Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1143

“Đợi đã”, khó khăn lắm Tô Khiết mới có can đảm, cô cảm thấy bây giờ cô không nói thì lát nữa sẽ không dám nói nữa.

Nói thật, cô hơi sợ Nguyễn Hạo Thần, cô có thể không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ anh.

Tô Khiết thở nhẹ một hơi, vừa định lên tiếng.

“Khiết Khiết, cháu ngủ chưa”, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của bà cụ Đường.

“Nói với bà ấy là em ngủ rồi”, Nguyễn Hạo Thần biến sắc, kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói.

Tô Khiết trợn trắng mắt, nếu cô thật sự ngủ rồi còn có thể trả lời bà cụ sao.

Bây giờ cách tốt nhất không phải là cô không lên tiếng, như vậy bà cụ mới có thể cho rằng cô đang ngủ, sau đó thì rời đi sao?

“Mau lên, nói với bà ấy là em ngủ rồi đi”, Tô Khiết đang suy nghĩ, Nguyễn Hạo Thần lại thúc giục.

Tô Khiết cười nhìn anh, cô cảm thấy chắc đầu óc Nguyễn Hạo Thần lúc này bị nước vào rồi.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn kiên quyết nhìn cô, thậm chí còn mang theo ý uy hiếp.

Được rồi, nếu anh đã muốn vậy thì cô nghe theo ý anh thôi, Tô Khiết thở ra một hơi, sau đó nói: “Bà ngoại, cháu muốn ngủ rồi”.

“Cháu chưa ngủ sao, thật tốt quá, nếu cháu chưa ngủ, bà ngoại muốn nói với cháu một chuyện”, quả nhiên, bà Đường nghe thấy Tô Khiết trả lời thì hưng phấn nói.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, dường như lúc này mới lấy lại tinh thần, hiểu được mình mới đưa ra một quyết định sai lầm đến mức nào, khi nãy đáng lẽ anh phải kêu Tô Khiết đừng lên tiếng mới đúng.

Tô Khiết nhìn anh, muốn cười nhưng nhịn xuống, cô dùng mắt hỏi anh bây giờ phải làm sao đây.

“Nói em mệt rồi”, Nguyễn Hạo Thần nhỏ giọng nói bên tai cô.

Tô Khiết thở nhẹ một hơi, nói thật, cô hơi không nỡ từ chối bà Đường, nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần đang ở trong phòng cô, còn là hình ảnh thế này, thật sự không thể để bà nhìn thấy được.

“Bà ngoại, cháu hơi mệt”, khi Tô Khiết nói lời này, trong giọng nói còn mang theo chút mỏi mệt.

Cô cho rằng mình đã nói vậy rồi, chắc chắn bà sẽ rời khỏi.

Nhưng…

“Thật ra bà ngoại cũng mệt rồi, Khiết Khiết, bà ngoại muốn ngủ cùng với cháu”.

Nghe thấy lời này của bà, mắt Tô Khiết chớp loé.

Còn Nguyễn Hạo Thần thì đen mặt lại, sao bà cụ này lại dính người thế, buổi tối còn muốn giành vợ với anh.

Lúc này trong lòng cậu ba Nguyễn rất khó chịu, tình địch của anh vốn đã nhiều rồi, bây giờ bà cụ Đường còn cướp người với anh, còn muốn anh sống không chứ.

“Khiết Khiết, cháu mở cửa cho bà ngoại vào đi”, ngoài cửa lại vang lên giọng nói của bà cụ Đường.

Tô Khiết nhíu mày nhìn về phái Nguyễn Hạo Thần, cô cảm thấy chuyện này không đúng làm, trước giờ bà cụ Đường rất hiểu lòng người, cũng thật sự thương cô.

Cho nên, Tô Khiết nghĩ e rằng bà cụ biết Nguyễn Hạo Thần ở trong này mới cố ý làm thế!!

Do đó, Tô Khiết nghĩ rằng bà cụ đã biết Nguyễn Hạo Thần đang ở trong nên mới cố ý làm vậy.

“Chúng ta ngủ thôi, mặc kệ bà ấy, chắc chắn lát nữa bà ấy sẽ đi.” Lúc này cậu ba Nguyễn bực bội tới mức muốn đánh người, nhưng anh không thể ra ngoài đánh bà cụ một trận được.

Cậu ba Nguyễn nghĩ, chỉ cần Tô Khiết không mở cửa thì bà cụ chắc chắn sẽ rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK