Mục lục
Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 115 Mộng đã tỉnh, xin trở về

Đại Lận

"Kia... Cái kia..." Đối phương ban đầu không nhận điện thoại, sau lại tiếp điện thoại cũng cứ ấp úng, giống như đang tính kế gì đó, "Cái kia... Còn lại mấy vạn tệ phải chuyển vào tài khoản của tôi đã, một giờ sau chúng tôi sẽ đem người đưa qua bên đó, cứ như vậy đi." Không đợi phu nhân bí thư mở miệng, nhanh chóng treo máy!

Phu nhân bí thư tức giận muốn nghiến răng, không biết nhóm người này đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy!

"Bọn mày dám làm vậy, người đã không đưa đến, còn muốn đòi số tiền còn lại? Bây giờ tính chơi xấu hả? Tức chết đi mất!" Lam thị tức giận thiếu chút nữa ném bay cái điện thoại.

Trâu Tiểu Hàm vẫn đang ngồi khóc, thấy mẹ một bên cầm khuỷu tay mình, một bên phì phò gọi điện thoại, giọng vẫn nghẹn ngào hỏi mẹ làm sao vậy?

Phu nhân bí thư lúc này mới phục hồi tinh thần, thấy con ngồi khóc như mưa, ánh mắt lại mê man, vừa đau lòng, lại vừa bị Đằng Duệ Triết chọc giận một trận, dỗ dành con gái: "Không có gì cả. Hàm, những lời Duệ Triết vừa nói con xem như chưa từng nghe thấy, cứ tiếp tục cùng nó duy trì mối quan hệ này, mẹ không tin nó còn có thể làm được chuyện khó coi hơn nữa!"

"Mẹ, có phải là không bắt được Tô Đại Lận đúng không?" Trâu Tiểu Hàm ngừng khóc, trong lòng dần hiểu được vài phần, "Duệ Triết để cô ta đi rồi?"

"Ừ, đến giờ vẫn chưa tìm được cô ta! Hàm, đừng vì chuyện này mà buồn bực, lần sau chúng ta còn nhiều cơ hội, bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi." Phu nhân bí thư đau lòng nhìn con gái, không muốn lại làm con kích động, lôi kéo cô đi vào phòng, Tiểu Hàm dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi vào phòng.

Sau đó, phu nhân bí thư đi ra ngoài tìm nữ phục vụ kia, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vài giờ trước người nữ phục vụ đã xin thôi việc, tìm không thấy, điện thoại cũng tắt máy, rõ ràng là muốn tránh bà!

---

Sự việc phức tạp, nên mới cầm tiền của bà bỏ chạy?

Lam thị ôm một bụng giận, nhưng lại không xả ra được, vừa không đụng đến được một sợi tóc của Tô Đại Lận, ngược lại còn bị Đằng Duệ Triết làm tổn thương Tiểu Hàm, lại bị người ta ôm cục tiền riêng của mình mà bỏ chạy, không bắt được bọn họ, đúng là ăn trộm gà không xong còn mất đi nắm gạo, hao tài tốn của!

Hơn nữa là tổn thất lớn! Nếu bây giờ bà truy tìm cái đám côn đồ kia, muốn lấy lại tiền của mình, sẽ bị chồng mình cùng Đằng phụ phát hiện những chuyện bà đã làm, đúng là hết xui lại đến xẻo, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt!

Thật đúng là tức muốn chết, tức muốn chết đi được!

Lam thị ôm một bụng ác khí trở về phòng, thấy chồng đã quay lại từ khi nào, sắc mặt trầm trọng ngồi bên cạnh bàn suy ngẫm, cảm xúc không được tốt cho lắm.

Bà chậm rãi đi qua, hỏi dò: "Lão Trâu, nói chuyện với Duệ Triết sao rồi? Cái thằng bé này đúng là không hiểu chuyện, sao lại có thể làm ra loại chuyện này! Làm Tiểu Hàm đau lòng không thôi!"

Trâu bí thư chớp mí mắt, đứng dậy đi tới: "Nghe lão Đằng nói bọn họ chỉ mới đi ăn cùng nhau, chưa xảy ra chuyện gì. Cô gái đó bị đưa ra sân bây, cùng Duệ Triết không có quan hệ, vừa mới quen biết, đang chuẩn bị hẹn hò...Phượng Nghi, Tiểu Hàm sao rồi?" Ông hiện tại có vẻ lo lắng con gái rượu sẽ suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

"Tiểu Hàm đương nhiên là bị chọc tức mà khóc rồi!" Phu nhân bí thư lớn giọng nói, hàng lông mày thanh tú dựng thẳng, thực sự tức giận, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm chồng của mình: "Lão Trâu, ông nói xem giờ phải làm sao đây? Không lẽ cứ để Duệ Triết tiếp tục làm xằng làm bậy sao? Nó làm như vậy hoàn toàn không xem Tiểu Hàm ra gì cả!"

Trâu bí thư nghe, nghĩ nghĩ, quay đầu thận trọng nói: "Nó làm như vậy, đúng là có chút cố ý. Không biết có phải do chúng ta ép nó chặt quá hay không? Phượng Nghi, bà trước tiên an ủi con bé bình tĩnh, chuyện này tôi cần thương lượng lại với lão Đằng, ngày mai hủy bỏ mọi lịch trình."

"Được." Phu nhân bí thư cười một chút, cầu còn không được!

---

Đằng Duệ Triết cùng Đằng phụ ngồi đối diện nhìn nhau, đáy mắt hắn sâu thẳm lạnh lùng cùng với hung ác nham hiểm, ngoại hình dưới ánh đèn chiếu xuống càng tăng thêm vẻ đàng hoàng, tuấn mỹ.

Vừa rồi Trâu bí thư muốn hẹn hắn ra ngoài nói chuyện, hắn không đi, mà là ba người ngồi đối diện nhau, không ai nói một lời.

Hắn không có gì muốn nói cùng với Trâu bí thư, mà là có việc muốn nói với ba hắn! Ông già không phải vừa rồi đập bàn chửi hắn là thằng mất dạy sao, giận cũng giận rồi, chửi cũng chửi rồi, không phải nên giao người ra đây hay sao.

"Nếu mày với Bạch Kiều Kiều không có chuyện gì, cũng đã để cô ta đi, bây giờ mày phải cho Trâu bí thư một lời giải thích!" Đây là những lời Đằng phụ nói ra, câu chữ chưa nhắc đến cái tên "Tô Đại Lận", trọng tâm muốn con phải có lời giải thích, "Nói xong, chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!"

Đằng Duệ Triết hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Nếu chuyện đã muốn xảy ra, sao lại có thể cho rằng không có gì? Con cùng Bạch Kiều Kiều đúng là không có gì, chỉ là kết bạn đi du lịch, cùng nhau ăn tối. Trâu bí thư bác không cần cứ để mọi chuyện trong lòng, trời sinh tính cháu không tốt, thật sự là không xứng với Tiểu Hàm."

Trâu bí thư vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng có dễ chịu một chút, coi như hắn chưa để xảy ra chuyện gì, nghiêm khắc nói: "Duệ Triết, kết bạn khác giới trong lúc này cũng là chuyện bình thường, nhưng phải chú ý chừng mực, không cần chơi với lửa. Sau này, cũng đừng nói cái gì xứng hay không xứng, con đã đính hôn với Tiểu Hàm rồi, chính là một đứa con khác của ba! Con xem mấy tháng trước, con cùng Tiểu Hàm nói chuyện cũng nhiều, so với ba là ba ruột của nó còn muốn thương nó, muốn chăm sóc cho nó. Con bé Tiểu Hàm này, cũng là do chúng ta nuông chiều từ nhỏ, có chút yếu đuối, về sau còn cần con chăm sóc nhiều hơn."

Vừa nói ông vừa đứng dậy, không cho Đằng Duệ Triết có cơ hội nói lại, "Trong người không được khỏe, về phòng nghỉ ngơi trước." Đẩy ghế dựa liền xoay người, hai tay bắt chéo sau lưng, cơ thể cường tráng của Trâu bí thư thoáng nhìn hờn giận không ít.

Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm tấm lưng kia, lạnh lùng cười cười, hỏi ba mình: "Nhớ ông cũng từng là cán bộ cao cấp của Chính phủ, từng ở Bộ chính trị, Đảng ủy khối, là Bí thư Đảng ủy kiêm Bộ trưởng, địa vị dưới một người trên vạn người, ở Đảng ủy khối luôn lấy thúng úp voi*. Hàng năm có vô số bí thư thị trưởng thành ủy đến gặp ông chúc Tết, cảm ơn ân tình giúp đỡ đào tạo của ông, xem như tiếng tăm đều nổi khắp thiên hạ, như thế nào lại làm loại chuyện này? Dám sử dụng vũ lực để đi bắt một cô gái chân yếu tay mềm? Cũng không sợ khiến mình mất mặt mũi?

(* ám chỉ hành động cố tình che đậy những sự thật, những việc to lớn không thể nào che đậy được)

Sắc mặt Đằng phụ lạnh lùng, giận dữ nói: "Không thể tin được thằng mất dạy như mày thế mà dám cấu kết với quân đội! Những kẻ bắn thương người của tao, chẳng lẽ không phải do mày ra lệnh? Bọn chúng có được quân dụng vũ khí, bom, súng ống, đều không phải hàng trong nước, mà là vũ khí của quân Mỹ!"

"Đương nhiên không phải!" Đằng Duệ Triết nhếch môi, trong ánh mắt có tia tà khí, duỗi thẳng đôi chân dài, thân hình vừa cao to lại dày rộng, có chút ngông cuồng, "Bọn họ không cần đợi tôi ra lệnh, sẽ tự giác làm việc. Hơn nữa, so với đám vệ sĩ của ông, người của tôi có tính là gì? A, ông già thế nhưng lại phái người theo dõi, xem tôi như tội phạm mà nhìn chằm chằm, tôi chỉ dạy cho đám người không biết trời cao đất dày đó một bài học, có cái gì là không đúng? Ông đừng quên, tôi ăn mềm không ăn cứng!"

Hắn đứng dậy, đột nhiên một cước đá bay cái ghế dựa, rầm một tiếng, trong con ngươi không hề có ý cười, ánh mắt như lóe tia lửa khiến người ta hoảng sợ: "Ông già, không cần làm chuyện tuyệt tình, lập tức đem người thả!"

Đằng phụ nâng mày, đôi mắt ông lạnh lùng mang chút nghi ngờ: "Thằng mất dạy, mày đang nói chuyện với tao hả?! Tao bắt người của mày khi nào? Mày bên ngoài có ong có bướm, không phải tao đã để cho mày đưa cô ta lên máy bay, không có truy cứu sao? Không phải mày đánh thương bao nhiêu thuộc hạ của tao, dằn mặt tao hả?! Thằng mất dạy, tao mới muốn khuyên mày đừng có làm chuyện tuyệt tình! Vì một con đàn bà Bạch Kiều Kiều lẳng lơ, không đáng để trở mặt với ba mày!"

Nói xong đứng dậy, sắc mặt ông đã xanh mét, trợn ngược mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn con một cái, phẩy tay bỏ đi.

Đằng mẫu thấy cha con làm ầm ĩ cả lên, vội đuổi theo chồng mình, đuổi theo vài bước, lại đi trở về đến đối diện con mà nói: "Duệ Triết, sao lại xảy ra chuyện này? Ba phái người đi bắt con là không đúng, nhưng con cùng phụ nữ bên ngoài hẹn hò là dễ nhìn được sao? Đi xem Tiểu Hàm thế nào đi. Con bé vô tội, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với con, con đừng để con bé vì con mà chịu uất ức."

Duệ Triết rũ hàng mi liếc mắt nhìn mẹ một cái, quay lại dáng vẻ đàng hoàng bình tĩnh, trong ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ: "Mẹ, nếu mọi người còn tiếp tục gán ghép như vậy, sau này cô ấy sẽ càng uất ức hơn. Chẳng lẽ Đằng gia ta chỉ có thể cưới con gái của Trâu gia, mà không thể lấy bất kỳ người con gái khác?"

"Nhưng mà dù sao con cũng đã đính hôn với Tiểu Hàm rồi, các con đã muốn xác nhận quan hệ, con!" Trong lòng Đằng mẫu như có lửa đốt, "Tên đã trên dây còn có thể thu trở về sao? Tiệc rượu đã muốn trao nhẫn, danh phận cũng đã muốn công bố ra bên ngoài, Tiểu Hàm đã là người của con, con còn nghĩ rằng đây là trò đùa sao, có thể muốn đổi ý là liền đổi ý?"

"Đối với ba mẹ mà nói, hôn nhân chính là một trò đùa." Đằng Duệ Triết nhăn chặt hàng mi, cười lạnh lùng, xoay người bước đi.

Cái gì mà trò đùa hay không trò đùa, đối với bọn họ mà nói, hôn nhân của hắn chính là một vở kịch! Giờ phút này hắn muốn đi tìm Đại Lận, nhìn xem cô bé này rốt cuộc đã đi nơi nào, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không!

Vừa rồi theo những gì ba hắn nói, rõ ràng là không bắt được Đại Lận, chỉ chú ý đến Bạch Kiều Kiều, xem Bạch Kiều Kiều trở thành bạn gái hắn, còn Đại Lận lại mất tích một cách bí ẩn!

Thì ra hắn một mạch chạy tới nơi này, đã làm chậm trễ thời gian không ít!

Hắn sải bước đi ra bên ngoài, đi đến cửa resort, gọi điện thoại cho hãng xe taxi, căn cứ biển số xe, tìm tài xế xe taxi đã chở Đại Lận đi.

Lái xe có lẽ là sợ phiền phức, di động vẫn luôn tắt máy, sau hắn yêu cầu hãng xe taxi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được tài xế.

"Đằng tiên sinh sao? Chuyện là như vầy, lúc đó tôi chạy nhanh chở cô ấy đi được một đoạn khá xa rồi, cũng gần đến bờ biển để sớm kết thúc công việc, nhưng cô ấy cứ kiên trì một mực yêu cầu tôi phải quay lại, vì vậy tôi lại chở cô ấy trở về..."

"Anh đưa cô ấy về lại khách sạn? Đáng chết, ai nói anh quay lại?!" Hắn giận tím mặt, gào rống lên.

Nếu tài xế đưa Đại Lận quay trở lại, chẳng phải là chui đầu vào lưới! Tên tài xế óc bông gòn này!

"Đằng......Đằng tiên sinh, ngài khoan nóng giận, hãy nghe tôi nói hết đã. Tôi xác nhận là lúc đó có chở cô ấy trở về, nhưng xe vừa đi vào lối rẽ ở trước khách sạn, cô ấy liền nói tôi cho xe quay đầu chở về bờ biển, sau đó đi mua vé máy bay về Cẩm thành......"

"Tiếp tục nói!"

"Vâng. Bởi vậy tôi liền quay đầu xe chạy nhanh về phía bờ biển. Nhưng trên đường chúng tôi phát hiện có người theo dõi......"

"Bọn họ là ai?" Lông mày Đằng Duệ Triết càng nhíu chặt.

"Không thấy rõ, bọn họ đi xe mô tô không có biển số, còn có một chiếc xe taxi vẫn luôn đi theo phía sau. Vì vậy tôi cho xe đi vào khu chợ đêm có nhiều người, nhân dịp bọn họ không chú ý, lén để Tô tiểu thư xuống xe, sau đó tắt điện thoại của công ty, mặt khác lại đón khách dẫn dắt bọn họ rời đi. Sau đó bọn họ lại đuổi theo xe của tôi, thấy trong xe tôi ngồi là khách nam, bọn họ liền rời đi. Tôi sợ bọn họ thông qua biển số xe sẽ biết được bên công ty để tìm ra tôi, nên di động riêng của tôi vẫn tắt, chờ mọi chuyện qua đi."

"Sau đó anh có quay lại đón cô ấy không?" Đằng Duệ Triết cố gắng ổn định nhịp thở mà nói.

"Có, nhưng cô ấy đi rồi, tôi tìm không thấy. Đằng tiên sinh, nếu lúc đó tôi không để cô ấy xuống xe, bọn người kia chắc chắn sẽ đuổi kịp theo bọn tôi, bọn họ có đến vài người, cả đi xe mô tô, cả ngồi taxi, từ nhiều hướng đuổi theo, hơn nữa đây cũng là yêu cầu của Tô tiểu thư......"

"Bọn họ gồm những ai?"

"Chặn xe của tôi là hai người con trai đi xe mô tô đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng mà có thể thấy được là hai thanh niên trẻ tuổi trong có vẻ côn đồ, bọn họ mở cửa xe của tôi xem liếc mắt một cái là bỏ đi ngay, chạy nhanh như bay, là một con xe mô tô không có biển số, hình như là xe ăn trộm. Đằng tiên sinh, đối với chuyện này tôi cũng thật có lỗi, nhưng hiện tại tôi cũng bị rắc rối dính vào thân, rất sợ giang hồ gì đó đến tìm tôi..."

Đằng Duệ Triết trực tiếp cắt đứt điện thoại, nâng mắt nhìn bầu trời đêm ở Sanya.

Khi nào thì Đại Lận gặp phải côn đồ? Đi xe mô tô ăn trộm, xe taxi, bộ dáng đều không nhìn rõ, điều này chứng minh mấy tên này là có chuẩn bị mà đến! Rõ ràng là trong lúc hắn bận đối phó với ba hắn, đã tận dụng kẽ hở mà chui vào!

Hắn gọi điện cho bạn bè ở Sanya, nhờ bọn họ hỗ trợ kiểm tra tất cả những người có giấy phép lái xe mô tô ở Sanya, nhất là những xe mô tô bị trộm, cùng với một số tên tội phạm côn đồ, giang hồ ở đây. Tiếp theo, hắn không ôm hy vọng mà gọi điện cho Đại Lận, lại không ngờ rằng, nghe được âm thanh đô - - đô - - đổ chuông!

Đôi mắt u ám của hắn thoáng chốc sáng quýnh cả lên, bạc môi mở cười, lòng nóng như lửa đốt chờ Đại Lận tiếp điện thoại.

Nhưng mà điện thoại cứ đổ chuông, Đại Lận chính là không bắt máy.

Đô đô đô, âm thanh cứ kêu dài, báo hiệu đối phương không nghe điện thoại, lại nhanh chóng chuyển thành giọng nói thuê bao không liên lạc được, hai tròng mắt hắn lại ám trầm, tắt máy, lại vẫn không từ bỏ ý định gọi, gọi đến khi nào đối phương nghe máy mới thôi.

Vì vậy gọi đến lần thứ tư, điện thoại đã được nhận, âm thanh truyền đến rõ ràng, đang lúc hắn mừng rỡ như điên, trong điện thoại lại truyền đến tiếng sủa của chó con!

Chó con! Tiếng sủa! Là Tiểu Tuyết Cầu! "Thằng con" của hắn thế mà lại tiếp điện thoại, hoặc là đang đùa giỡn với di động, vờn qua vờn lại cuối cùng thành chuyển nhận điện thoại!

Hắn đi ra bên ngoài khu resort ngăn lại một chiếc xe taxi, tránh cho hai nhà Trâu Đằng biết chuyện, ngồi ở trên xe nói chuyện điện thoại: "Đại Lận?"

Nhưng dù cho hắn gọi như thế nào, đều là tiếng sủa của Tiểu Tuyết Cầu, giống như đang kêu baba chủ nhân.

Vì thế một lúc sau, hắn đột nhiên không khỏi lo lắng đề phòng, sợ hãi Đại Lận gặp chuyện gì! Cũng may định vị GPS lại hiển thị báo Đại Lận đang ở Cẩm thành, khiến hắn yên tâm phần nào!

"Tuyết Cầu, mẹ con đâu? Nếu con ở bên cạnh mẹ thì kêu một tiếng. Nếu không thì kêu hai tiếng." Cuối cùng hắn thế mà lại đi nói chuyện với "thằng con".

"Em không sao." Lúc này đây, microphone lại truyền đến giọng nói mềm mại kéo dài của Đại Lận, âm thanh vô cùng mệt mỏi cùng khàn khàn, "Em vừa rồi đang ngủ, giờ đang trở về Cẩm thành, anh không cần lo lắng."

"Đại Lận!" Tiếng nói Đằng Duệ Triết bỗng đột nhiên dâng cao giọng, vì câu nói nhẹ như tơ không có chuyện gì của Đại Lận mà cảm thấy quái dị, lo lắng: "Em hiện tại đang ở Cẩm thành sao?"

"Em vừa xuống máy bay, cũng gần về phòng rồi." Đại Lận thản nhiên nói, cổ họng khàn khàn, thật là mệt chết được: "Máy bay cất cánh không được mở máy, định về đến phòng mới nhắn tin cho anh. Chuyện bên kia của anh giải quyết tốt đẹp rồi sao? Không cần lo lắng cho em, em vẫn ổn."

Đằng Duệ Triết nghe âm thanh mềm mại của cô, trong lòng càng thêm căng thẳng, không hiểu sao lại nảy lên một trận khủng hoảng.

Hắn rõ ràng đã dặn dò cô ở nông trại bên bờ biển mà chờ hắn, chờ hắn cùng nhau trở về, thế nhưng trước khi lên máy bay cô không nói với hắn một câu, trực tiếp bay trở về Cẩm thành một mình, hơn nữa cho đến bây giờ cũng không chịu gọi điện thoại cho hắn!

Tài xế taxi để cô xuống xe, cô lại đến sân bây, trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không lẽ cô thực sự ăn dấm chua của hắn với Bạch Kiều Kiều, nghĩ giữa hắn và Bạch Kiều Kiều trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

"Đại Lận, anh hiện tại cần biết sự an toàn của em! Nếu em trở về phòng, không cần đi khắp nơi, anh sẽ nói Torn đi tìm em." Đằng Duệ Triết lúc này thật muốn vắt giò lên cổ mà chạy, vội vã giải thích với cô: "Anh đã nói qua, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em đều phải tin tưởng anh. Anh cùng Bạch Kiều Kiều chính là diễn trò, em có biết, đột nhiên xảy ra..."

"Cái này em biết." Âm thanh ôn nhu của Đại Lận truyền đến, không có gì phập phòng, bình tĩnh như mặt hồ, "Nhưng mà anh đừng để Torn qua đây, em không muốn để cho nhiều người biết em ở chỗ này. Em chỉ muốn im lặng học xong đại học, không hề muốn trải qua loại cuộc sống mà suốt ngày chỉ biết trốn tránh, muốn có một cuộc sống của chính mình. Duệ Triết, mộng nếu đã tỉnh, người cũng phải về với hiện thực, đối mặt với các mối quan hệ phức tạp rối rắm cùng thực trạng hiện tại. Mấy ngày nay ở Sanya, em thật sự vui vẻ. Cám ơn anh đã cho em một giấc mộng tốt đẹp như vậy."

"Đại Lận, đây không phải là mộng!" Đằng Duệ Triết hoàn toàn cảm thấy không thích hợp, chỉ cảm thấy Đại Lận chuyển biến rất khó nói thành lời, khiến hắn trong phút chốc không thể thích ứng: "Có phải có ai đó đã ép em nói những lời này hay không?"

"Không có. Duệ Triết, em chỉ là đột nhiên hiểu được một chuyện, xin hãy để cho em được một lần chính mình lựa chọn cơ hội. Em hiện tại không xứng với anh, cũng không thích loại cuộc sống trước mắt như vậy." Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Đại Lận từ từ truyền đến, giống như đang cười, cười một cách ưu thương: "Hiện tại anh đã chiếm được em rồi, trận rượt đuổi ba năm về trước xem như đã xong hoàn toàn. Chúng ta có hợp có tan, hãy đối xử tốt với vợ của anh."

"Ai nói đã xong?!" Đáy mắt thâm trầm của Đằng Duệ Triết tràn ngập sóng dữ, hận không thể một tát chụp chết cô gái này, "Em ở đâu? Cứ đứng yên ở đó đừng đi, nếu không cho dù em có chạy đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ không buông tha em!"

Đại Lận đem điện thoại treo, ôm Tiểu Tuyết Cầu vào trong ngực, tựa vào cửa kính thủy tinh của xe taxi mà ngủ.

Cô vẫn cảm thấy mệt, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn ngủ, lại cảm thấy những ngày qua, giống như đóa Phù Dung sớm nở tối tàn, giống như đang nằm mơ khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Để rồi khi cô ngồi ở bờ biển ngắm hoàng hôn, cô chỉ biết, mặt trời chìm về phía Tây của đại dương, không phải là viên mãn kết thúc một ngày, mà là thật sự thê lương.

Mặt trời vĩnh viễn luôn ở phía trên cao, luôn bị con người chạy theo bên dưới, mà cô lại không đúng chút nào, trên thân có chỗ bẩn, sao lại có khả năng cùng anh Duệ triết sánh vai mà đi được, chỉ có làm cho ba của cô sống lại, làm cho cô độc lập hoàn thành sự nghiệp học hành của mình, làm cho hắn trước kia đã có thể thích cô, tất cả một lần nữa mới lại bắt đầu.

Nhưng, ngoại trừ việc cô có thể độc lập hoàn thành sự nghiệp học hành của mình, những điều còn lại cô đều không có khả năng, bởi vậy vẫn không thể cùng hắn sánh đôi, để cho hắn quay trở lại làm Đằng đại thiếu gia không đối địch với ba mình.

---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK