Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công ty Yeon nằm phía Đông ở thành phố Thẩm Dương.

Trong văn phòng giám đốc điều hành trên tầng 42 của tòa nhà văn phòng, một người đàn ông khoảng cuối ba mươi tuổi trong bộ vest màu xanh nước biển đang làm việc tại bàn làm việc, anh ta đang tập trung vào việc gì đó.

Người đó là Moyong Yi-sun, người kế nhiệm và giám đốc điều hành của công ty.

Suỵt!

Khi lướt qua màn hình cảm ứng trên bàn làm việc, anh ta nhìn thấy những bức chân dung.

Các tệp hình ảnh trên màn hình có hai điểm chung.

Điểm chung đầu tiên của họ là khoảng cách chụp ảnh.

Và thứ hai đều là cùng một người tên Jo Yu-seong.

Hầu hết các bức ảnh đều có người Jo Yu-seong, tổng quản lý kiêm trưởng bộ phận nhân sự của Lục Cảnh Đường.

Tất nhiên, ngoài Jo Yu-seong ra, còn có một người đàn ông mặc áo khoác và đeo kính râm, nhưng rất khó để tìm ra danh tính của người đó.

Thông tin cơ bản đã được thu thập, nhưng họ không thể tìm thấy mối liên hệ nào khác với người có tên là Ho Jeong.

Anh ta phải là người có liên quan đến Murim, nhưng anh ta dường như không được ghi danh như là một võ sư Murim trong Quốc Vụ Viện.

- Tám người đều như nhau.

Tổng cộng có tám người.

Những người mà Jo Yu-seong đã tiếp xúc gần đây chính là 8 võ sư Murim chưa được ghi danh.

Trong ba tháng qua, Jo Yu-seong đã tập hợp những người như vậy.

- Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể gài một người nào đó từ phía chúng ta vào trong họ.

Moyong Yi-sun đã liên lạc với những kẻ đã thao túng danh tính của họ.

Nhưng tất cả các liên hệ đều không thành công.

Một người không đủ kỹ năng, và người khác thì tự sát vì sợ có nguy cơ bị phát hiện là gián điệp.

Suỵt!

Khi anh lật qua các bức tranh, bức tranh cuối cùng hiện ra.

Một chiếc xe VinFast màu đen đã rời khỏi Cục An ninh Công cộng là xe của Jo Yu-seong.

Và các bức ảnh ấy được chụp vào buổi sáng.

Tak!

Moyong Yi-sun gõ ngón tay vào bức ảnh.

- Người thứ chín.

Họ đã không bỏ lỡ bất kì một ai.

Lý do là anh đã theo dõi hành động của Jo Yu-seong trong 4 tháng.

Ngoại trừ khi bước vào tòa nhà của công ty hoặc nhà của anh ta ra thì mọi nơi khác đều đã được đánh dấu.

- Lúc đó cảnh sát đã vào cuộc. Haizz…

Lý do lần cuối cùng bị bỏ lỡ là do hệ thống gây nhiễu của an ninh công cộng.

Nhờ sóng định dạng các tập tin trên thiết bị ghi âm, tất cả các bức ảnh của người thanh niên thứ chín do người của anh chụp đều bị xóa.

Chỉ có một số thông tin như.

- Tóc dài và quần áo như thể từ trong các bộ phim cổ trang ...

Không đủ thông tin.

Họ ít nhất phải có một mô tả về khuôn mặt.

Vấn đề đang trở nên phức tạp.

Bíp!

Giọng của một nữ thư ký phát ra từ điện thoại.

- Giám đốc. Ngài có khách.

- Khách?

Mặc dù lịch trình của anh ấy trống cho đến tận chiều muộn, nhưng đây hẳn là thời gian rảnh duy nhất của anh.

Anh ta bối rối khi nghe,

- Đó… à! Chờ đã… nếu cô đi…

Click!

Sau đó, ai đó đã mở cửa và bước vào văn phòng của anh.

- … Lee Myeong?

Anh ta là đội trưởng thứ 3 của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động từ Cục An Ninh, Lee Myeong.

Trước sự xuất hiện bất ngờ của người đó, Moyong Yi-sun đột ngột đóng màn hình và đứng dậy.

- Tại sao cậu ở đây? Cậu không ở bệnh viện à?

Lee Myeong cau mày trước những lời nói của Yi-sun.

Lee Myeong thậm chí còn chưa thông báo cho mẹ ruột mình rằng anh bị thương, nhưng người này dường như biết rằng anh đang nhập viện.

Lee Myeong nói bằng một giọng không hài lòng,

- Anh theo dõi tôi à?

- Ha! Đây có phải là cách cậu nói chuyện với anh trai mình à? Cậu nghĩ rằng tôi đi tìm hiểu thông tin về cậu trong thời gian rảnh rỗi của tôi sao?

Anh ta chỉ tình cờ phát hiện ra.

Moyong Yi-sun đã được người của mình thông báo rằng Lee Myeong đã trúng đạn bởi người thanh niên thứ chín.

- Đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa. Từ khi nào anh là anh của tôi? Nếu anh coi chúng ta là anh em thì anh sẽ không bỏ rơi tôi.

Nắm chặt!

Moyong Yi-sun định đưa tay với Lee Myeong trong cơn giận dữ, nhưng sau những lời ấy, anh ta liền hạ tay xuống.

Moyong Yi-sun nói với khuôn mặt lạnh lùng.

- Thật lãng phí khi dùng tay đánh thứ rác rưởi thậm chí không biết võ thuật này.

Lần này, mắt Lee Myeong trở nên lạnh lùng.

Bởi nói rằng việc mình không biết võ thuật là một nỗi đau.

Moyong Yi-sun hỏi một cách mỉa mai.

- Tốt thôi. Lãnh đạo Cục An Ninh làm gì ở đây?

- Jo Yu-seong. Yun Mun-pyeong.

Moyong Yi-sun cau mày trước những cái tên đó.

Những cái tên này không phải là thứ mà một thám tử từ Bộ phận tội phạm bạo động nên nhắc đến.

- Sáng nay, Jo Yu-seong đã mượn quyền giám đốc Yun Mun-pyeong của Lục Cảnh Đường để giải thoát một kẻ tình nghi đang bị điều tra.

- … vậy thì sao?

- Đừng hành động ngu xuẩn. Tôi đã thấy anh ở bệnh viện Đại học, nơi gã ta ghé qua. Rốt cuộc, anh định làm cái quái gì vậy?

- Gì?

Trước lời nói của Lee Myeong, Moyong Yi-sun đã bối rối.

Có vẻ như Lee Myeong nghĩ rằng Moyong Yi-sun có liên quan đến họ.

Đúng hơn, có vẻ như Lee Myeong nghĩ Moyong Yi-sun tham gia cùng họ.

- Chiếc RV bị tai nạn đó thuộc Cục An Ninh. Họ dường như cũng đang theo dõi Jo Yu-seong.

Nhưng nhờ điều này, Lee Myeong đã biết được một thứ mà anh chưa được biết.

Và Lee Myeong tiếp tục nói.

- Mối quan hệ hợp tác kinh doanh gần đây giữa Công ty Yeon và Lục Cảnh Đường đã được đưa tin khá lâu. Nếu có điều gì đó anh đang che giấu thì hãy tiết lộ nó ngay bây giờ.

Vẻ mặt Moyong Yi-sun không mấy hài lòng khi bị Lee Myeong đang thẩm vấn.

- Đừng vượt qua ranh giới. Hãy tin tưởng vào truyền thông, nhưng đừng lạm dụng nó.

- Anh đang đe dọa tôi à?

- Một doanh nhân như tôi sẽ nhận được lợi ích gì khi đe dọa một quan chức chính phủ? Huh. Nếu cậu muốn biết mọi thứ, hãy đảm bảo.

Lee Myeong cau mày trước lời ấy.

Anh ta đã bị cấp trên đình chỉ, nên giờ anh ta thậm chí không phải là một thám tử như bây giờ.

Và nếu anh hành động ngay bây giờ, thì anh sẽ khiến mọi chuyện rắc rối hơn.

- Hừm!

Cuối cùng, thì người gặp bất lợi cũng chỉ mỗi anh.

Moyong Yi-sun thấy Lee Myeong đang rất lo lắng thì rất vui mừng. Hai người họ đều là anh em cùng chung huyết thống. Do đó mà Moyong Yi-sun rất muốn hạ bệ Lee Myeong. Dù sao thì quyền thừa kế của gia tộc cũng chỉ có một mà thôi.

Khi Lee Myeong quay lưng lại thì Moyong Yi-sun đã nói.

- Có vẻ cậu không dám đảm bảo, có vẻ như cậu đang làm mọi việc theo cách của riêng mình, nhưng tôi cảnh báo cậu.

- Gì?

Moyong Yi-sun cảnh báo Lee Myeong.

- Jo Yu-seong, không, giám đốc Yun Mun-pyeong, là một kẻ rất nguy hiểm. Nếu cậu không muốn mất mạng, hãy đừng có dại dột mà tìm hiểu manh mối và tránh xa cuộc điều tra này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK