Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1907

Tô Khiết nhìn qua điện thoại, khóe môi câu lên độ cong càng ngày càng lạnh.

“Để tôi giúp em cầm!” Trịnh Nguyệt không đành lòng, cầm điện thoại đưa cho cô gái nhỏ, ánh mắt Trịnh Nguyệt nhìn về phía cô gái nhỏ, sắc mặt trong lúc nhất thời thay đổi mấy lần.

Cô gái nhỏ đau nhức như vậy, tổn thương đó phải nặng đến mức nào?

Vừa mới cô ta mới xem qua báo cáo kiểm tra của bác sĩ, còn tưởng bác sĩ nói phóng đại, bây giờ xem ra tất cả đều là sự thật.

Cô gái nhỏ cầm điện thoại, mở ra, sau đó tìm một tấm hình, đưa đến trước mặt Trịnh Nguyệt, chỉ chỉ: “Chính là ông ta.”

Lúc này cô gái nhỏ đưa ảnh chụp trong tay cho Trịnh Nguyệt nhìn, nhưng cũng vừa vặn đem ảnh chụp lộ ra trước ống kính.

Giờ phút này chỉ cần là người đang xem truyền hình trực tiếp thì đều có thể nhìn thấy bức ảnh mà cô gái nhỏ chỉ vào.

Điều bất ngờ người đó chính là Đường Vân Thành! !

Đó là bức ảnh được báo chí phỏng vấn ngày hôm qua khi Đường Vân Thành đến Hải Thành.

“Ông ta là đồ cầm thú, các người nhìn xem ông ta đã khiến con gái tôi bị thương thành cái dạng gì rồi? Đây là báo cáo thương tật của bệnh viện, các người nhìn xem, các người nhìn xem.” Ba của cô gái nhỏ đột nhiên kích động hét lên, còn cầm báo cáo thương tật của bệnh viện tới, trực tiếp đặt ở trước ống kính.

Dưới ống kính bản báo cáo thương tật có chút mờ, nhưng nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung trên đó.

Phía trên bản báo cáo thương tật viết phần thân dưới của cô gái nhỏ bị xé rách nghiêm trọng.

“Đứa bé này thực sự là…” Nguyễn Hạo Thần là nhân vật lợi hại đến mức nào, giờ phút này vậy mà tìm không ra một từ ngữ nào để hình dung cô gái nhỏ này.

Cô gái nhỏ làm như vậy chắc chắn trước đó đã có người dạy, nhưng cô gái nhỏ có thể diễn kịch đến mức độ này, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.

“Không cần phải đến bệnh viện.” Tô Khiết tắt truyền hình trực tiếp, đôi mắt nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn về phía trước, ánh mắt thâm thúy âm u, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nguyễn Hạo Thần cũng biết tình hình thế này đi đến bệnh viện cũng không có tác dụng gì, hơn nữa bọn họ đi bệnh viện có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

“Đi đâu?” Nguyễn Hạo Thần không biết tiếp theo cô định làm gì, giờ phút này mọi chuyện vượt ra khỏi khả năng nhận biết của Nguyễn Hạo Thần.

Đối với nhận thức về bản tính con người.

Nguyễn Hạo Thần cũng biết ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp này phát ra, tiếp theo có lẽ sẽ nổ tung, mà tình hình của Đường Vân Thành sẽ càng thêm khó khăn, loại chuyện như vậy vốn cực kỳ tồi tệ, lúc trước tin tức được đưa ra, có lẽ mọi người cũng đã có thái độ nghi ngờ.

Bây giờ chính miệng cô gái nhỏ nói ra những lời như vậy, Nguyễn Hạo Thần biết rõ hậu quả sẽ thế nào.

Lời nói của một đứa trẻ mười hai tuổi, hơn nữa còn bị tổn thương như vậy, không có người nào sẽ nghi ngờ cô gái nhỏ, bọn họ sẽ chỉ nhục mạ Đường Vân Thành.

“Về thành phố A.” Tô Khiết khóe môi cong lên, cười như không cười nói: “Đối phương muốn nhằm vào em, nếu như nhằm vào em thì đương nhiên em sẽ không để bọn họ thất vọng!”

Tô Khiết biết rất rõ lời nói của cô gái nhỏ khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần cô gái nhỏ cắn chết không thừa nhận, cho dù có thần tiên hạ phàm cũng không giúp được Đường Vân Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK