Woong!
Tại phòng cấp cứu ở Bệnh viện Đại học Thành phố Thẩm Dương.
Bệnh viên này là nơi duy nhất vẫn mở cửa sau 18:30.
Các nhân viên y tế vội vàng di chuyển đội trưởng Lee Myeong thuộc Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động đến phòng cấp cứu.
Do tình trạng chảy máu quá nhiều nên trong quá trình đưa tới bệnh viên, các nhân viên y tế bên trong xe cấp cứu đã tiến hành các biện pháp khẩn cấp để cầm máu và truyền máu.
Và dù trong tình trạng rất đau đớn nhưng Lee Myeong vẫn không hề mảy may ngất xỉu hay run rẩy chút nào.
- Phù…
Trong suốt đoạn đường đến bệnh viên, anh ta đã rất bối rối.
‘Tại sao một kẻ dường như không muốn đầu hàng nhưng sau đó lại đầu hàng ?.’
Chắc chắn đã có chuyện gì đó đã xảy ra.
Tatak!
Bác sĩ phẫu thuật và y tá trực đã vội vã vào phòng sau khi đã được các nhân viên y tế liên lạc trước.
Vị bác sĩ phẫu thuật bước vào rồi nói.
- Chậc. Đây là lần thứ ba rồi.
Trước khi Lee Myeong được đưa đến đây thì đã có hai sĩ quan khác được đưa đến trước đó.
Và anh cũng là bệnh nhân thứ ba đến từ Cục Anh Ninh Công Cộng (PSB).
- Hãy di chuyển anh ta theo hướng này.
Vị bác sĩ phẫu thuật đã hướng dẫn các nhân viên y tế đưa Lee Myeong đến một chiếc giường trống.
Dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, họ nhấc bệ cáng lên và di chuyển Lee Myeong.
- Một hai!
Thình thịch!
- Euk!
Họ di chuyển cẩn thận nhất có thể, nhưng vết thương vẫn cứ đau.
Lee Myeong gần như phát khóc.
‘Chết tiệt. Mình giá như nó là một giấc mơ vậy, đau chết mất. HuHu.’
Lee Myeong đáng lý nên cảm thấy mắn may hơn vì anh ta không chết.
Bác sĩ phẫu thuật dùng kéo y tế để cắt rời quần áo quanh miệng vết thương.
- Họ đã làm rất tốt trong việc cầm máu.
Bác sĩ phẫu thuật khen ngợi kỹ năng của nhân viên y tế.
Ông đã gỡ băng và gạc ra khỏi vết thương rồi nói với y tá.
- Chuẩn bị thuốc kháng sinh.
- Vâng.
Khi băng được tháo ra, Lee Myeong nghiến răng để cố gắng không hét lên.
Đau cũng phải thôi vì đó là những chỗ mà viên đạn cắm vào da thịt mà.
Bác sĩ phẫu thuật đang lau máu khô bằng một miếng gạc vô trùng, ông kiểm tra vết thương trên vai rồi lắc đầu khi nhìn vào đùi.
- Ahh!
Ông ấy đã thử nhấn nó.
Lee Myeong mở to mắt nhấc thân trên khỏi giường. Anh nhìn bác sĩ đang khám chỗ này.
- Nó có nghiêm trọng không?
Cảnh sát đi theo Lee Myeong trong xe cấp cứu đã hỏi với vẻ lo lắng.
Bác sĩ phẫu thuật trả lời với vẻ tò mò.
- Cậu có nói rằng cậu ta bị bắn trúng bởi viên đạn từ khẩu súng bắn tỉa ư?
- Đúng.
- Cậu ta là một trong những đội trưởng trong Cục Anh Ninh Công Cộng, phải không? Và điều này rất đáng kinh ngạc. Thật sự rất kinh ngạc.
- Sao cơ?
Cả vị cảnh sát đi cùng và Lee Myeong đang nằm trên giường đều bối rối.
Vị bác sĩ này đang nói với ngôn ngữ chuyên nghành.
- Thì là, nếu nhìn kỹ hơn, các cậu có thể thấy vị trí mà các viên đạn đã xuyên qua. Vai và đùi, viên đạn chỉ xuyên qua da thịt.
Các bác sĩ phẫu thuật ép đùi để kiểm tra tổn thương của xương.
- Sau khi kiểm tra, tôi sẽ làm theo quy trình của bệnh viện và kiểm tra xem có bị nhiễm trùng gì gần các vết thương hay không. Cậu sẽ phải được điều trị, và cậu có thể được xuất viện sau khoảng một tuần. Tốt hơn là nên chuẩn bị giấy tờ.
