiện giờ đã là nửa đêm, vì vậy Ho Il-kyung tự hỏi liệu Yeowun đã ngủ chưa.
Bởi Yeowun thậm chí không có một chút cử động.
Nhìn thấy vậy, anh từ từ đứng lên.
Ôi!
- Nếu ngươi dám bước đi một bước thì ta sẽ bẻ gãy chân ngươi. Đừng nói là ta không nhắc trước.
- Hộc, hộc!
Ho Il-kyung trùng xuống.
Anh ta dù sao cũng là cảnh sát lâu năm. Nên việc di chuyển không chút tiếng động là chuyện không khó. Nhưng anh ta không hiểu vì sao chỉ mới hơi động đậy, thì đối phương đã cảnh báo dù cho y còn không mở mắt ra.
Srr!
Phó Cục trưởng đang đứng dậy thì lập tức ngồi xuống.
Yeowun đã nhắm mắt lại, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được các chuyển động.
- Thật tiếc khi ngươi làm thế. Ta đang muốn tìm cớ bẻ gãy chân ngươi nhưng mà lại không có cơ hội.
- !!!
Trước lời nói thất vọng và mỉa mai ấy từ Yeowun, Ho Il-kyung thầm nhủ may mắn nhưng anh ta không khỏi không càu nhàu trong lòng.
‘Thằng khốn đó đang làm cái quái gì mà nhắm mắt lại vậy?’
Anh ta sắp phát điên mất.
Có một lý do khiến Yeowun bình tĩnh như vậy.
Cậu đang dành thời gian sắp xếp và tiếp nhận thông tin mà Nano đã truy cập vào trang thông tin chuyển đến vào não cậu.
‘Thật là một thế giới kỳ lạ và cũng thật ngạc nhiên.’
Thế giới tương lai phụ thuộc vào điện và năng lượng, và đó là một bất ngờ đối với Yeowun.
Không chỉ vậy, mọi thứ từ văn hóa đến cấu trúc của xã hội đều hoàn toàn khác với thời đại mà cậu biết.
- Một thế giới không có hoàng tộc …
Đây là là điều khiến Yeowun bất ngờ nhất.
Trong thời đại của cậu, sự tồn tại của gia đình Hoàng tộc là một thực tế hiển nhiên.
Nghe nói ở thời điểm hiện tại vẫn có một số nước vẫn duy trì chế độ hoàng gia, nhưng đó chỉ là tồn tại tượng trưng và không đại diện cho uy quyền như lúc trước.
Trước tất cả những thay đổi đó, ngay cả trái tim lạnh giá của cậu cũng trở nên dịu đi.
‘Đây có phải là cách thời gian thay đổi không? Nhưng…’
Chỉ dựa vào điều đó thôi là đủ để biết nó thay đổi to lớn như thế nào.
Yeowun vẫn giữ được sự bình tĩnh. Bởi Nano vượt trội hơn nhiều so với công nghệ hiện đại.
‘Chà, thông tin mà Nano vừa chuyển cho mình là những thứ cơ bản, nhỉ?’
[Mạng không dây đã bị chặn khi chúng ta tiến vào Cục, vì vậy đây là tất cả những gì tôi có thể thu thập được.]
Đây là tất cả thông tin mà Nano có thể thu thập được.
Vì thời gian thu thập và sắp xếp thông tin khổng lồ của thời đại này là rất ngắn nên Nano chỉ có thể hiển thị một số thông tin trong đó.
Cục An Ninh có tính bảo mật cao và không sử dụng mạng không dây.
Hơn nữa, không có đủ thời gian để thu thập thông tin với tất cả những thiết bị gây nhiễu và xe buýt đến địa điểm này.
Đây chỉ là lượng thông tin mà Nano thu thập được chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi cậu bước xuống xe và tiến vào tòa nhà này.
Khi ấy, Yeowun đã yêu cầu Nano chuyển toàn bộ thông tin thu thập được vào não mình.
- Nano. Ta đã muốn hỏi ngươi câu hỏi này trước đó rồi. Ta biết rằng ngươi đã được tạo ra vài trăm năm sau đó. Nếu vậy, tại sao ngươi không truyền thông tin được thiết lập sẵn vào não ta mà phải thu thập thông tin?
Đây là câu hỏi mà Yeowun đã thắc mắc từ lúc trước.
Bởi cậu cảm thấy việc thu thập thông tin là không cần thiết.
Ban đầu, Yeowun vốn không định hỏi những câu hỏi như vậy, nhưng khi cậu tiếp nhận thông tin từ thời đại này và nhận thức rõ hơn về công nghệ và internet nên cậu bắt đầu có những câu hỏi như vậy.
[Có sự khác biệt đáng kể so với dữ liệu đã lưu.]
- Gì cơ?
[Xã hội, văn hóa và công nghệ đều có những điểm khác biệt so với những gì được lưu trữ trong hệ thống sao lưu, vì vậy tôi cần phải phân tích và lọc chúng.]
Yeowun không thể hiểu được.
Có khả năng đây là một kỷ nguyên khác với những gì mà Nano đã biết.
Yeowun cau mày.
- Sao có thể?
Trước câu hỏi đó, Nano đã đáp lại.
[Có khả năng cao đây là một dòng thời gian khác.]
- Một dòng thời gian khác…? Ah…!
Trước những lời đó, Yeowun nhớ đến lời của hậu duệ mình.
Hậu duệ Chun Mu-seong đã giải thích rằng sự tồn tại của y không biến mất mặc dù quá khứ đã thay đổi vì mối liên hệ của cậu ta với dòng thời gian.
Người ta nói rằng khi hành động và quyết định khác nhau, chiều của vũ trụ bị phân chia và các dòng thời gian cũng khác nhau.
- Vậy thì đây là một thế giới hoàn toàn khác.
Chính vì thế mà thông tin được lưu trữ trong Nano là vô nghĩa và không còn phù hợp với thời đại này.
Về độ tính toán thì, điều đó có nghĩa là Yeowun đang bắt đầu từ số 0.
- Vậy, làm thế nào để chúng ta trở về thế giới ban đầu?
Cậu ấy có lý do để quay lại.
Không chỉ trách nhiệm với Ma giáo. Cậu còn nghĩa vụ làm chồng với Mun Ku và làm cha với đứa con bé bỏng chưa chào đời của mình.
Chính vì thế mà cậu nghĩ mình không thể ở lại hay trì hoãn lâu hơn ở thời đại này.
Khi đó, Yeowun hỏi Nano trong lo lắng.
- Nano. Có cỗ máy thời gian nào mà ta có thể dịch chuyển thời không....hmm?
Yeowun đang hỏi thì dừng lại rồi mở mắt ra.
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà.
‘Huh? Cậu ta đang làm gì vậy?’
Phó Cục trưởng nhìn Yeowun với vẻ mặt khó hiểu…