Tại tầng 40 của tòa nhà Lục Cảnh Đường.
Tầng trên cùng là văn phòng chủ tịch, không gian dành riêng cho ông.
Nơi này có nội thất sang trọng hơn nhiều so với tầng thứ 36. Và tại bàn làm việc thì có ai đó đang trả lời cuộc gọi.
Một người đàn ông hói đầu với làn da ngăm đen ở tuổi ngoài năm mươi. Ông ta chính là Yeom Ki-seop. Chủ tịch của Lục Cảnh Đường.
Cũng giống như Yun Mun-peyong, hắn cũng là Tuyệt Đỉnh Tông Sư và được phái đến nơi này.
Nếu chỉ nhìn phần cánh tay và vai thì có thể thấy được hắn trông rất lực lưỡng cứ như một vận động viên vậy. Dù cho hắn đã ngoài độ tuổi trung niên rồi.
- Cái gì? Chúng ta nhận được lệnh khẩn cấp từ trụ sở chính sao?
-… Tôi nghĩ ngài nên xuống xem.
- Tôi hiểu rồi.
- Hẹn gặp ngài tại văn phòng của tôi.
Click!
Yun Mun-peyong ngắt cuộc gọi khi nói xong lời ấy.
Khi đó, biểu cảm của Yeom Ki-seop trở nên méo mó.
Biểu cảm ấy không phải đến từ lệnh khẩn cấp từ trụ sở chính mà là vì một tên giám đốc lại dám cúp máy của chủ tịch.
Bang!
Hắn đập tay xuống bàn và lẩm bẩm.
- Chết tiệt! Chắc cậu ta quên mất ai mới là chủ tịch. Mình không hiểu tại sao trụ sở chính lại lắp két sắt trong văn phòng của hắn mà không phải của mình!
Két sắt thường được đặt trong trụ sở chính.
Tuy nhiên, đôi khi nó được đặt trong văn phòng giám đốc hoặc giám đốc điều hành khác.
Điều này làm cho Yeom Ki-seop cảm thấy mình không giống một người chủ tịch chút nào.
- … Nhưng lời của cậu ta nói. Mình sẽ không tin điều đó trừ khi nó được chuyển từ đường dây trực tiếp đến trụ sở chính.
Chủ tịch Yeom Ki-seop lắc đầu.
Ban đầu, ông chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp nhỏ được gọi là Sex Toy…à nhầm là Essex Toys mới đúng.
Nếu so sánh như thời Murim trong quá khứ thì nó chỉ như con cá nhỏ trong cái bể lớn.
Chính vì thế mà Yeom Ki-seop chấp nhận quyết sát nhập với tập đoàn lớn nhất ở Murim và được nhận chức chủ tịch của Lục Cảnh Đường, một chi nhánh thuộc Lục Đao.
- Cuối cùng, đây giống như là một phần của công ty kiểm soát dư luận.
Lục Đao là một doanh nghiệp ủng hộ xã hội.
Và để giữ lại cho mình vị trí vốn có, Yeom Ki-seop đã làm rất nhiều cách.
Cuối cùng thì sau những nỗ lực của mình, Yeom Ki-seop đã được bổ nhiệm làm chủ tịch của công ty hợp nhất và chủ tịch của công ty liên kết hiện tại.
- Haa.
Hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo các quyết định của trụ sở chính.
Khi được chuyển đến đây, Yeom Ki-seop đã có chút hy vọng nhỏ rằng chiếc két sắt sẽ ở trong văn phòng của chủ tịch.
Click!
Yeom Ki-seop mở cửa văn phòng và đi ra.
Khi chủ tịch xuất hiện, tất cả thư ký đều đứng dậy.
- Không cần. Ngồi đi.
- Nếu ngài đang gặp vấn đề, chúng tôi sẽ đi cùng với ngài.
Việc các trợ lý đi theo chủ tịch là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, Yeom Ki-seop xua tay rồi nói:
- Giám đốc Yun có một báo cáo khẩn cấp, vì vậy tôi đang đi xuống xem sao.
- Ahh…
Các thư ký gật đầu đồng ý.
Đại khái họ biết công ty hoạt động như thế nào.
Có tin đồn cho rằng quyền lực thực sự nằm trong tay giám đốc.
‘Những tên này!’
Thái độ hờ hững của các nhân vật khiến hắn điên máu lên.
Thái độ ấy khiến hắn cảm thấy mất sự tôn trọng nhiều hơn so với hành động của giám đốc Yun. Vì thế, hắn quyết định đi một mình và cũng từ đó mà các thư ký đều chắc một điều rằng, tin đồn ấy hoàn toàn là sự thật.
Thu!
Yeom Ki-seop đi ra ngoài và nhấn nút thang máy.
Chẳng bao lâu để thang máy từ tầng 36 di chuyển xuống tầng 40.
Điều này cũng rất có lý, lẽ ra chiếc thang máy này chỉ được sử dụng bởi chủ tịch, nhưng bây giờ ông cũng đang chia sẻ thứ này với giám đốc.
- Thằng khốn kiếp. Nếu để tao nắm thóp được mày thì…
Yeom Ki-seop hy vọng rằng giám đốc sẽ ít nhất một lần phạm sai lầm lớn.
Để ông có thể sử dụng nó như một cách để phá hoại giám đốc.
Chủ tịch tự tin sẽ gây áp lực về vấn đề này nếu có thể tìm ra sai lầm vì hắn là người vượt trội hơn Yun về mọi mặt.
Ding Dong!
Trong khi lầm bầm, ông đã đến tầng 36.
Sau khi đi qua hành lang quen thuộc và đến trước văn phòng thư ký, hắn nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
- Ah! Chủ tịch!
Một người mặc áo khoác tháo kính râm ra và chào.
Còn một thanh niên quần cộc, cúi gằm mặt.
‘Hắn cũng cho gọi họ sao?’
Chủ tịch không hài lòng.
Hắn biết họ.
Không phải người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mà là người với chiếc kính râm.
Một nhóm bí mật thực hiện các nhiệm vụ bí mật theo chỉ thị của trụ sở chính.
‘Mình đã nói với chúng rằng đừng ra vào văn phòng vì có tai mắt xung quanh, nhưng chúng vẫn phớt lờ lời mình nói.’
Những người này không phải là nhân viên của công ty.
Và thật là rủi ro khi gọi hai người này vào công ty.
- Đã được một thời gian rồi, trưởng nhóm Ho.
Ki-seop mỉm cười.
Nhưng hắn đang truyền âm trong sự tức giận.
[Ta đã bảo cậu không được đến và rời công ty giữa thanh thiên bạch nhật, giám đốc không nói với cậu sao?]
Sau đó, Ho Jeong đáp lại.
[Không. Tôi biết điều đó. Nhưng lần này, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến đây.]
Ho Jeong đưa một chiếc hộp ra.
Chủ tịch Ki-seop thấy vậy liền cau mày.
Hắn không thể không biết thứ đó.
- Thuốc giải độc!
Xem ra giám đốc Yun lại tiếp tục công việc bẩn thỉu của mình.
Nhưng cũng chính vì điều đó mà hiệu suất của những người mà hắn ta mang lại cao hơn những người khác.
- Đúng vậy, hôm nay không phải có thêm một thành viên mới vào tổ chức sao? Chắc hẳn là có chuyện nên mới sử dụng One Time cho thành viên thứ 3 gia nhập.
Những người trong đội đều là những người có thực lực mạnh mẽ hơn nhiều so với các võ sư Murim bình thường.
Hầu hết những người có lý lịch trong sạch đều được đưa vào và sau đó sẽ được lựa chọn một cách cẩn thận. Và những người ấy đều có lòng tự trọng cực lớn.
Nhưng dù vậy thì họ vẫn phải răm rắp nghe lời giám đốc Yun.
Đầu tiên là One Time, tiếp đó là những quả bom nano được gieo vào cơ thể họ khiến họ không thể không nhượng bộ.
[Chủ tịch. Giám đốc nói rằng là việc khẩn cấp. Chúng tôi có thể vào trước không?]
Họ chuẩn bị vào văn phòng.
Trước những lời đó, chủ tịch gật đầu và nói.
- Tôi cũng có chuyện cần thảo luận với Giám đốc Yun, vậy chúng ta hãy cùng nhau đi.
- Vâng thưa ngài.
Không thành vấn đề vì chủ tịch biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi hắn bước vào văn phòng thư ký, các nhân viên nữ đứng dậy chào họ.
Dù cho không có quyền lực, nhưng ông vẫn có cái danh.
- Chủ tịch, tại sao ...
- Giám đốc Yun đã gọi cho ta. Cậu ta không nói với các người sao?
- Uh? Không. Chúng tôi không nghe thấy gì. Ngài ấy đang có một cuộc phỏng vấn.
Trước những lời đó, chủ tịch tặc lưỡi.
‘Hắn gọi điện và thậm chí không thèm thông báo cho các thư ký sao.’
Riết rồi Yeom Ki-seop không biết ai mới là chủ tịch ở đây.
- Có vẻ như giám đốc Yun đã quên. Điều này xảy ra rất nhiều lần, phải không?
Trước lời nói của ông, các thư ký lúng túng không biết phải làm gì.
Tất nhiên, nếu chủ tịch đi vào thì giám đốc sẽ tức giận.
- Tôi sẽ thông báo cho giám đốc ngay bây giờ rằng ngài đang ở đây. Chỉ một giây thôi…
- Không sao. Cậu ta đã gọi tôi đến, vì vậy tôi sẽ vào. Kuam!
- Ah…