Trước những lời của bác sĩ phẫu thuật, Lee Myeong đã sốc.
Mặc dù có nhiều bước đột phá trong lĩnh vực y tế nhưng theo dự kiến của bác sĩ thì Lee Myeong sẽ phải nằm viện trong vài tuần do tổn thương cơ hoặc xương.
‘… Chết tiệt.’
Lee Myeong cảm thấy thật mất mặt đến mức phải nằm viện nhiều tuần bởi vì bị tấn công bởi võ sư Murim trong bộ quần áo hồi xưa.
Dựa theo những lời mà vị bác sĩ đã nói, anh ta không chỉ được sử dụng như một khiên chắn mà còn được đảm bảo không chịu quá nhiều tổn thương từ các viên đạn.
- Liệu… điều này có thực sự khả thi không?
Đó là một khả năng tuyệt vời mà ngay cả những võ sư Murim hiện thời cũng không thể làm được.
Ngay sau đó, điện thoại phòng cấp cứu đổ chuông.
Bíp! Bíp! Bíp!
Cô y tá gần đấy di chuyển đến bàn.
- Vâng ạ. Đây là ER.
Dường như đó là cuộc gọi trực tiếp bên trong bệnh viện.
ER. (Khoa cấp cứu)
Cô y tá đang nghe cuộc gọi với vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Thưa ông! Mười bệnh nhân cấp cứu từ Cục An Ninh Công Cộng đang được đưa vào đây!
- !?
Trước những lời đó, Lee Myeong và cảnh sát khác cùng lúc quay về phía cô.
Còn vị bác sĩ phẫu thuật cau mày khi hỏi.
- Lại là cảnh sát nữa sao?
Chỉ trong vòng một giờ, những bệnh nhân là cảnh sát đã liên tục được đưa vào đây.
Và lần này, con số là mười người!
Điều này có nghĩa là cả một đội đã bị thương.
Người cảnh sát thận trọng hỏi y tá đã trả lời cuộc gọi.
- Cô có biết đơn vị nào đang đến không?
- Tôi nhớ đó là đội cảnh sát cơ động. Tôi chắc chắn mình không nhớ nhầm.
- Sao cơ?
Trước lời nói của y tá, Lee Myeong đã sốc nặng.
Tin tức này là cú sốc đối với hai người này, bởi họ đều nghĩ rằng đội 3 đã thành công trong việc bắt giữ võ sư Murim.
- … Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
* * *
20:30 phút.
Một chiếc sedan màu đen đang hướng về Cục Anh Ninh Công Cộng ở thành phố Thẩm Dương.
Một người đàn ông trung niên ngồi vắt chéo chân ở băng ghế sau ô tô. Anh ta tên là Ho Il-kyung, Phó Cục trưởng Cục An Ninh Công Cộng ở thành phố Thẩm Dương.
Anh ta là người có thể được gọi là người nắm quyền lớn thứ hai trong Cục.
Nhưng trên đường đến đây, anh ta liên tục kêu ca.
- Tôi không hiểu. Làm sao họ có thể ngu ngốc đến vậy? Rõ ràng là hôm nay tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Tôi cần phải có thời gian để thực hiện công việc của riêng mình, nhưng cấp dưới thì lại luôn cần đến sự hiện diện của tôi.
‘Anh ta đang nói gì vậy, và anh ta đang nghĩ gì vậy? Bận công việc sao? Ở với một người phụ nữ trẻ hơn người vợ đáng yêu của mình ở nhà có được gọi là đi làm không? Anh ta dù gì cũng là Phó Cục trưởng Cục An Ninh đấy. Chậc.’
Người lái xe tự nghĩ.
Thân là người làm công ăn lương như anh ta thì có điên mới dám nói lên những suy nghĩ của mình.
Đúng hơn người lái xe đang cười và nói.
- Đúng vậy. Phó Cục trưởng, chắc là đi làm vào giờ này kinh khủng lắm.
Là một người lái xe nên anh ta phải biết thân biết phận của mình.
Nhưng gã Cục trưởng này rất nóng tính.
Phó Cục trưởng Ho Il-kyung đáp lại.
- Họ bị sao vậy? Sao họ có thể gọi cho một người vừa rời khỏi công sở được chứ? Chính vì những kẻ khốn nạn đó mà những người như cậu mới có công ăn việc làm đấy.
‘Cái gã này! Hắn giận cá chém thớt à!’
Người tài xế chửi thề trong lòng trong giây lát.
Thật may là anh không phải ngồi lắng nghe Ho Il-kyung phát tiết khi họ đã đến trụ sở Cục An Ninh.