Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 900

Tô Khiết sửng sốt, nhanh chóng ngước mắt lên nhìn ông cụ Tô, cô thấy ông cụ khẽ cười gật đầu với cô, điều này khiến Tô Khiết hoàn toàn ngây người ra.

Ông nội đã biết từ lâu rồi sao?!

Cho nên có thể nói là năm đó vì ông nội đã biết được chân tướng của sự việc nên mới buộc cô với người đó phải chia tay.

Nhưng bây giờ ông nội lại bảo cô tìm anh ta?

Biết rõ người đó chính là người phá hoại nhà họ Tô vậy mà ông nội vẫn muốn cô đi tìm anh ta?

Chỉ bởi vì anh ta vẫn luôn đợi cô mà ông nội cảm thấy anh ta là người mà cô có thể giao phó cả đời.

Điều này nói lên ông nội thật sự thương cô, yêu cô.

“Đúng, tính tình của cháu ông nội hiểu rõ, cháu là một đứa nhóc cứng đầu. Một khi đã quyết định chuyện gì thì cả đời cũng sẽ không thay đổi, hai đứa là thanh mai trúc mã, cháu đã chấp nhận cậu ta, làm sao cháu có thể chấp nhận người đàn ông khác, làm sao cháu có thể yêu một người đàn ông khác, suy cho cùng thì năm đó ông nội đã sai rồi, Khiết Khiết, bất kể lúc đó hai đứa chia tay vì lý do gì, bây giờ cứ đi tìm cậu ta đi, qua nhiều năm như thế không có vấn đề gì là không thể giải quyết.”

Đây chính là lý do quan trọng nhất khiến ông cụ Tô thay đổi quyết định, sau bao nhiêu năm, tình cảm của người đàn ông đó dành cho Khiết Khiết vẫn như cũ nên ông cụ không muốn cản nữa, cho dù anh ta đã làm chuyện như vậy với nhà họ Tô.

Đối với hạnh phúc của Khiết Khiết, ông cũng không tìm hiểu hay truy xét nữa, dù sao chuyện này cũng là có nhân mới có quả.

Tô Khiết mím khóe môi không trả lời, lúc này trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm động, cô biết ông nội thương cô nhưng cô không ngờ ông nội lại có thể thương cô đến như vậy.

Sáu năm trước, sau khi cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện đó, cô biết sớm muộn gì cũng có ngày này, sáu năm, đối với năng lực của anh ta mà nói thì thời gian cũng không ngắn.

Đã sáu năm trôi qua, có một số chuyện vẫn phải đối mặt, vì vậy bây giờ cô bắt buộc phải đi tìm anh ta nói chuyện một lần rồi.

Vì ông nội, có một số chuyện cô bắt buộc phải làm.

Nguyễn Hạo Thần không xông vào nữa mà lùi lại mấy bước, dựa vào tường vào bức tường bên cạnh.

Sau ba tháng kết hôn, anh tưởng rằng anh đã hiểu cô, nhưng bây giờ xem ra dường như có rất nhiều chuyện của cô anh vẫn không biết gì cả.

Điều chắc chắn duy nhất là trái tim cô chưa bao giờ dành cho anh, nếu không thì cô sẽ không tính toán ly hôn với anh, sau đó lại kiên quyết rời đi, không chút lưu luyến.

Chỉ vì trong lòng cô từ lâu đã chấp nhận một người, vì vậy không thể chấp nhận anh? Càng không thể yêu anh sao?

Ngay cả khi bọn họ đã kết hôn! Ngay cả khi bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận! Vẫn không thể thay đổi được gì sao?

Sự im lặng của cô bây giờ có nghĩa là cô đã đồng ý với ý kiến của ông cụ Tô và muốn đi tìm người đàn ông đó ư?

Anh vốn dĩ muốn nhanh chóng xông vào trong phòng, nhưng bây giờ anh chỉ biết dựa lưng vào tường, không bước vào đó.

Mười phút sau, cửa phòng bệnh mở ra từ bên trong, Tô Khiết cúi đầu bước ra ngoài.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đang đứng ở bên trái cửa, cô quay sang bên phải cửa, không hề ngẩng đầu hay liếc mắt qua bên trái nên cô không nhìn thấy anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK