Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 627

Tô Khiết cảm thấy câu nói của anh giống như khi dễ cô vì không có cách nào giúp anh đoạt được Nguyễn Thị từ tay ông cụ Nguyễn.

Từ trước đến nay Tô Khiết không bao giờ chịu thua, giờ phút này tính khí của cô đã hoàn toàn bị anh kích thích, Tô Khiết cô ra tay chưa có chuyện gì không làm được, anh cứ chờ đi, không bao lâu sau cô sẽ cho anh một kinh hỉ!

Giờ phút này Tô Khiết cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía anh, khóe môi từ từ cong lên, trên mặt nở ra một nụ cười khẽ.

Trên mặt cô là nụ cười rất xán lạn, cũng rất tươi đẹp, nhưng giờ phút này ở trong mắt cậu ba Nguyễn, lại là…

“Nghĩ gì thế?” Lúc này cậu ba Nguyễn không nhìn thấu tâm tư của cô, vậy nên không biết tại sao cô lại cười.

Nhưng cậu ba Nguyễn biết, cô tuyệt đối không phải vì chuyện cả đời không ly hôn với anh mà cười, điều này, anh rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, vì đó là sự thật.

Vậy lúc này tại sao cô lại vui vẻ như vậy, cô đang suy nghĩ điều gì?

“Không có gì, đi ngủ đi!” Đương nhiên lúc này Tô Khiết sẽ không nói cho anh biết, cô đã chuẩn bị cho anh một kinh hỉ, một bất ngờ to lớn!

Thấy cô không nói, tâm trạng của Nguyễn Hạo Thần có chút hơi buồn bực, cúi đầu xuống, môi của anh rơi vào cái cổ của cô nhẹ nhàng cắn một ngụm, ngụm này rõ ràng là dùng lực.

Tô Khiết âm thầm hơi dài một hơi, quả nhiên, chỉ cần anh ở đây, muốn ngủ sớm một chút cũng không thể nào.

Nếu anh không giày vò cô đến gần chết, anh cũng sẽ không dừng lại.

Nhưng lần này, Nguyễn Hạo Thần lại chỉ hôn cô một cái, cũng không tiếp tục, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, một tay ôm cô thật chặt, sau khi cố gắng đè nén dục vọng trong cơ thể, anh mới thấp giọng nói: “Đi ngủ”

Mặc dù anh cũng biết, vết thương của cô đã xảy ra từ rất lâu, bây giờ anh muốn cô cũng sẽ không khiến cô bị thương, nhưng anh vẫn không nỡ.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, anh cũng biết rằng mình muốn cô muốn đến dữ dội, nên giờ phút này tuy vẫn còn muốn cô nhưng anh phải khống chế chính bản thân mình.

Tô Khiết hơi nhíu mày, rất bất ngờ? Anh đột nhiên thay đổi tính cách sao?

Tối nay anh định ngủ chay sao?

Thật kỳ lạ, phải không?

Một con sói xám già bắt được một con thỏ trắng bé nhỏ, sau đó con sói già nói với bé thỏ trắng, nó sẽ không ăn thịt bé thỏ trắng, chỉ muốn cùng bé thỏ trắng nói chuyện và tâm sự, các bạn nói xem bé thỏ trắng phải nghĩ thế nào?

Có thể là vì quá bất ngờ, nên giờ phút này sắc mặt Tô Khiết đều không che giấu, cô nhìn anh, ý tứ trong mắt quá rõ ràng.

Thấy phản ứng của cô, Nguyễn Hạo Thần có chút buồn cười, thật ra chỉ cần lúc cô thả lỏng phòng bị thì đều rất đáng yêu.

Anh cảm thấy, thật ra so với những cô gái bình tường, cô lại càng trong sáng và chân thật hơn, càng đáng yêu hơn, đương nhiên, đó là không dính dáng đến các vấn đề thuộc lĩnh vực chuyên môn của cô.

“Bà xã, em như vậy là mời gọi anh sao?” Nguyễn Hạo Thần thích giây phút cô như vậy, không nhịn được muốn trêu đùa cô, vừa nói chuyện, thân thể lại lần nữa giả vờ ép về phía cô.

“Không có, không có, không có.” Tô Khiết giật mình, thân thể nhanh chóng lóe lên, không biết là vì quá căng thẳng hay là vì bị anh hù dọa, cô nói liên tục cụm từ không có: ba lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK