Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1906

Mỗi một lần lời nói của cô gái nhỏ dừng lại đều rất có trình độ.

Có lẽ trước đó đã có người dạy, nhưng cô gái này phát huy rất tốt.

Tô Khiết biết trong một số tình huống sẽ có người bị ép buộc làm chuyện xấu, nhưng đó cũng là do bản thân những người đó tâm thuật bất chính, mà cô gái nhỏ này chính là một điển hình cho tâm thuật bất chính.

Mặc dù cô gái nhỏ này trông có vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng tâm cơ lại rất sâu, trước đó chắc chắn đối phương đã cho cô bé lợi ích cực kỳ lớn.

“Ông ta đã làm gì với em?” Giọng nói của Trịnh Nguyệt lúc này có chút khàn khàn, dưới góc nhìn của Tô Khiết, tâm trạng của Trịnh Nguyệt vào lúc này còn nặng nề hơn cô gái nhỏ.

“Ông ta, ông ta ôm em, sờ em, còn hôn em, còn làm em đau.” Cô gái nhỏ cúi đầu xuống thấp, đôi tay nắm thật chặt góc áo, dùng sức níu lấy, nhìn như vậy thật sự vô cùng đáng thương.

Nhưng lời nói của cô gái nhỏ lại rất rõ ràng, ý tứ biểu đạt lại càng rõ ràng hơn.

“ông ta thật sự làm như vậy với em sao?” Trịnh Nguyệt hít vào một hơi, giọng nói càng thêm khàn, có thể Trịnh Nguyệt cũng không tin, nhưng bé gái trước mắt cũng chỉ mười một mười hai tuổi, giờ phút này cô gái nhỏ sợ hãi như thế, căng thẳng như thế, hoảng sợ như thế, cô ta không thể không tin được.

“Em, bây giờ em…” Cô gái nhỏ lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Nguyệt, ánh mắt đúng vừa lúc đối diện với ông kính.

Giờ phút này trong mắt cô gái nhỏ chứa đầy nước mắt, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt im lặng rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.

Bờ môi của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mím lại mấy lần, sau đó vô cùng chật vật mở miệng: “Trên người em rất đau, phía trên rất đau, phía dưới cũng rất đau.”

Giờ phút này cô gái nhỏ không trực tiếp trả lời Trịnh Nguyệt, nhưng lúc này so với việc trả lời trực tiếp lại càng kinh người hơn, hiệu quả đương nhiên cũng tốt hơn.

Đương nhiên, đó là hiệu quả mà đối phương muốn. Cô gái nhỏ nói xong còn hơi cúi người, tay giống như vô lý kéo cổ áo, một vài dấu vết nhìn thấy mà giật mình hiện ra trước mắt.

Thông qua ống kính, Tô Khiết nhìn rất rõ ràng, tròng mắt cô rõ ràng hiện ra mấy phần lạnh lẽo.

“Em biết người kia không? Em biết ông ta là ai không?” Trịnh Nguyệt là một người phóng viên, có vài vấn đề chắc chắn phải hỏi, nhưng lúc cô ta hỏi vấn đề này, vẫn thoảng qua một chút chần chờ.

“Em không biết ông ta, em không biết tên ông ta, nhưng hôm nay em nhìn thấy hình của ông ta trên điện thoại di động!” Cô gái nhỏ không nói thẳng tên Đường Vân Thành ra, như vậy lời giải thích càng khiến cho người ta không có cách nào để nghi ngờ.

“Ảnh của ông ta? Là người nào?” Trịnh Nguyệt nghe thấy cô gái nhỏ nói vậy, có chút ngẩn người, nhưng vẫn phối hợp hỏi cô gái nhỏ một câu.

Thân thể cô gái nhỏ giật giật, vươn tay cầm điện thoại trên bàn, có thể là do chạm đến vết thương trên người, cô gái nhỏ đau kêu thành tiếng, một cái tay nhìn như theo bản năng ấn vào giữa hai chân.

Động tác nhỏ của cô gái nhìn như vô ý, nhưng trong mắt mọi ngươi, rất tự nhiên đều sẽ liên tưởng đến một khả năng.

Hơn nữa vừa rồi cô gái nhỏ cũng đã nói rằng phía trên và phía dưới của mình đều đau nhức, vậy nên có lẽ một chỗ nào đó trên thân thể đã phải chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK