Giám đốc Yun Mun-pyeong đang ngồi trên ghế sofa và đang cầm máu, vẫn tiếp tục cố gắng nói điều gì đó bằng mắt.
Hắn có thể đoán nó có nghĩa là gì.
- Giám đốc…
Jo Yu-seong cũng muốn giúp đỡ vị giám đốc của mình.
Nhưng ngay cả khi anh ta muốn giúp đỡ thì anh ta không thể di chuyển được.
Không phải là anh đang bị chèn ép, nhưng có cảm giác như anh sẽ giống như giám đốc nếu dám di chuyển.
Jo Yu-seong liếc nhìn đồng hồ treo trong văn phòng.
Đã 30 phút đã trôi qua rồi.
‘… Chúng ta đang hết dần thời gian.’
Nếu mọi chuyện cứ thế này thì sẽ nguy hiểm mất.
Theo anh ta, nếu tính cả thời gian lấy thuốc giải, giám đốc có 15 phút cho đến khi chất độc sẽ lan rộng.
‘Thằng chó!’
Jo Yu-seong nhìn Yeowun đang ngồi ở bàn làm việc.
Anh ta nghĩ Yeowun sẽ yêu cầu họ mang tiền hoặc thông tin nào đó và sẽ nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, cậu ấy không hề di chuyển và không cho họ di chuyển.
Thời gian dần trôi qua, giám đốc ngày càng nóng nảy, sốt ruột.
- Chết tiệt.
Và cậu thậm chí còn dùng chất độc để đe dọa họ.
Đây là một sự tra tấn.
‘Hắn ta định làm gì?’
Yeowun đang ở bàn làm việc và nhìn vào máy tính của Yun Mun-pyeong.
Máy tính của công ty luôn được bảo mật, vì vậy không ai khác có thể tìm ra cách truy cập chúng. Thế nên, hắn cho rằng điều này có nghĩa là Yeowun đang lãng phí thời gian của mình.
Tất nhiên, ngay cả các hacker cũng gặp khó khăn khi bẻ gãy hệ thống an ninh tài khoản Lục Đao này.
Nhưng đó là người khác thôi chứ Yeowun đã có Nano rồi.
[Đã hoàn tất tìm kiếm tất cả các tệp trong thiết bị lưu trữ.]
Nhiều tệp PDF xuất hiện trên màn hình của màn hình.
Nếu hai người kia nhìn thấy điều này, chắc chắn chúng sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Hầu hết mọi thứ đều là dữ liệu kinh doanh và một số thứ liên quan đến Lục Cảnh Đường.
- Không. Dữ liệu này có thể bỏ qua.
Đây không phải là thứ mà Yeowun muốn.
Cậu muốn các tài liệu liên quan đến Murim, Lục Đao hoặc bất cứ thứ gì tương tự.
Nano đã kết nối được với hệ thống máy chủ và nó nhanh chóng sắp xếp dữ liệu và tìm kiếm theo yêu cầu của Yeowun, nhưng thật bất ngờ khi không có tài liệu nào về Murim ở đó.
‘Có lẽ bọn chúng đã giấu rất kĩ?’
Cậu mong đợi sẽ tìm thấy thứ gì đó, nhưng kết quả thật bất ngờ.
Như thể dữ liệu Murim đang được giấu kín.
Nếu họ đã giữ nó trong một tệp an toàn, Nano sẽ tìm ra nó ngay lập tức.
- … Hmm, Nano, ngươi có nói rằng các tệp được lưu trong USB đúng không?
[Vâng.]
- Vậy ta cần moi chúng ra.
Yeowun đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi đến gần Yun Mun-pyeong.
- Tiền bối. Ngài muốn làm gì?
Jo Yu-seong nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã đến.
Vì Yeowun không thể lấy bất cứ thứ gì từ máy tính, nên bây giờ cậu ấy chỉ có thể nói chuyện hoặc sử dụng biện pháp tra tấn đối với họ.
Chính lúc đó.
Woong!
- Hừm! Hừ!
Yun Mun-pyeong trên ghế sofa, bỗng hét lên.
- Ngài đang cố gắng làm gì vậy?
Yun Mun-pyeong phát điên lên và hoảng sợ khi Yeowun đến gần mình hơn.
Không quan tâm đến tiếng la hét ấy, Yeowun đưa tay ra.
Suỵt!
Một điều gì đó đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Những thứ có trong quần và túi áo khoác của Yun Mun-pyeong hiện ra trong lòng bàn tay của Yeowun.
Từ danh thiếp đến tất cả những thứ nhỏ nhặt nhất.
Pak!
Ngay cả chiếc điện thoại trên cổ tay hắn cũng bật ra và chiếc nhẫn cũng vậy.
Chỉ sau đó hắn mới nhận ra mục đích của Yeowun.
‘Hắn đang tìm USB!’
Vì không thể lấy dữ liệu từ máy tính, nên cậu ấy đang tìm các cách khác.
- K-Không!
Yun Mun-pyeong đã sốc.
Đó không phải là do điện thoại của anh ấy đã bị lấy mất.
Ứng dụng bảo mật cũng đã được cài đặt trên điện thoại và các tệp quan trọng sẽ bị xóa nếu ai đó cố gắng đăng nhập.
- Xin đừng.
Yun Mun-pyeong không ngừng cầu nguyện.
Hắn cố gắng làm ra vẻ không quan tâm nhưng điều đó không qua mắt được Yeowun.
Yeowun vứt bỏ gần hết mọi thứ trong tay và giữ lại chiếc điện thoại cùng với một thứ khác.
- HMm?
Mô hình người máy.
Nó chỉ bằng một ngón tay út, nhưng mắt Yun Mun-pyeong run lên.
- L-Làm thế nào?
Yun Mun-pyeong không thể tin rằng Yeowun có thể tìm thấy nó.
[Mô hình chứa một chip thẻ bảo mật. Kết quả của việc phân tích mã của chip, nó được sử dụng để mở khóa một thiết bị bằng mật khẩu.]
Cách giấu này thật đáng để những ông có quỹ đen phải học hỏi.
Bởi ai có thể nghĩ rằng một món đồ chơi đơn thuần lại cất giữ thứ quan trọng như vậy?
- Vậy thứ đồ chơi này là chìa khóa để mở khóa à?
[Vâng.]
Yeowun nhìn xung quanh.
Mở khóa thì cần một cái gì đó nhỉ?
- Sao ta tìm thấy nó đây?
[Đặt lòng bàn tay của ngài trước mặt và từ từ quay sang phải. Tôi sẽ quét qua.]
Theo lời của Nano, Yeowun đã làm những gì Nano yêu cầu.
Thứ gì đó giống như tia laser đỏ lóe lên từ lòng bàn tay cậu.
- !?’
Cả hai người kia đều bị sững sỡ.
- Gì nữa đây?
Một ánh sáng khác với khí.
Nó có vẻ giống như tia laser được sử dụng để quét mã vạch.
Vào lúc đó, một âm thanh chói tai lọt vào tâm trí Yeowun.
Bíp! Bíp!
Thực tế tăng cường đã được kích hoạt ngay lập tức và một địa điểm đã được đánh dấu trên đó.
Tại nơi đó là một khung ảnh được treo lên.
Đó là bức ảnh mà Yun Mun-pyeong trong bộ vest, và Yeowun nhanh chóng đi về phía đó.
- Khốn khiếp.
Mọi chuyện đã quá rõ như ban ngày.
Hắn không nhận ra rằng người này có thiết bị đặc biệt.
Khi Yeowun đặt đồ chơi trước khung hình.
Bíp! Viu!
Khung kính mở ngang như cánh cửa tự động.
Bên trong là một chiếc két sắt được giấu.
‘Sao thằng khốn đó có thể cơ chứ?’
Ngay cả điệp viên quốc tế cũng sẽ gặp khó khăn trong việc tìm ra các phương pháp bảo mật của họ.
Nhưng người thanh niên này thậm chí không nghi ngờ bất cứ điều gì.
Phòng tuyến cuối cùng là nhận dạng dấu vân tay và mật khẩu.
Tất nhiên là thứ đó sẽ chẳng làm khó gì Yeowun, dựa vào sức mạnh của cậu thì thứ đó như đồ chơi vậy. Nhưng nếu Yeowun cố cậy nó ra bằng sức mạnh của mình thì hệ thống an ninh sẽ được kích hoạt ngay.
Yun Mun-pyeong ước Yeowun sẽ làm điều đó, nhưng rõ ràng, cậu ấy sẽ không ngu ngốc đến mức chọn cách đó.
- Chết tiệt!
Đối với dấu vân tay, Yeowun có thể cắt một ngón tay của Yun Mun-pyeong, nhưng mật khẩu là thứ nằm trong đầu hắn ta, vì vậy thật khó để Yeowun có thể lấy được.
Ánh mắt của Yun Mun-pyeong hướng về đồng hồ của mình.
Còn tám phút nữa.
Cuối cùng, có hai sự lựa chọn.
Giao mật khẩu và sống hoặc giữ bí mật và chết.
‘Khốn nạn mà.’
Yun Mun-pyeong liên tục chửi thề trong lòng.
Lòng hắn ta rất nôn nao.
Yun Mun-pyeong luôn nói rằng mình sẽ cống hiến cuộc đời mình vì lợi ích của công ty, nhưng và giây phút này, hắn ta lại muốn giữ lấy mạng sống của mình.
- Giám đốc, xin đừng làm vậy!
Jo Yu-seong lắc đầu.
Nếu Yun Mun-pyeong quyết định giữ lấy mạng sống của mình và giao mật khẩu ra thì bí mật động trời sẽ được tiết lộ.
Tuy nhiên là Yun Mun-pyeong có hư não mới chọn cái chết.
- Khốn nạn! Tao đã cống hiến quá nhiều để chết ở đây!
Cuối cùng, hắn ta quyết định thương lượng với Yeowun.
Yun Mun-pyeong cố gắng nói.
- Ơ! Eup eup eup! Eup eup eup!
- Tôi! Nhìn tôi này! Nhìn tôi!
Chính lúc đó.
Clap! Click!
- !?
Cửa đã mở ra mà không cần vân tay và mật khẩu.
Kinh ngạc hơn nữa là cảnh báo an ninh không đổ chuông.
- … Điều này không thể…
Yun Mun-pyeong không tin vào mắt mình. Nhưng rồi, hắn ta quyết định nên nghĩ ra cách cứu mình hơn là cố gắng nghĩ ra bất kỳ câu trả lời nào nữa.