Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366

Nhưng, đúng lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên, Tô Khiết lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiển thị, ánh mắt Tô Khiết bỗng lóe lên.

Nguyễn Hạo Thần vào đúng lúc này lại gọi điện cho cô???

Tô Khiết thâm hít sâu một hơi, nhận điện thoại vậy, Nguyễn Hạo Thần vốn đang không vui, nếu như bây giờ lại không nghe điện thoại của anh, hậu quả ra sao, cô cũng không dám tưởng tượng.

Tô Khiết, tôi cho em một phút, nếu một phút sau không thấy bóng dáng em, tôi sẽ vào trong đó bắt người”

Tô Khiết, tôi cho em một phút, sau một phút nếu như không nhìn thấy em, tôi sẽ trực tiếp đi vào bắt người.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, mang theo vài phần kiềm chế truyền đến.

Mà câu nói của anh lúc này, lại khiến trái tim của Tô Khiết muốn ngừng đập, lúc này cô cũng không quan tâm đến sự thăm dò và nghi ngờ của ông cụ Tô nữa, cô cầm điện thoại, vội vàng đi ra ngoài. Cô biết Nguyễn Hạo Thần từ trước đến nay là một người nói được làm được.

Ông cụ Tô sững sờ, sau đó mỉm cười, nụ cười kia giống như một con cáo già gian xảo!

Tô Khiết dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi khách sạn, sau đó đã nhìn thấy xe của Nguyễn Hạo Thần dừng ở cửa khách sạn.

Tô Khiết vội vàng chạy đến, trực tiếp mở cửa xe, sau đó lên xe.

Chồng à, anh vẫn chưa đi sao?” Tô Khiết lên xe, nhìn Nguyễn Hạo Thần mặt mày u ám, cô nở một nụ cười nịnh nọt, cô nhìn ra Nguyễn Hạo Thần không vui, vì vậy đương nhiên không thể chọc tức anh, phải theo anh.

Cô từ trước đến giờ trời không sợ đất không sợ, nhưng không biết tại sao lần nào cũng sợ Nguyễn Hạo Thần.

Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải sợ anh chứ? Cô cảm thấy mình ngày càng không có tiền đồ.

Sau này không được cười như vậy nữa?” Nguyễn Hạo Thần nheo mắt, đột nhiên anh nhớ ra trước đây cô cũng đã từng cười như thế này trước mặt Dụ Vỹ Luân, cô có biết, cô cười như vậy thật sự rất chói mắt, quyến rũ?

Tại sao?” Tô Khiết sững sờ, không phải đều nói là đánh người chạy đi không đánh người chạy lại sao? Cô cười với anh là sai sao?

Chướng mắt.” Cậu ba Nguyễn đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang ghen, vì vậy tùy tiện nói ra một lý do, nhưng, lúc anh nhìn thấy cô cười với Dụ Vỹ Luân như vậy, quả thực cảm thấy rất chướng mắt, vì vậy lý do này cũng xem là thật.

Ánh mắt Tô Khiết đột nhiên lóe lên, chướng mắt? Nụ cười của cô rất chướng mắt sao?

Anh cảm thấy chướng mắt có thể không nhìn mà!

Tô Khiết nhớ lại lý do anh nói lúc cưới cô, lúc đó anh nói anh chọn cô là vì cô xấu.

Khóe miệng Tô Khiết cong lên, nụ cười trên khuôn mặt không ngừng lan ra, nụ cười ngày càng rạng rỡ, càng xinh đẹp, cô còn cố ý nghiêng khuôn mặt tràn đầy ý cười đến trước mặt anh.

Chướng mắt đúng không? Cô cứ cười, đâm mù mắt anh mới được!

Nguyễn Hạo Thần sững sờ, đôi mắt lóe lên, anh là một người thông minh, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô chứ, khóe miệng cong lên: Ở trước mặt tôi có thể cười.” Anh dừng lại một lúc sau đó lại bổ sung thêm một câu: Bởi vì tôi thích…”

Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Khiết đột nhiên cứng đờ, cô cũng vô thức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào anh, dáng vẻ trông có chút ngốc.

Anh thích? Anh thích cái gì? Thích nhìn cô cười như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK