Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1746

Mẹ của cô còn ở nước D đợi, cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ cô.

Cô nếu như bại lộ thân phận, mẹ của cô sẽ gặp nguy hiểm, cô không thể để mẹ của cô bởi vì cô chịu tổn hại.

Cho nên, cô không thể không làm như thế.

Lúc này, Đường Lăng vừa hay đi đến bên ngoài phòng họp, cho nên, anh ta nghe rõ ràng được lời Lâm Bối nói.

Nghe rất rõ ràng, không sót một từ.

Trong chốc lát, đôi mắt của Đường Lăng trực tiếp chìm xuống cực điểm, cũng lạnh đến cực điểm.

Lâm Bối tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần?

Lâm Bối thích Nguyễn Hạo Thần?

Rõ ràng Nguyễn Hạo Thần cũng không nghĩ đến Lâm Bối lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Bối, ánh mắt rõ ràng có chút sâu.

Nhưng, Nguyễn Hạo Thần không nói gì.

“Thực ra, em vẫn luôn thích anh, nhưng vì thân phận của em, em vẫn luôn che giấu tình cảm của mình, lần này em tỏ tình, chỉ là muốn nói ra tình cảm của mình, em không muốn cứ giấu giếm trong lòng mãi như vậy, đương nhiên, em cũng sẽ không cưỡng ép anh phải chấp nhận, chuyện tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng ép.” Lâm Bối cũng không cần Nguyễn Hạo Thần trả lời lại, ngược lại cô có chút sợ hãi Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nói ra điều gì đó.

Lúc Lâm Bối nói câu này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hạo Thần, dường như hoàn toàn không biết Đường Lăng đứng ở bên ngoài.

Lúc Nguyễn Hạo Thần di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Đường Lăng đứng ở bên ngoài, lông mày của Nguyễn Hạo Thần hơi nhướng lên, nhưng vẫn không nói gì.

Vẻ mặt của Đường Lăng lúc này rất khó coi, rất khó coi, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt dường như còn u ám hơn, sau đó Đường Lăng đi vào phòng khách.

“Sao cậu lại đến đây?” Đường Lăng nhìn Nguyễn Hạo Thần, giả vờ rất vô ý hỏi, nhưng lúc Đường Lăng nói chuyện, đôi mắt lại lạnh lùng lướt qua Lâm Bối, ánh mắt kia dường như có thể lập tức lăng trì người khác.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, mặc dù trong lòng không khỏi run rẩy, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, càng không có sự căng thẳng vì bị Đường Lăng bắt tại trận.

Dường như cô không có một chút quan hệ nào với Đường Lăng.

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ của cô, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng, u ám, lạnh đến mức có thể khiến người khác lập tức đóng băng.

“Tiểu vương tử nói biết một số chuyện tối hôm đó, tôi vốn dĩ muốn đến cùng với Tô Khiết, nhưng tạm thời Tô Khiết có chút việc, nên muộn một chút mới có thể đến được.” Nguyễn Hạo Thần một chữ cũng không nhắc đến chuyện Lâm Bối vừa mới tỏ tình, đương nhiên, anh cũng xem như đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.

“Em biết chuyện tối hôm đó?” Đường Lăng là một người thông minh, lập tức hiểu ra là chuyện gì, rất rõ ràng, Lâm Bối lấy cớ để hẹn Nguyễn Hạo Thần.

Chuyện tối hôm đó, cô hoàn toàn không rõ.

“Tôi thừa nhận, tôi lấy cớ, cố ý hẹn Nguyễn Hạo Thần.” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, vẻ mặt của cô lúc này rất thản nhiên, trả lời cũng rất thẳng thắn.

Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.

Đường Lăng cũng không nói gì, Lâm Bối nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần muốn rời đi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng lướt qua, Lâm Bối vẫn kiềm chế lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK