Chương 3: Kẻ quái dị đến từ bầu trời. (1)
Tok! Tok! Tok!
Trái ngược với vẻ ngoài bảnh bao bên ngoài, một gã nam tử ngoài ba mươi tuổi với quầng thâm dày đặc dưới mắt đang chú tâm gõ thứ gì đó.
Nhìn nó trông thật lạ lùng, nhưng thứ đó dường như là một chiếc điện thoại trong suốt như thủy tinh.
Anh ta dường như đang có cuộc trò chuyện với ai đó thông qua điện thoại.
[Ngài Lee Myeong. Chế độ tự lái đã tự động ngắt do việc tắc nghẽ giao thông quá lâu. Xin ngài hãy tự lái bằng vô lăng.]
Giọng nói ấy đến từ chế độ AI bên trong xe của anh ta.
- Chậc, thời nào rồi mà phải lái vô lăng thế này hả? Đáng nhẽ ra chế độ tự lái phải hoạt động trong giờ cao điểm chứ!
Mặc dù than vãn nhưng anh ta vẫn phải đưa tay lên vô lăng của chiếc xe chạy bằng điện được trang bị chế độ Al do tập đoàn Vin Fast sản xuất.
Chế độ lái tự động dành cho ô tô đã được thương mại hóa từ năm 2026. (Hiện tại là năm 2069)
Một số nhà sản xuất có tham vọng giới thiệu những mẫu xe lái tự động với sự chấp thuận của chính phủ, nhưng dù cho công nghệ có hiện đại đến mấy thì việc tránh những vụ tai nạn là điều không thể.
Mặc dù có rất nhiều cảm biến được lắp vào xe và sự phát triển của AI cũng trở nên rất tinh vi, nhưng chế độ lái tự động vẫn không thể đáp ứng được trong điều kiện tắc nghẽn hoặc các tình huống bất ngờ đột ngột.
Và sau nhiều vụ tai nạn liên tiếp xảy ra, chính phủ đã ra quyết định hạn chế việc sử dụng chế độ lái xe tự động.
Srrr!
Lee Myeong tắt chiếc điện thoại trong suốt trên cổ tay trái.
- Shh.
Khi đó, chiếc điện thoại trong suốt linh hoạt quấn lấy tay mình như một chiếc đồng hồ. Lee Myeong thở dài và nắm lấy vô lăng.
Anh đã cố gắng đến Cục An Ninh Công Cộng ở Thành phố Thẩm Dương (Cơ quan An Ninh Quốc gia Trung Quốc cấp thành phố) càng sớm càng tốt. Nhưng vì những chuyện đột xuất đã xảy ra khi anh ở Viện Hàn lâm Khoa học đã khiến lịch trình di chuyển không theo ý muốn anh.
Đang là giờ cao điểm nên rất đông xe cộ trên đường. Bên ngoài khung cửa, những dòng xe điện được trang bị hệ thống Al thuộc hãng Vin Fast lẫn Tesla đang nô núc trên đường.
- Mình cần phải nhanh hơn nữa. Không thì Cục trưởng sẽ lại cằn nhằn cho xem.
Cục trưởng là người đứng đầu Cục An Ninh Công Cộng. (PSB)
Mặc dù ông ta không có ở đây, nhưng chỉ riêng ý nghĩ đó đã khiến anh sợ hãi.
Bịch, bịch!
Lee Myeong dồn sức vào chân phải để đạp ga.
Bây giờ là khoảng năm giờ chiều.
Tiết trời là vào tháng hai, nhưng bầu trời đã ngả sang màu vàng với cái lạnh bao trùm.
Và cùng với khung cảnh đó, mặt trời lặn xuống.
Đi qua một loạt các tòa nhà và di chuyển qua cầu vượt, phía trên các tòa nhà nhỏ, anh nhìn thấy một bức tường khổng lồ ở phía Tây.
Một bức tường xám xịt đầy những vết nứt xung quanh bao trùm lấy toàn bộ thành phố.
Bức tường được biết đến là Cổng Rào. (Gate Barrier)
- A, thật là bực bội.
Mỗi lần Lee Myeong nhìn vào bức tường ấy là lần mỗi lần tim anh lại đau nhói.
Cái bức tường khổng lồ đó chính là bằng chứng khiến anh và những người khác nhận ra con người vô dụng và tầm thường như thế nào trong thời đại này.
- Đã hai mươi tám năm rồi.
Đã 28 năm đã trôi qua kể từ ngày mà cánh cổng không gian thứ nhất xuất hiện, cái ngày còn được gọi là ngày tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại.
Năm đó là năm tồi tệ nhất trong lịch sử nhân loại, khi 1/5 dân số thế giới đã bị xóa sổ.
Trên thực tế, nhân loại có thể sẽ phải chịu nhiều tổn thất nặng nề hơn.
Bởi nếu các thế lực, tổ chức bí mật đứng trong bóng tối không xuất hiện thì khó mà tưởng tượng ra tình cảnh của nhân loại lúc ấy sẽ như thế nào.
Shh! Tak!
Từ trong túi áo, anh lấy ra gói thuốc vàng vàng hiệu Thăng Long rồi rút ra điếu thuốc.
Anh đang định châm lửa thì giọng nói AI đã nhắc nhở.
- Cấm hút thuốc trong phương tiện công cộng. Những cảnh cáo hoặc hình phạt sẽ đưa gửi đến ngài sau ngày hôm nay.
- Chết tiệt.
Thật khó chịu khi phải nghe lời nhắc đó mỗi khi châm thuốc.
Vì đây là xe làm việc thuộc PSB, nên không thể tùy ý tắt chế độ AI trong xe được.
Rắc rắc!
Anh dùng bật lửa châm điếu thuốc, hút một lượng khói cực lớn đến đầy phổi, sau đó mới thở ra.
- Phù!
Bên trong xe lập tức bốc khói nghi ngút, sương khói mờ nhân ảnh.
Wheeing!
Cửa sổ trời xe tự động mở ra.
Khói trong xe thoát ra bên ngoài.
Bíp! Bíp!
- Im đi.
Lee Myeong thả lỏng chân phải và giảm tốc độ.
Mặc dù đang di chuyển với tốc độ 80km/h, nhưng tiếng gió thổi qua cửa sổ trời khiến anh đau đầu.
Chính vào lúc đó.
Bíp bíp! Bíp bíp!
Điện thoại trên cổ tay anh bắt đầu đổ chuông.
Và khuôn mặt của một người phụ nữ ngoài sáu mươi tuổi với mái tóc vài sợi bạc hiện trên màn hình chính giữa của ô tô.
- Có chuyện gì không ạ?
Người gọi không ai khác chính là mẹ anh.
- Chưa đến giờ làm việc mà.
Vì không biết có chuyện gì, anh quyết định kết nối cuộc gọi qua Bluetooth.
- Chào mẹ.
- Con trai của mẹ.
- Con vẫn đang làm việc mà mẹ.
- Con nghĩ mẹ không biết điều đó sao?
- Thế có chuyện gì ạ? Nếu không có gì quan trọng, con sẽ tắt điện thoại ngay sau khi đến Cục An Ninh.
- Con trai à. Con đã làm việc ở đó quá lâu rồi. Tại sao con không thể dù chỉ là nhắn tin cho mẹ?
- Mẹ đang nói gì thế?
Lee Myeong tỏ vẻ khó chịu.
Mẹ anh cũng vậy khi bà nói chuyện.
- Mẹ để con sống theo cách con muốn. Ít nhất con nên làm theo như những gì mẹ mong muốn chứ? Hãy giành chút thời gian để ghé qua Bắc Kinh và dùng bữa với con gái thứ ba của giám đốc Zhang…
- Không ạ. Mẹ biết tính chất công việc của con như thế nào mà?
- … Con định tránh né đến bao giờ hả?
- Dù sao đi nữa, con cũng không phải đến bức tường như lời cảnh báo cổng thứ 26.
- Cảnh báo ư?
- Sẽ sớm có tin tức và cảnh báo ở mỗi vùng thôi ạ.
- … ..
Khi nghe điều đó, mẹ của Lee Myeong lặng người.
Cảnh báo Cổng. (Gate Warning)
Đó là một cảnh báo được đưa ra cho những người dân nằm trong phạm vị mà cánh cổng sẽ xuất hiện.
Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi cánh cổng mở nên việc sơ tán người dân trước đó là rất quan trọng.
- Chu kỳ này ngắn thôi. Đó là Cổng 26…nhưng con có thể được triệu tập. Haha.
- Con đang ở gần Cục An Ninh Công Cộng rồi. Con tắt máy nhé.
- … Mẹ tin những gì con đang nói về Cục, nhưng mẹ mong con sẽ không cãi lại lời mẹ, mẹ sẽ sắp xếp cuộc gặp với ‘người đó’ rồi đấy nhé.
- Vâng, vâng ~!
Hy vọng rằng cô ấy sẽ từ chối, Lee Myeong vừa nói vừa cười.
Nhưng,
- Giám đốc Zhang đã tích cực thuyết phục con bé rồi, vì vậy hãy đến Bắc Kinh sau khi cảnh báo cổng được giải quyết. Nhớ khi đó hãy xin số điện thoại và ID để tiện nhắn tin rồi đặt lịch hẹn đi nhé.
- Ha!
Khuôn mặt anh ấy đổ sụp xuống.
Lee Myeong nói rằng anh không muốn trò chuyện qua messenger để né tránh việc này, nhưng bà ấy vẫn tiếp tục nói.
Do đó mà anh không nói nên lời khi nghe bà ấy nói vậy.
- Con quên mất mình đến từ đâu à?
Mẹ lên giọng với anh.
- Nghe lời mẹ đi. Con năm nay đã 36 cái nồi bánh chưng rồi đấy. Con định cứ sống một mình như thế này đến bao giờ? Mẹ chỉ muốn…
- Haa.
Trước sự cằn nhằn liên tục của bà, anh hít sâu điếu thuốc đã cháy dở.
- Cho con ư?
Chẳng có gì cả.
Từ khi còn nhỏ, Lee Myeong đã sống xa mái ấm gia đình.
Nếu anh ấy muốn kết hôn thì anh đã kết hôn với một người phụ nữ nào đó từ lâu rồi.
- Gì đây? Là một liên minh gia tộc nào đó… chết tiệt!
Mặc dù bản tính hơi thô lỗ, nhưng anh không thể chửi bới trước mặt mẹ mình.
Thế nên sự ấm ức ấy khiến Lee Myeong cảm thấy khó chịu trong lòng.
- Dù gì đi nữa thì hãy nghe lời người mẹ này. Mẹ sẽ đứng ngồi không yên nếu con cứ mãi như thế này. Nếu lần này cũng không thành công thì… haizz, sẽ thật tuyệt nếu lại được mua vé và chu du trên máy bay như trước đây. Xem chúng ta đang sống trong mớ hỗn độn gì đây!
- Con đã nghe mẹ nói về máy bay cả trăm lần rồi.
Máy bay.
Hiện giờ chúng chỉ còn là quá khứ thôi.
Mẹ nói với anh rằng bà có thể đi du lịch từ nơi này đến nơi khác bằng máy bay khi bà còn nhỏ.
Tuy nhiên, kể từ thời điểm cánh cổng mở ra và việc di chuyển bằng đường hàng không trở nên bất khả thi.
Vì thế mà, Lee Myeong chưa bao giờ được nhìn thấy máy bay.
Mẹ anh ấy nói rằng anh đã được đi máy bay khi anh tròn ba tuổi, nhưng ai còn nhớ điều đó chứ?
- Con luôn coi mẹ mình giống như người cổ hủ. Chỉ vì con không biết máy bay tiện lợi như thế nào!
- Vâng, vâng. Đúng vậy. Nếu mẹ có thể di chuyển trên bầu trời, vâng. Nhưng những ngày con người thống trị bầu trời đã qua lâu rồi mẹ ạ…
Trong một chốc, Lee Myeong ngừng nói.
Anh không tin vào mắt mình.
Một thứ gì đó vừa rơi xuống từ các tòa nhà chọc trời.
- Cái quái gì vậy.
Nó ở rất xa khiến anh không thể nhìn rõ, nhưng đúng là có ‘thứ gì đó’ từ trên trời rơi xuống….