Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1755

Anh sợ đáp án cuối cùng thật sự là…

“Buồng trứng rạn nứt, bị hư hại nghiêm trọng.” Viện trưởng Lục nhìn Nguyễn Hạo Thần, giọng nói rõ ràng có chút lắng xuống, mang theo vẻ nặng nề, vẻ mặt này, giọng điệu này đều tỏ rõ tình huống khi ấy rất nghiêm trọng.

Bàn tay đặt trên bàn của Nguyễn Hạo Thần có hơi cứng lại, nhưng vẻ mặt thì vẫn không nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào, có điều trái tim thì như bị bóp chặt lại, đau đến không thở được.

Buồng trứng bị nứt, hư hại nghiêm trọng, vậy thì nói rõ cô vì vết thương lần này dẫn tới việc không thể sinh đẻ được?

“Kết quả đây sao?” Mặc dù Nguyễn Hạo Thần đã đoán được, nhưng vẫn hỏi, từ trước tới giờ anh làm việc nghiêm khắc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ sai lầm nào mà gây ra hiểu nhầm không cần thiết.

Anh muốn xác định đáp án chuẩn, cho dù nó có tàn nhẫn cỡ nào.

“Cô Tô vì lần bị thương kia dẫn đến việc không thể mang thai nữa.” Viện trưởng Lục nói rõ ràng, vào thời khắc quan trọng như này thì cũng không cần che giấu nữa.

Nguyễn Hạo Thần nắm chặt tay lại, vẻ tỉnh táo vẫn luôn duy trì trên mặt lại có thêm một tia tan vỡ, câu trả lời của viện trưởng Lục rất rõ ràng, rõ đến nỗi không có cả một con đường lùi.

Nguyễn Hạo Thần một mực quan sát viện trưởng Lục, tất cả phản ứng, vẻ mặt của viện trưởng Lục đều nằm trong tầm mắt của anh.

Nhưng mà, anh không phát hiện được bất kỳ điểm khác thường nào, hết thảy phản ứng của viện trưởng Lục rất bình thường, thuận theo tự nhiên. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng Nguyễn Hạo Thần vốn vẫn tồn tại một tia hi vọng nhỏ nhoi xa vời, giờ phút này đã hoàn toàn bị hủy diệt. Sáu năm trước cô bị thương, lần kia của anh và cô là năm năm trước, bé gái kia cũng chỉ có bốn tuổi, cho nên, thật sự là không phải ư?

Cuối cùng thì anh vẫn là hi vọng hão huyền. Nếu như không hi vọng thì sẽ không thất vọng thế này.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ ra, đau đến khó chịu, bởi vì bé gái kia không phải là con của anh và Tô Khiết, cũng vì đau khổ mà Tô Khiết đã phải chịu.

Nguyễn Hạo Thần không hỏi thêm gì, đứng dậy, quay người rời đi, nhưng mời đi được hai bước lại quay lại cầm tài liệu trong tay viện trưởng Lục, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

Nguyễn Hạo Thần đi rồi, viện trưởng Lục liền cảm thấy cả người như mềm nhũn, lập tức ngồi liệt trên ghế. Trán ông nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ông ngẩng đầu lau mồ hôi đi, lại phát hiện càng lau càng chảy ra nhiều.

Cơ thể ông lúc này mệt lả, như người không xương xụi lơ trên ghế, nhìn vô cùng quái dị.

Mồ hôi trên mặt càng ngày càng nhiều, cơ thể ông run lên, dường như muốn lấy khăn tay trước mặt, nhưng duỗi tay mấy lần lại không cầm tới được, dù chiếc khăn cách ông không xa. Giờ phút này, cả người ông đúng là không còn một chút sức lực nào.

Trên mặt tuôn mồ hôi không ngừng, vẻ mặt lại cực kỳ tái nhợt, trong mắt còn có vẻ sợ hãi không che giấu được.

Đúng lúc này, điện thoại của ông đột nhiên vang lên.

Ông giật mình, cơ thể đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau một giây, ông nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn, thấy được dãy số hiện lên màn hình, cả người rõ ràng run rẩy, rồi nhanh chóng ấn nút nghe.

“Tôi đã làm theo lời anh nói, vừa rồi anh ta cũng tin tôi rồi.” Tay cầm điện thoại của viện trưởng Lục run, giọng điệu của ông cũng run đến lợi hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK