Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 993

Tiếp đó, cả bữa cơm có thể coi là yên bình.

Ăn cơm xong, Nguyễn Hạo Thần không nói gì nhiều, chỉ trực tiếp đứng dậy chào tạm biệt.

Nhưng anh nói muốn đi mà lại không nhấc chân đi, cứ đứng ở trong phòng khách nhìn Tô Khiết, anh bất ngờ nói với cô: “Vừa nãy anh uống rượu rồi, không lái xe được, em tiễn anh đi.”

“Em không biết lái xe.” Tô Khiết theo bản năng từ chối, trong lúc này, trong tình huống này, cô có điên mới ở một mình với anh.

Đương nhiên là cô biết lái xe, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt, chỉ là cô không muốn đưa Nguyễn Hạo Thần đi thôi.

“Hay là để em tiễn cậu ba Nguyễn đi.” Tô Nghiên Nghiên nhanh nhảu tiếp lời, trong lúc này, trong tình huống này, một nam một nữ ở trên xe, rất dễ phát sinh chuyện gì đó, Tô Nghiên Nghiên cực kỳ mong đợi có thể phát sinh gì đó với cậu ba Nguyễn.

Nhưng cậu ba Nguyễn lại không thèm nhìn Tô Nghiên Nghiên lấy một cái, đôi đông tử cứ dán chặt lấy Tô Khiết, dường như anh đang nghĩ gì đó, sau đó chậm rãi nói: “Em không biết lái xe? Anh nhớ là…”

“Đi thôi, em tiễn anh.” Bây giờ Tô Khiết sợ nhất chính là anh nhắc đến những chuyện trước kia, anh chỉ cân nói một câu mà cô sợ thôi là đủ tiết lộ hết tất thảy mọi chuyện, vậy nên cô không thể không chịu khuất phục.

Lúc này Tô Nghiên Nghiên trong lòng thù hận dâng trào đến mức muốn giết người mất thôi.

Ông cụ Tô thì càng nhìn càng vui vẻ.

Tô Khiết lái xe của Nguyễn Hạo Thần, sau khi anh lên xe thì không hề nói gì, sắc mặt rõ ràng có chút tối tăm.

Anh khẽ dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.

Tô Khiết nhìn ra anh đang không vui, nhưng vì anh không nói gì nên cô cũng không lên tiếng.

Vì vậy cả quãng đường vô cùng yên tĩnh, đương nhiên là Tô Khiết biết đường về chỗ anh ở, nên cô cứ thế lái xe về thẳng cửa nhà anh.

“Đến rồi.” Tô Khiết dừng xe, cô quay sang nhìn anh, thấy anh vẫn dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt y hệt như vừa nãy nhìn cô.

Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn tức giận.

“Em về trước đây.” Tô Khiết thấy anh không nói gì thì định mở cửa xuống cô, cô đã đưa anh về tận nhà rồi, bây giờ dĩ

nhiên phải về thôi.

“Chúng ta không quen sao? Hả?” Anh không nhúc nhích, chỉ có âm thanh bất ngờ vang lên.

Tô Khiết sững người, lập tức hiểu ra ý anh, thì ra vì lúc trước cô đã nói không quen biết anh nên anh mới tức giận.

Tô Khiết nhìn anh, thấy đôi mắt hơi nheo lại của anh vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng, trái tim bất giác khẽ run lên.

Cô phát hiện rằng lúc này anh cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cô vô thức muốn tháo chạy.

Chỉ là không đợi cô kịp phản ứng lại, Nguyễn Hạo Thần đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình, sau đó anh hạ ghế, nhanh chóng lật người đè cô xuống.

“Chúng ta không quen sao? Hả?” Nguyễn Hạo Thần lặp lại câu hỏi vừa nãy, lần này, rõ ràng đã mang theo vài phân nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến người ta phải run rẩy.

Tô Khiết khẽ động khóe miệng định lên tiếng, anh lại đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.

Nụ hôn của anh vừa điên cuồng vừa mãnh liệt, còn có cả mùi vị trừng phạt xen lẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK