Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật là sốc.

Có sáu tên đang nằm rải rác xung quanh Yeowun.

Những kẻ này đã thoát khỏi trong chiếc RV màu đen và cố đối phó với cậu.

‘Hắn ta là quái vật thực sự!’

Dựa vào những người này mà đòi đối phó với Yeowun thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Geum Jong-so cắn môi.

‘Haiz… Mình đã được bảo là không được dùng trừ việc khẩn cấp thôi mà.’

Geum Jong-so dường như định sử dụng đến át chủ bài của mình.

Để nhanh chóng khuất phục hai tên đang truy bắt mình. Geum Jong-so quyết định và hành động.

Phat!

Trong khi đó, gã trưởng nhóm sau một hồi trao đổi chiêu thức với Geum Jong-so đã nhận ra bản thân mình có thể giải quyết đối phương nếu thật cẩn trọng.

Tuy nhiên, các chuyển động của Geum Jong-so gần giống với quyền anh đã làm thay đổi suy nghĩ của anh ta.

- Ha?

Geum Jong-so đang giả vờ sử dụng quyền anh khi đá.

Vì Geum Jong-so liên tục di chuyển nên gã trưởng nhóm đã cố gắng chặn các lần tấn công.

Papapapak!

- Kuak!

Ngay lập tức, Geum Jong-so đã đá vào ngực và cằm của hắn.

Người g kia cố gắng giúp đỡ trưởng nhóm của mình, nhưng chuyển động của Geum Jong-so đã nhanh hơn trước rất nhiều.

- Sao mày dám!

Pak!

- Kuak!

Geum Jeong-so đã nhảy lên không trung và đá vào đầu người kia.

Cú đá ấy chứa đựng sức mạnh của Đại Tông Sư hậu kì nên người kia không thể chịu đựng nổi mà đổ gục xuống.

Cổ anh ta bị gãy khi gục xuống.

- Chết tiệt! Sao thực lực của hắn lại lại trở nên mạnh như vậy!

Gã trưởng nhóm loạng choạng vì bị thương rồi nhìn chằm chằm vào Geum Jong-so.

Ngay cả khi họ lần giao thủ đầu tiên, hắn ta cho rằng cảnh giới của hai người là tương đương nhau.

Nhưng kể từ thời điểm Geum Jong-so thay đổi cách tấn công của mình thì mọi thứ đã thay đổi.

- Kuak… mày đã giấu… sức mạnh. Thằng khốn!

- À…. Bắt được chưa?

Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Giọng nói ấy kèm theo tiếng thở dài nhưng thông điệp là rất rõ ràng.

Trưởng nhóm cũng hiểu được mình nên làm gì tiếp theo. Hắn đã chắc chắn rằng kế hoạch đã thất bại.

Bụp!

Geum Jong-so đưa tay trái nắm lấy cổ áo của hắn ta và nâng lên với vẻ đắc ý.

Khi đó, hắn ta đã nghiến răng.

Crack!

- Thằng khốn này!

Khi nghe thấy tiếng nghiến răng, Geum Jong-so đã sốc và cố điểm vào các huyệt đạo trên người hắn.

Tatatak!

Nhưng đã muộn rồi.

Hắn nhìn Geum Jong-so với đôi mắt đỏ ngầu.

- Mày đã chậm rồi. Lũ khốn chúng mày sẽ chẳng moi được thông tin nào cả.

Vì biết kế hoạch thất bại, hắn ta quyết định sẽ tự sát. Và hắn đã nghiến răng để nuốt lấy viên thuốc bên trong miệng. Chỉ trong 10 giây nữa thôi, chất độc sẽ phát tán và hắn sẽ chết.

Ngoài ra, tai nghe mà hắn đeo cũng được thiết kế có chứa bộ cảm biến năng lượng, nó sẽ định dạng tần số trên cơ thể người chủ. Nếu người chủ chết đi hoặc tai nghe bị hỏng thì nó sẽ ngay lập tức ngắt kết nối.

Tách!

Mới chỉ trôi qua có ba đến bốn giây thôi mà máu chảy ra từ miệng hắn.

Geum Jong-so cau mày trước những cơn co giật từ đối phương.

- Chết tiệt!

Nếu có thể điểm vào huyệt đạo sớm hơn một giây thì anh ta có thể tra hỏi được đối phương.

Chính lúc đó.

- Giữ chặt hắn.

- Huh?

Tak!

Đúng lúc đó, Yeowun tiến lại gần và đưa tay đặt vào vị trí đan điền của hắn.

Một nguồn nội lực cực lớn sộc thẳng vào đan điền hắn.

- Kuak! Kuak!

Đôi mắt hắn trợn to lên khi bị phân tán bởi nguồn nội lực tinh khiết đang đi vào cơ thể mình mà không hay rằng chất độc bên trong cơ thể đang bị áp chế.

Ba giây nữa là hắn đã có thể xuống nấm mồ.

Yeowun đi đến phía tai nghe ở tai trái.

