Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 863

“Tôi, tôi đi nói với lão đại một tiếng.” Minh Viễn trực tiếp bị dọa sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Minh Viễn đáp ứng, bèn nhanh chóng chạy về phía phòng thẩm vấn, Minh Viễn muốn tránh xa Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại đi theo đằng sau anh ta.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy Liên Cung đang thẩm vấn trong phòng thẩm vấn, nhưng anh không có nhìn thấy Tô Khiết, mắt của anh rõ ràng tối sầm lại.

Minh Viễn vào phòng thẩm vấn, ghé vào tai của Liên Cung thấp giọng nói vài câu, sắc mặt của Liên Cung hơi thay đổi, nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Tô Khiết đâu?” Liên Cung vừa đi ra, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp hỏi, không có nửa câu nói nhảm, Nguyễn Hạo Thần tưởng Liên Cung đã biết thân phận của Tô Khiết.

“Cô ấy thật sự là Tô Khiết.” Thần sắc của Liên Cung cực kỳ phức tạp, anh ta cảm thấy giống Tô Khiết, cũng thử thăm dò, nhưng cuối cùng không thể xác định.

“Người đâu?” Nghe thấy lời của Liên Cung, Nguyễn Hạo Thần thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không có quan tâm, anh bây giờ đến tìm cô, chỉ cần tìm được cô là được.

“Đi rồi.” Liên Cung khẽ thở dài, giọng nói rõ ràng trở nên trầm thấp, anh ta ban đầu rõ ràng đã hoài nghi rồi, nhưng…

Nói đến cuối cùng anh ta vẫn không đủ hiểu cô, hoặc không đủ yêu cô, nếu không, anh ta sao không thể nhận ra cô chứ.

“Đi rồi? Có ý gì?” Nguyễn Hạo Thần hơi ngây ra, hai mắt híp lại, cô không phải đến trợ giúp phá án sao? Sao lại đi rồi?

Nguyễn Hạo Thần tưởng cô nếu đã trợ giúp phá án, chắc chắn sẽ không nhanh như vậy sẽ rời khỏi.

“Vụ án đã phá, cô ấy đi rồi.” Liên Cung tự nhiên hiểu ý của Nguyễn Hạo Thần, cho nên lại giải thích một câu.

“Anh cứ để cô ấy đi như vậy sao?” Mắt của Nguyễn Hạo Thần híp lại, nhìn Liên Cung, rõ ràng không tin lời của Liên Cung.

Liên Cung thích cô, anh biết, cho nên, anh cảm thấy Liên Cung tuyệt đối không thể sẽ để cô rời đi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Nguyễn Hạo Thần lúc đó không có lập tức điều người đến đây bao vây. Anh tưởng Liên Cung chắc chắn sẽ giữ cô lại.

“Tôi không có nhận ra cô ấy.” Liên Cung lần nữa thở dài, trong giọng nói lúc này mang theo vài phần tự giễu.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

“Liên Cung, mắt của anh để trang trí à.” Trong giọng nói lúc này của Nguyễn Hạo Thần mang theo vài phần phẫn nộ.

“Cậu từng thấy dáng vẻ thật của cô ấy sao? Cậu chắc chắn cậu nhìn thấy dáng vẻ thật của cô ấy thì có thể vừa nhìn liền nhận ra?” Liên Cung tỏ vẻ không phục, khác biệt lớn như vậy, cô lại che đậy tốt như vậy, anh ta cảm thấy cho dù là Nguyễn Hạo Thần chưa chắc có thể nhận ra.

Đối với vấn đề này, Nguyễn Hạo Thần chỉ cười lạnh một tiếng, không có trả lời, nếu như anh, mặc kệ cô có dáng vẻ gì, anh chỉ cần liếc qua thì có thể nhận ra cô.

Nhưng, điểm này, anh khinh thường biện minh với Liên Cung, không có ý nghĩa.

“Cô ấy đi đâu rồi?” Nguyễn Hạo Thần bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm được người.

“Tôi cho người đưa cô ấy ra sân bay rồi.” Liên Cung không hề che giấu, dù sao Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đã kết hôn là sự thật.

Nhưng, Liên Cung lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đã kết hôn rồi, bọn họ là vợ chồng, Tô Khiết sau khi hoàn thành nhiệm vụ không phải nên về nhà sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK