Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 542

Liên Cung nhìn Tô Khiết, nụ cười đầy vẻ nuông chiều.

“Hai cái đứa này…” Ông cụ Tô và ông cụ Liên nhìn bộ dáng hai người, mỉm cười đầy ẩn ý.

Ông Cụ Tô cũng không hỏi gì thêm.

Tô Khiết khẽ thở một hơn rồi thả tay xuống.

“Sao? Không bịa nữa à?” Liên Cung căn trái táo trong miệng, nhai kĩ, cảm giác ngon ngọt lạ thường.

Tô Khiết trừng mắt nhìn anh ta, không nói gì nữa.

Tô Khiết nhìn hai ông cụ đang ngồi trong phòng khách, ông cụ Liên cứ luôn tránh nói vào vấn đề chính, thậm chí còn cố ý giả ngốc nữa. Cứ thế này thì cũng không phải là cách, thế nên cô bắt buộc phải chủ động ra tay rồi.

Tô Khiết bước vào phòng khách, ngồi ngay trước mặt ông cụ Liên.

Liên Cung nhìn thấy hành động của cô, hơi sửng sốt. Cô đang định làm gì hả?

Ông cụ Liên hơi nhướng mày, cái con bé này đúng thật là không biết kiềm chế. Có điều, thanh niên như cô mà có thể nhịn được đến giờ cũng là giỏi lắm rồi.

“Ông Liên, nghe nói ông thích chơi cờ. Hay là cháu chơi với ông một ván nhé?” Tô Khiết sao có thể không đoán được ý của ông cụ Liên chứ, ông ta đích thực là một con cáo già. Có điêu tự cô có cách đối phó với loại cáo già này.

Trên đường tới nhà họ Tô, cô đã tìm hiểu một vài chuyện liên quan đến ông cụ Liên nên biết ông ta thích chơi cờ nhất.

Nghe cô nói thế, ông cụ Liên hơi giật mình, ánh mắt rõ ràng có phần ngoài dự liệu. Con bé này sao lại không tuân thủ luật chơi vậy chứ? Đây là lúc nói chuyện chơi cờ sao hả?

Ông cụ Liên khôi phục tinh thần, ân cần cười hỏi: “Khiết Khiết cũng biết chơi cờ à?”

“Dạ, có biết một chút ạ. Có điều chắc chắn là không bì được với ông Liên rồi. Vậy nên ông nhẹ tay chút nha.” Tô Khiết lè lưỡi tinh nghịch.

“Em muốn làm gì vậy?” Liên Cung bỗng cảnh giác hơn một chút, anh ta cảm thấy cô nhất định không phải đơn giản chỉ muốn cùng ông cụ chơi cờ. Tuy vậy nhất thời anh ta cũng không đoán ra ý đồ của cô.

“Tôi chơi cờ với ông nội, anh sốt ruột như thế làm gì?” Tô Khiết đảo mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười, nhẹ như cơn gió thoảng qua nhưng lại khiến đáy lòng Liên Cung sinh ra sợ hãi.

Trong tình huống này Liên Cung chắc chăn sẽ không chịu thua, anh ta cũng mỉm cười sau đó đột nhiên tiến lại gân Tô Khiết, khẽ nói: “Tôi rất sốt ruột, sốt ruột cho em.”

Bản lĩnh tán tỉnh của Liên Cung có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.

Lý Nhị đang giúp đỡ trong nhà bếp thấy cảnh tượng này liên lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này.

Trong hình, Tô Khiết ngồi trên ghế sô pha còn cậu Liên thì khom người xuống, gương mặt của anh ta kê sát mặt Tô Khiết.

Tô Khiết hơi nghiêng mặt nhìn Liên Cung. Mặt của hai người cách nhau rất gần. Bởi vì vấn đề góc độ cho nên thoạt nhìn có vẻ hơi giống Liên Cung đang hôn lên mặt cô.

Trong hình lại chỉ chụp nửa sườn mặt của Tô Khiết cho nên không nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô. Từ góc độ này thoạt nhìn cô đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi tầm mắt.

Trong hình, Tô Khiết đang cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp, Liên Cung cũng đang cười, cười phơi phới như gió xuân.

Tô Khiết không ngờ Liên Cung lại đột nhiên sáp tới, lúc Liên Cung tiến tới cô liên nhanh chóng né ra.

Trên thực tế cô tránh ra rất nhanh, khi Liên Cung ở gần cô nhất, cũng là cách cô một khoảng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK