- Hắn ta có vẻ sắp rời đi.
- Chúng ta cũng đi thôi. Cử chiếc xe màu xanh phía sau chúng ta đi trước, và sau đó từ từ bắt kịp.
- Vâng.
Bằng cách xoay tay cầm, chế độ xem đoạn ghi hình từ từ được chuyển sang.
Chính lúc đó.
Pang!
Đoạn ghi hình kèm theo âm thanh ồn ào của thứ gì đó.
Kiiik!
- Cái gì! Euk!
Máy ảnh trong đoạn ghi hình bị rung lắc dữ dội và màn hình đột ngột bị dịch chuyển.
Màn hình quay đoạn ghi hình không thể cân bằng ngay cả khi phanh gấp cho thấy chiếc ô tô tông vào cột điện ngay cổng bệnh viện.
Bang!
- Kuak!
Ngay sau khi cột điện bị tông, túi khí của ô tô bung ra.
- Chết tiệt!
- Cái quái gì thế!
Click!
Có tiếng mở cửa xe, hai người đàn ông tiến lên phía trước.
Trong đoạn ghi hình, cả hai nhìn vào bánh trước của chiếc ô tô rồi sau đó nhìn về chiếc Vin Fast màu đen đang rời đi và không thể kìm được sự tức giận.
Đoạn ghi hình này đang phát trực tiếp.
Cục trưởng Cục An Ninh nhìn vào màn hình rồi đưa tay lên trán.
- Thế nào lại…
Ông ta không nghĩ rằng họ sẽ bị phát hiện vì họ bắt đầu đuổi theo chưa được bao lâu.
Chỉ cần nhìn vào đoạn ghi hình trên màn hình, có thể thấy rõ lốp trước đã bị nổ.
- Tôi đã rất cẩn thận xuống đó và thậm chí còn xác nhận là nó vẫn trong điều kiện tốt.
Anh ta đã cố gắng giải thích cho họ tin tưởng.
Nhưng điều này chỉ làm rõ một điều.
- Cậu ta rất quan trọng đối với bọn chúng.
Cục trưởng nghĩ rằng có lẽ họ đã đặt một lính bắn tỉa ở bệnh viện để làm những việc như vậy.
Điều đó có nghĩa là người thanh niên mà họ đã đưa đi cần phải được đưa về Cục An Ninh.
- Huh?
Tuy nhiên, đội trưởng Lee Myeong của Bộ phận trấn áp tội phạm bạo động, không thể rời mắt khỏi màn hình.
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.
- Cậu đang tìm gì à?
Trước câu hỏi của Cục trưởng, Lee Myeong rời mắt khỏi màn hình.
- À, không.
- Thế cậu đang chăm chú cái gì vậy? Huh?
Lee Myeong đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đang đứng ở cổng bệnh viện trong đoạn ghi hình. Người này mặc một bộ đồ màu xanh nước biển, và một ông già với một thanh kiếm sặc sỡ đang ở bên cạnh.
- Hắn ta là…
Cục trưởng An Ninh, Sang Yu-geun cau mày nhìn Lee Myeong.
Ông ta cũng đã sống ở Thẩm Dương hơn 30 năm.
Và đương nhiên, Sang Yu-geun có thể nhận ra khuôn mặt của Moyong Yi-sun, giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn.
- Moyong Yi-sun, giám đốc của Công ty Yeon, đã có mặt tại hiện trường vụ việc ...
Sang Yu-geun biết rằng Công ty Yeon được điều hành bởi một gia tộc Murim.
Bây giờ mọi thứ dường như trở nên phức tạp hơn.
- Hừ.
Sang Yu-geun chắc hẳn có thể đoán tại sao Lee Myeong không thể rời mắt khỏi đoạn ghi hình.
Tuy nhiên, việc một thám tử để vướng vào cảm xúc cá nhân của họ là không điều không được phép.
Cục trưởng Sang Yu-geun đang định cho anh ta một cơ hội khác, nhưng sau đó đã thay đổi quyết định.
- Đội trưởng thứ 3 vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Thế nên, cậu cần tập trung vào việc hồi phục.
- Huh?
Lee Myeong bối rối.
Anh ta đã được cho xem đoạn đoạn hình và đang định hỏi liệu Cục trưởng có để anh ta có thể điều tra vụ này không, nhưng bây giờ Sang Yu-geun đã thay đổi quyết định trước đó.
Sang Yu-geun vuốt cằm và nhấn nút phát đoạn ghi hình khi Lee Myeong nói.
- Nếu đó là vì người đó của tổ chức Yeon mà chúng ta đã thiết lập quan hệ…
- Tôi đã bảo cậu dừng lại.
- Cục trưởng! Công việc này không còn chỉ dành cho những lính đặc nhiệm nữa!
Lee Myeong nhất quyết không lùi bước.
Sang Yu-geun nhấc điện thoại và bấm số.
- Lee Myeong sẽ bị cách chức trong một thời gian và bị đình chỉ công tác trong ba tuần. Hãy báo cho an ninh cửa trước để kiểm soát việc ra vào văn phòng của cậu ấy.
Lee Myeong cố gắng tiếp giải thích.
Anh ta không nghĩ điều này lại xảy ra.
- Cục trưởng!
Click!
Sang Yu-geun cúp điện thoại rồi lạnh giọng nói.
- Cậu không nghe thấy tôi nói sao? Hiện tại, đội trưởng Myeong đã bị đình chỉ. Hãy trở lại bệnh viện đi.
- Cục trưởng! Không!
- Tôi không còn gì để nói với cậu nữa. Thư ký Lim! Thư ký Lim! Gọi bảo vệ!
- Kuek!
Một thế lực đang muốn anh bị trục xuất.
Lee Myeong cau mày nói.
- Ông không thể hành động như thế này.
- Thư ký Lim!
Sang Yu-geun đã không nói chuyện với anh ta ngay sau đó.
Cục trưởng An Ninh đã đình chỉ anh ta.
Biết mình không thể làm gì hơn, Lee Myeong đã rời văn phòng.
Sau khi anh ta đi khỏi, Sang Yu-geun ngồi vào ghế của mình và hít một hơi thật sâu.
- Haizzz…
Sang Yu-geun nhặt một bao thuốc trên bàn.
Có một thứ giống như một chiếc két sắt nhỏ dưới bàn làm việc của hắn.
- Chả đâu vào với đâu cả.
Sang Yu-geun lầm bầm khi với lấy chiếc két sắt.
Tutu! Bíp bíp bíp bíp!
Khi ấn dấu vân tay và mật mã, cửa két sắt mở ra.
Có năm thứ nhỏ giống như chiếc radio trong két sắt, rồi lấy một thứ ở ngoài cùng bên phải và bấm nút.
- Đây là Alpha. Đây là Alpha. Nghe rõ trả lời?
Ngay sau đó, một tiếng bíp vang lên.
- Click! Beta đây. Tôi đang nghe.
Giọng người bên kia khàn khàn đáp lại.
Sang Yu-geun hỏi.
- Cuộc thoại này an toàn tuyệt đối chứ?
- Chẳng có ai nghe lén cả đâu. Tôi vừa mới đến thị trấn.
- Làm tốt lắm. Đội trưởng Oh. Người đại diện mà anh đã gửi ‘ở đó’ vẫn an toàn chứ?
- Click! Chưa có vấn đề gì. Tuy nhiên, họ có vẻ không ổn định về mặt tâm lý cho lắm.
- Phải rồi.
- Họ vẫn chưa có sự hỗ trợ từ đội ngũ kỹ thuật sao?
- …
Sang Yu-geun đang vuốt cằm rồi bấm nút nói.
- … Đội kỹ thuật đang làm hết sức mình.
- Haiz, Alpha… không, giám đốc. Vấn đề không phải là việc họ cố gắng hết sức. Như tôi đã nói trước đó, tình trạng của họ có vẻ không tốt.
Đội trưởng Oh nghiêm giọng nói.
Về điều đó, Sang Yu-geun cho biết.
- Phía Bắc Kinh nói rằng họ đã tìm thấy tung tích của một cựu nghiên cứu viên MS. Tôi sẽ cho cậu biết khi có điều gì đó tiến triển.
- Click. Hiểu. Nhưng sao ngài lại gọi tôi?
- Tôi đang gửi cho cậu một tệp qua mạng an toàn, vì vậy hãy nhờ một nhân viên điều tra người đó. Chắc tệp đã được gửi đến cho cậu rồi đấy.
Cùng với đó, Sang Yu-geun nhìn vào màn hình.
Trên màn hình là hình ảnh Yeowun đang ngồi ung dung trong phòng thẩm vấn.
- Thật là điên rồ.
Jo Yu-seong đã thua rồi...