Hắn ta bật cười.

- Thằng… ch*… mày… sẽ… chẳng….sử…dụng…được…nó…đâu.

Không sử dụng được.

Không có cách nào để truy được vị trí của người đứng đằng sau. Nếu thế thì thật phí thời gian.

- Jjjkkk!

- Kuak!

Đột nhiên, tai nghe bên trái hắn đau nhói.

Và 5 giây sau.

Những lời từ miệng Yeowun khiến hắn ta giật mình.

- Công ty Yeon… Gia tộc Moyong.

- !!!

Đôi mắt hắn mở to.

Điều này cũng tương tự với Moyong Yi-sun, người đang ở trong một căn phòng tối bên trong trụ sở của Công ty Yeon cách đó vài cây số.

Krrrr!

Moyong Yi-sun nghĩ rằng nhiệm vụ đã thất bại nên đã cố tắt loa trong vô vọng vì đã đánh mất một thiết bị theo dõi hữu ích.

Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói vọng qua.

- L-Làm sao có thể?

Giọng nói tiếp tục lọt vào tai làm hắn hoang mang.

- Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

Kwak!

Bíp!

Cùng với đó, âm thanh bị ngắt hoàn toàn, như thể tai nghe bị hỏng.

Moyong Yi-sun sững sờ…

Thình thịch!

Geum Jung-so vừa cắn môi vừa di chuyển những cái xác đến cái hố mới đào gần đó.

Anh ta tự hỏi liệu còn điều gì khiến mình ngạc nhiên nữa không.

Đối phương không phải là người máy như trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng một người có thể bắt được tần số bằng cách đặt tay lên tai nghe.

‘Người này rốt cuộc là ai?’

Từ lâu trong suy nghĩ của anh ta, người thanh niên đó không chỉ đơn giản là một võ sư ẩn danh nữa.

Giờ đây, anh ta đang tự hỏi liệu Yeowun có phải là một điệp viên ẩn danh được đào tạo bởi chính phủ Trung Quốc hay một thế lực tối mật nào đó không.

‘Thật là điên mà!’

Nỗi sợ hãi lại trồi lên.

Và lòng Geum Jung-so càng thêm bồn chồn.

Anh lắc đầu để quên đi những suy nghĩ ấy và mở nắp thứ bên cạnh ra.

- Ầm.

Một mùi khó chịu thoang thoảng.

Bên trong thùng chính là axit sunfuric.

Dù nơi này ở ngoại ô nhưng họ cũng không thể bỏ mặc xác chết.

May mắn thay, Ho Jeong là kẻ luôn mang theo những thứ phi tang chứng cứ như vậy bên mình.

Axit sunfuric là một trong số đó.

Bụp!

Shh!

Tất cả axit được đổ vào hố chứa các thi thể.

Vì đây là Axit sunfuric dạng đậm đặc nên nó nhanh chóng ăn mòn các thi thể và phân hủy chúng chỉ trong tích tắc.

- Ugh!

Sau khi chắc rằng không còn bất kì dấu vết. Geum Jung-so quay lưng lại rồi đi vào trong xe.

Mọi chuyện đã được giải quyết và giờ là vấn đề của anh.

Geum Jong-so nói chuyện với Yeowun đang ngồi ở ghế sau.

- Tốt nhất là bây giờ chúng ta nên rời khỏi đây.

Họ không thể ở đó lâu hơn nữa, không phải sau những gì họ đã làm.

Geum Jong-so nổ máy.

Đã 20 phút trôi qua sau khi xe rời đi.

Yeowun nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

- Chúng ta đã đi khá xa, đến lúc ngươi tiết lộ danh tính của mình rồi.

‘Chết tiệt.’

Geum Jong-so cau mày.

Có vẻ như Yeowun đã biết điều gì đó về danh tính của hắn.

‘Yun Mun-pyeong đã nói gì ư?’

Hắn ta nghĩ Yun Mun-pyeong đã truyền âm cho Yeowun trước khi rời đi.

Hoặc có lẽ anh ta nghĩ Yeowun biết mình có mối quan hệ với Cục An Ninh.

Khi Geum Jung-so đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào thì một câu hỏi bất ngờ thốt ra từ miệng Yeowun.

- Ngươi… ngươi học môn võ đó từ đâu?

- Sao cơ?

Geum Jong-so lắp bắp trước câu hỏi bất ngờ.

- Ý-Ý ngài là gì?

Anh ta không nghĩ rằng mình sẽ được hỏi một câu hỏi như vậy.

Ngay cả ở trong Murim, các võ sư sẽ không hỏi về võ thuật của người khác trừ khi họ rất thân thiết.

Yeowun tiếp tục nói.

- Đừng diễn nữa. Các động tác võ thuật mà ngươi vừa thi triển có nguồn gốc từ Cước Ma Môn trong Thiên Ma Thần Giáo.

- !!!

Đôi mắt Geum Jong-so bỗng run lên trước những lời đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK