Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 335

“Ba, Trung Dung nói cũng đúng, ba làm như vậy thật sự không thích hợp, đến lúc đó con và Trung Dung cũng sẽ bị người ta chê cười đấy.” Giọng nói của Lưu Vũ coi như nhã nhặn, nhưng cũng không êm tai hơn so với Tô Trung Dung.

“Ông nội, ông bằng này tuổi rồi, làm thế rất mất mặt…” Tô Nghiên Nghiên nói thẳng thắn hơn, cũng khó nghe hơn.

“Tôi làm sao lại khiến cho các người mất mặt hả, tôi…” Ông nội Tô hiển nhiên cũng nổi giận, giọng nói rõ ràng cao hơn vài lần so với bình thường.

“Thôi bỏ đi.” Nhưng mà, một giọng nói yếu ớt đã ngăn cản Ông nội Tô.

Đôi mắt Tô Khiết lóe sáng, sau đó cô đi vào phòng khách.

“Khiết Khiết, cháu về rồi à?” Ông nội Tô nhìn thấy Tô Khiết thì gọi một tiếng, chỉ là tâm trạng rất suy sụp.

Bà cụ Hinh đứng bên cạnh, có chút câu nệ, có chút lúng túng.

“Có chuyện gì thế?” Tô Khiết nhìn mấy người đứng trong phòng khách, đôi mắt híp lại.

“Khiết Khiết, con về thật đúng lúc, ông nội con nói muốn lấy vợ.” Bình thường Tô Trung Dung và Tô Khiết không hợp nhau, nhưng mà ông ta cho rằng về chuyện này nhất định Tô Khiết sẽ đứng về phía ông ta.

Ông nội Tô nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Tô Khiết, trên mặt mang vài phần lo lắng, ông lo Tô Khiết cũng sẽ phản đối việc này giống như bọn họ.

Bà cụ Hinh thì tỏ vẻ mất tự nhiên, đứng ở đó không nhúc nhích chút nào.

Tô Khiết từ từ bước đến, ngồi lên ghế sofa, khẽ ngước mắt lên nhìn qua ba người một nhà Tô Trung Dung, sau đó chậm rãi nói: “Đây là chuyện tốt, có vấn đề gì sao? Sao lại khiến mọi người ở chỗ này cãi nhau đỏ mặt tía tai ra thế?

Tô Khiết vừa thốt ra những lời này, mấy người trong phòng khách đều cùng nhau nhìn về phía cô.

Ông cụ Tô sững sờ, sau đó nở nụ cười.

Mà trong ánh mắt của bà cụ Hinh rõ ràng nhiều thêm vài phần vui mừng và biết ơn.

Tuy nhiên, ba người nhà Tô Trung Dung đều có khuôn mặt không thể tin được, tràn đầy tức giận.

“Cái gì? Chị đang nói cái gì? Là chuyện tốt sao? Ông nội đã lớn tuổi thế này rồi, còn muốn kết hôn nữa. Chị còn nói là chuyện tốt sao? Đây là chuyện mất mặt thì có.” Tô Nghiên Nghiên nhảy dựng lên, vội vã đến mức đỏ bừng mặt.

“Ai quy định là lớn tuổi rồi thì không được theo đuổi hạnh phúc của chính mình?” Tô Khiết nhếch môi cao hơn cười lạnh khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Nghiên Nghiên: “Cô nói là mất mặt sao? Mất mặt ai? Mất mặt cô sao? Ông nội làm chuyện đó khiến cô mất mặt sao? “

“Khiết Khiết, đừng cắt vài lời ra rồi làm cho ý nghĩa khác đi. Nghiên Nghiên không có ý đó. Nghiên Nghiên chỉ là cảm thấy chuyện này không thích hợp. Người khác nhất định sẽ nói lung tung.” Ánh mắt Lưu Vũ hơi hung ác, nhưng bà ta nhanh chóng che giấu, liên tục thay Tô Nghiên Nghiên xoay chuyển tình thế.

“Nếu thím đã nói là nói lung tung, vậy thì thím quan tâm làm gì?” Tô Khiết nhàn nhạt liếc nhìn bà ta, nhẹ nhàng thong thả đáp lại.

“Cháu…” Lưu Vũ bị cô nói cho không nói lại được lời nào, suýt chút nữa nôn ra máu.

“Dù nói thế nào, tôi cũng không đồng ý chuyện này, cũng tuyệt đối không cho phép.” Tô Trung Dung thấy Tô Khiết không ưa mềm mỏng thì tỏ thái độ cứng rắn.

“Kết hôn không có giới hạn tuổi tác, mà luật pháp quốc gia cũng cho phép. Tại sao ba lại không cho phép?” Tô Khiết cười lạnh, ông ta không cho phép? Thật hài hước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK