Tầng hai của trụ sở Cục Anh Ninh Công Cộng ở thành phố Thẩm Dương.
Bầu không khí của đội trên tầng hai đang rất tồi tệ.
Đội cơ động 3, bao gồm cả các thám tử ngoài nhiệm vụ đều được triệu tập.
Dù biết việc Phó Cục trưởng bị bắt làm con tin.
Nhưng họ không có cách nào để giải cứu anh ta.
Nữ thám tử với mái tóc ngắn và khuôn mặt đầy vết bầm tím cười khi được người đứng đầu bộ phận tội phạm bạo lực hỏi.
- Có vấn đề gì với đội quan sát không?
- Họ nói rằng không có động tĩnh nào bên trong cả. Phó Cục trưởng vẫn bình an vô sự.
Nữ thám tử đã đến phòng kiểm soát khu vực cảnh sát để xem chuyện gì đang xảy ra.
Bang!
Song Wei-kang đập bàn.
- Buồn cười lắm hả? Có gì đáng buồn cười ở đây chứ?
Anh ta đã thấy Phó Cục trưởng bị làm nhục trước mắt họ như thế nào.
Vai và khuỷu tay bị trật khớp, và những tiếng la hét thất thanh trong phòng.
Thậm chí là Phó Cục trưởng đã đi ra quần.
- … Không, không có vết thương nào trên người nữa.
Nữ thám tử trả lời với giọng hơi bất mãn.
Song Wei-kang không muốn nói chuyện người phụ nữ không coi trọng trách nhiệm của mình.
Đó là bởi vì cô ta là người duy nhất không tham chiến trong phòng quan sát.
Anh ta cũng không thể trách việc cô ta đã sợ hãi.
- Khốn khiếp! Rốt cuộc đội cơ động 5 đã làm cái quái gì vậy.
Song Wei-kang hỏi một thám tử khác.
Người thám tử phụ trách thu thập thông tin nói.
- Không có phản hồi nào kể từ tin nhắn radio cuối cùng mà chúng tôi nhận được cách đây khoảng một giờ.
- Haaa…
Song Wei-kang thở dài.
Đáng lý ra thì đội cơ động 5 đã đến Cục từ lâu rồi.
Thật không may là đã có vấn đề xảy ra.
Tình báo nói rằng họ đã bị tấn công bởi một nhóm võ sư Murim, những người dường như có mối liên hệ với những người mà họ đã bắt giữ.
Do đó mà họ không thể đến vào thời gian đã định.
Và điều đó đã khiến Song Wei-kang rất lo lắng.
- Không còn nhiều thời gian nữa.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một sự việc như vậy sẽ xảy ra và cũng chẳng có lấy một kế hoạch để ứng phó với trường hợp như vậy.
Vì Phó Cục trưởng đã bị bắt làm con tin ngay trước mặt anh, khả năng cao là Song Wei-kang sẽ bị giáng chức nếu tình hình không được nhanh chóng giải quyết.
- Chết tiệt. Mọi chuyện đang xảy ra chỉ vì thằng khốn không rõ danh tính kia sao? Đây là sự sỉ nhục đối với Cục của chúng ta.
- Điều đó…
Một thám tử lên tiếng.
Song Wei-kang đã hỏi.
- Gì?
- Còn liên lạc với Hiệp hội Murim của Thẩm Dương thì sao?
Song Wei-kang cau mày trước lời đó.
Hẳn lý do cho hành động đó đã rất rõ.
Hiệp hội Murim là một tổ chức rất kinh khủng.
Sẽ là một đòn giáng mạnh xuống niềm tự hào của Cục nếu họ liên lạc với Hiệp hội Murim chỉ vì không thể tự giải quyết được vấn đề của mình.
Ôi!
Song Wei-kang càu nhàu.
- Nói gì có lý hơn đi. Nếu cảnh sát nhờ họ giúp đỡ…
- Không. Ít nhất chúng ta sẽ có thể xác định được người đó.
- Người đó?
- Có phải Hiệp hội Murim đang cố gắng thúc đẩy quyền tự chủ mà không can thiệp vào công việc của chúng ta không?
- … đúng vậy.
Song Wei-kang khi nãy đã bác bỏ ý kiến này, nhưng giờ lại đang tỏ ra hứng thú.
Không có câu trả lời nào thỏa đáng cả.
- Họ luôn cố gắng tự mình giải quyết các vấn đề liên quan đến Murim, vậy chẳng phải họ nên tỏ ra quan tâm đến một người chưa ghi danh sao?
- Chúng ta có nên nhử mồi không?
- Đúng rồi. Hy vọng chúng ta sẽ biết liệu người đó có ghi danh ở Murim hay không và liệu họ có thể hiện sự quan tâm…
- Họ sẽ tiến hành điều tra mà không cần chúng ta yêu cầu hợp tác. Chết tiệt! Tại sao bây giờ cậu mới nghĩ ra vậy? Lẽ ra cậu nên nói ngay lập tức!
Trước lời nói của Song Wei-kang, gã thám tử đã cau mày.
Đây có phải một lời khen không vậy?.
Dù sao thì Song Wei-kang nghĩ rằng ý tưởng của thám tử khá hợp ý, và anh vội tìm số của Hiệp hội Murim ở thành phố Thẩm Dương và nhấn nút gọi.
Tring! Tring! Tring!
Khi bấm số, anh nghe thấy âm thanh kết nối quen thuộc.
- Chúng ta là những hậu duệ đáng tự hào của Murim. Kế thừa vinh quang của tổ tiên chúng ta…
Đó là một bài hát cũ với các phiên bản mới hơn và phổ biến hơn của nó.
Song Wei-kang càu nhàu.
- Họ có cổ hủ quá không vậy? Đây không phải là cái bài hát từ 30 hay 40 năm trước sao? Bài hát này thậm chí còn không được công chúng biết đến. Vậy thì tại sao lại sử dụng nó cho các tổ chức công cộng?
Anh đang lẩm bẩm thì nghe thấy một giọng nói.
- Xin chào. Đây là Hiệp hội Murim của thành phố Thẩm Dương.
- Xin chào. Đây là Cục An Ninh Công Cộng thành phố Thẩm Dương …
- Vì giờ làm việc của chúng tôi đã đóng cửa nên chúng tôi sẽ không thể phục vụ bạn. Các cuộc tư vấn qua điện thoại của chúng tôi bắt đầu từ 9 giờ sáng ...
- Khốn khiếp mà!
Bang!
Song Wei-kang tức giận ném ống nghe lên bàn.
Hiện tại là 23 giờ 55 phút.
Tất nhiên đây không phải là giờ làm việc hành chính.
Không tự nhiên mà Cục An Ninh làm việc muộn như vậy và thậm chí liên hệ với Hiệp hội Murim đó.
Nhưng khi liên lạc với họ, anh chỉ nhận lại được kết quả thất vọng.
- Chết tiệt! A, Hiệp Hội Murim đó đúng là một lũ vô tích sự!
Anh ta tiếp tục càu nhàu.
Kiik!
Bên ngoài vang lên tiếng lốp xe.
Một thám tử nhìn ra ngoài rồi nói với vẻ mặt tươi tỉnh.
- Cảnh sát trưởng! Đội cơ động 5 đã đến!
Song Wei-kang bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Bởi đội cơ động 5 là đội đặc công cơ động. Đơn vị luôn làm nhiệm vụ đối phó với những người có năng lực đặc biệt...