Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 850

Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn còn trong sảnh lớn, vẫn chưa đi ra ngoài, Đường Minh Hạo chưa nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng cậu bé đã điều tra thông tin Nguyễn Hạo Thần thì thấy được ảnh chụp Nguyễn Hạo Thần, nhưng cũng chỉ chính diện, không có bóng lưng.

Cho nên lúc này Đường Minh Hạo không biết người kia có phải là Nguyễn Hạo Thần hay không.

Đường Minh Hạo muốn gọi một tiếng thử xem.

Dù sao hiện tại anh đã đi rồi, nói cách khác mọi chuyện đã giải quyết, không có gì nguy hiểm, cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, gọi anh một tiếng cũng không có chuyện gì.

Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì thật sự mở miệng gọi.

Nhưng cậu bé vừa gọi chữ Nguyễn thì Đường Bách Khiêm đã phát hiện, trong lòng Đường Bách Khiêm khiếp sợ, đột nhiên dùng ánh mắt ra lệnh cho một người, sau đó người nọ nhanh chóng chạy đến trước mặt Đường Minh Hạo rồi bịt miệng cậu bé lại.

Sau đó đưa Đường Minh Hạo đi vào phòng.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã đi đến cửa lớn, anh đột nhiên nghe thấy giống như có người gọi mình, nói chính xác là mới gọi chữ Nguyễn.

Nguyễn Hạo Thần bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhưng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, Đường Bách Khiêm còn đứng đó, hai mắt đang nhìn anh.

“Nguyễn Hạo Thần, đi thong thả, không tiễn.” Đường Bách Khiêm thấy Nguyễn Hạo Thần quay đầu lại thì cố ý nói như vậy.

Ý của Đường Bách Khiêm rất rõ, muốn che giấu tiếng gọi của Đường Minh Hạo lúc nãy.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, anh biết Đường Bách Khiêm đang giở trò quỷ, nhưng anh không quan tâm chuyện của Đường Bách Khiêm, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tô Khiết.

Đương nhiên anh cũng nghĩ đến chuyện Đường Bách Khiêm có thể cố ý muốn kéo dài của anh, cho nên Nguyễn Hạo Thần không quan tâm nữa, cất bước rời đi.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi thì nhìn về phía Chương Bình, suy nghĩ một chút rồi dặn dò nói: “Tiếp tục theo dõi xem chuyện gì xảy ra ở đây? Đặc biệt lưu ý đến đứa trẻ.”

Lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa quên được tiếng khóc của đứa bé.

Đường Bách Khiêm thấy Nguyễn Hạo Thần đi xa, lúc này anh ta xoay người đi lên lầu nhìn trên hành lang có người giữ chặt Đường Minh Hạo, còn bịt miệng cậu bé lại.

Nguyễn Hạo Thần đã đi rồi, Đường Bách Khiêm ra hiệu người kia thả Đường Minh Hạo ra.

Dù sao bạn học nhỏ Đường Minh Hạo không giống như đứa trẻ khác.

“Người đó là Nguyễn Hạo Thần đúng không?” Đường Minh Hạo cũng không khóc lóc giống như đứa bé khác, lúc này cậu bé vô cùng bình tĩnh.

Đáy lòng Đường Bách Khiêm hơi run rẩy, trên mặt lại không lộ ra sự khác thường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh tự nhiên nói: “Không phải.”

Anh ta đương nhiên sẽ không thừa nhận người đó là Nguyễn Hạo Thần.

Đường Minh Hạo không nói nữa, con ngươi nhìn anh ta mang theo sự xa lạ.

“Minh Hạo, con có biết vừa rồi con làm như vậy rất nguy hiểm hay không.” Đường Bách Khiêm nhìn thấy ánh mắt của Đường Minh Hạo thì thầm nắm chặt tay lại, anh ta biết Đường Minh Hạo thông minh, nhưng Đường Minh Hạo lại thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.

“Sẽ có nguy hiểm gì chứ? Không phải người đã đi rồi sao? Bác tốn bao công sức trốn tránh như vậy, người ta tìm tới cửa lại không hề hành động gì, không làm cho ai bị thương, chẳng lẽ bọn họ đã đi rồi lại còn làm một đứa bé như con bị thương sao?” Trước khi Đường Minh Hạo quyết định gọi anh thì cũng đã nghĩ kỹ rồi, cậu bé chắc chắn không có nguy hiểm mới làm như vậy.

Cho nên Đường Bách Khiêm muốn dùng chuyện này lừa gạt cậu bé là không thể nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK