“Mấy thứ này em không cần, trả lại cho Đằng Duệ Triết.” Cô cười mềm mại với Torn, quả quyết cự tuyệt, cùng Tiêu Tử vào nhà.
Tiêu Tử nhẹ nhàng ôm cô, ánh mắt ôn nhuận, trên khuôn mặt vẫn lộ một chút ý cười sủng nịch, kéo cô bước về phía trước.
Torn ở phía sau hô to gọi nhỏ, ôm con chó nhỏ mới mua đuổi theo, thở gấp nói: “Tô tiểu thư, tiếp xúc chưa lâu nhưng chị có thể hiểu được em chút ít, hiểu em không muốn nhận những thứ kia! Nhưng con chó nhỏ này em hãy nhận nuôi nó! Đằng tổng đặt nó tên là ‘Tiểu Tuyết Cầu’, cố ý tặng cho em; Nếu em lại cự tuyệt, con chó này sẽ trở thành vật vô chủ (không có chủ), lưu lạc bên ngoài, Đằng tổng tuyệt đối không thu nhận những thứ đã cho đi mà bị trả lại!”
Nói xong, nhẹ nhàng thả Tiểu Tuyết Cầu vào lòng Đại Lận, lại chạy đi lấy đồ này nọ, thật đúng là phong cách của thư kí nhỏ!
Đại Lận cười bất đắc dĩ, không thể không ôm con chó nhỏ nghịch ngợm vào trong ngực, cùng Tiêu Tử bước vào nhà, đánh giá phòng khách Tô gia đã được trang hoàng.
Chỉ thấy trần nhà, vách tường, thảm, thang lầu, bàn ăn, sô pha, toàn bộ đều mới, hàng Châu Âu giá hàng triệu, mới tinh, sang quý và chói mắt; Đằng Duệ Triết thuê cho cô hai bảo mẫu, một người phụ trách việc quét tước, một người phụ trách nấu anh, tùy ý sai bảo.
Cô chỉ liếc mắt một cái, liền đem ánh mắt chuyển ra xa.
Tiêu Tử chậm rãi ôm sát cô, cọ sát lên bờ vai gầy guộc, thấu hiểu cảm xúc của cô.
Anh bảo hai vị bảo mẫu lui ra, cho bọn họ một ít tiền, bảo bọ họ đi rồi, sau đó nắm tay Đại Lận dạo quanh một vòng, cùng cô đứng trước phòng Tô thị trưởng.
Trong phòng để di ảnh trắng đen của Tô thị trưởng, trước di ảnh còn nghi ngút khói hương;
Đại Lận lấy ra ảnh chụp lúc nhỏ, chụp chung cùng cha mẹ, ảnh gia đình, tốt nghiệp đều có, hơn nữa màu sắc được in đậm, chất liệu tốt, thoạt nhìn giống như ảnh mới. Tiêu Tử cầm lấy xem, thu lại, bỏ vào trong túi Đại Lận.
“Đi thôi.” Anh ôm cô bước về phía lầu, liến mắt nhìn phòng khách mới tinh, chẳng có thứ gì đáng giá trong mắt anh.
Từ lúc Tô thị trưởng qua đời trong biệt thự nhỏ này, nơi đây là chỉ còn là cái bóng. Đại Lận ở nơi này, chỉ có quá khứ đau khổ và cô đơn tịch mịch, bị ác mộng tra tấn cả đêm ngủ không yên.
Bởi vậy anh phải mang cô rời khỏi đây, xây dựng cho cô một ngôi nhà mới, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.
Mà ngôi nhà mới kia, chính là nhà của anh.
“Đại lận, sau này chúng ta sẽ còn đến nơi này, tế bái Tô thị trưởng.” Anh dịu dàng nói.
“Vâng.” Đại Lận đáp nhẹ, chỉ hoài niệm nhìn lại biệt thự Tô gia vài phút, liền rời đi.
________________________________________
Mắt thấy không ngăn được cô, Torn liên tục than thở vài tiếng, buông toàn bộ đồ xuống, dựa vào chiếc xe bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho ông chủ một cú: “Đằng tổng, sự xuất hiện của tôi như dọa phải con cừu nhỏ. Cô ấy ở Tô gia ngây ngốc vài phút, liền mang theo ảnh cũ rời đi, được Tiêu Tử đưa đến Tô gia.”
“Thật không?” Đối phương 'Ồ' một tiếng, liền treo điện thoại, vân đạm phong khinh.
Giờ phút này Đằng Duệ Triết còn đứng ở Bắc Kinh, khôi phục dáng vẻ thâm trầm cơ trí, ở khách sạn lớn cao tầng, dùng bữa tối với các đối tác.
Cha anh phái người phát thiệp đính hôn khắp thành phố, bác trai ở Bắc Kinh cũng đã nhận được tin tức.
Người nhà họ Đằng luôn làm việc với tác phong cẩn thận, mặc kệ là trường hợp trong ngoài quan trọng ra sao, vẫn có thể an nhàn đi du lịch câu cá, hành tung thường giữ bí mật, có vệ sĩ đi theo từng phút; Lần này tuy là chuyện đính hôn của ông nội và bác Trâu định trước, cha anh không tham dự, nhưng từ vài năm trước, cha nghiêm khắc đã âm thầm bàn chuyện hôn sự cho con cái, chỉ chờ Đằng Duệ Triết gật đầu đồng ý.
Một khi Đằng Duệ Triết gật đầu đáp ứng, chuyện hôn sự đã là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa cha uy nghiêm tuyệt đối không cho phép con trai lật lọng, không được thất tín với cả nhà Trâu bí thư! Diệp Tố Tố năm đó, làm sao mà anh không thích, nhưng một khi đã nói không là không, lời nói tuyệt đối không bao giờ rút về.
Khi anh đang trong tuổi trẻ nhiệt huyết, từ Bắc Kinh đến thành phố Cẩm, cùng ăn cơm với Trâu bí thư trên tòa nhà cao ốc, quyền lực của anh đã sớm làm lu mờ khí thế của thị trưởng. Thị trưởng Tô Cẩm Phong tuy địa vị có thấp hơn một chút, nhưng cũng có một chút giao tình, thường lui tới chốn quan trường, nhưng quan hệ hữu nghị với ông nội không tốt bằng bà nội Viên.
Bởi vậy, Đằng gia và Trâu gia cũng được xem là chỗ thế giao, sâu xa từ đời tổ tông. Tô gia cách xa rất nhiều, như là người ngoài. Trâu Tiểu Hàm và Đại Lận giống như em gái, trong mắt anh tự nhiên cũng có ấn tượng khác nhau.
Anh muốn có cô dâu đoan trang khéo léo như thiên kim Trâu gia.
Vì thế một khi hôn sự đã định, anh từ nước ngoài xa xôi liền bay trở về, cùng ăn cơm với cả nhà Trâu bí thư, cũng hẹn Tiêu gia, giải quyết dứt khoát rồi định ra ngày đính hôn, kiên quyết không cho con trai viện cớ này nọ.
Mà lúc ăn cơm, Tiêu Tử cũng có mặt, biết được suốt đêm Đằng Duệ Triết bay đến Bắc Kinh công tác, ngay cả hôn nhân đại sự cũng không màng, dáng vẻ vội vàng, giống như một người mẹ bị lạc mất con, anh liền nhớ đến Đại Lận đã biến mất một đêm.
Anh biết Đằng Duệ Triết đuổi theo Đại Lận, phương hướng là Bắc Kinh, mà bản thân bởi vì mẹ đang phẫu thuật, phải ở bệnh viện mấy ngày, không cách nào lập tức rời đi, chỉ có thể đợi giải phẫu thành công, có thể nói chuyện được, lúc này mới vội vã chạy tới Bắc Kinh.
Đây cũng là vì sao Tiêu Tử nói biết được ngày đính hôn, mà Đằng Duệ Triết lại không biết nguyên nhân.
Đằng Duệ Triết thân là người trong cuộc, mà ba Đằng ở phía sau cử người phát thiếp mời đính hôn ra ngoài, rốt cuộc biết được tin tức từ một người khác! Khi anh ở quán rượu lớn, gặp phải bác trai và anh họ, được anh họ nhắc đến chuyện cùng quay về thành phố tham gia tiệc rượu đính hôn của anh, anh mới biết được, khi anh đến Bắc Kinh mấy ngày, cha anh đã an bài thoả đáng toàn bộ thủ tục đính hôn, chỉ còn chờ anh trở lại!
Quả thực anh nên kết hôn rồi, phải cưới một cô gái thanh thiết tựa như giấy trắng làm bà xã, vì Đằng gia cưới một thiếu phu nhân đoan trang khéo léo!
A.
Môi mỏng gợi cảm của anh cong lên một đường, lộ ra một nụ cười đen tối không rõ, gọi điện thoại cho Tiểu Hàm, ôn nhu nói 'Ngày mai gặp', gác máy. Sau đó cùng bác trai, anh họ thị sát sản nghiệp của Đằng gia ở Bắc Kinh, ăn, bàn về hợp đồng, xã giao, hoàn toàn lao vào trong công việc.
Anh cần một người vợ, người có thể sinh cho anh người thừa kế, hợp thành một nhà, còn việc có yêu vợ hay không, anh cần thời gian.
Việc này có thể ngắn ngủi mấy tháng, cũng có thể là vài chục năm, hoặc cả đời, nhưng chỉ cần vợ anh thương anh, anh cũng có thể yêu cô ấy giống như vậy. Anh tin tưởng Tiểu Hàm có thể mang cho anh phần chờ mong này, tin tưởng Tiểu Hàm hồn nhiên tốt đẹp, có thể để cho anh say mê thật sâu, yêu thương hơn những người con gái khác!
Mà toàn bộ những nhiệm vụ giao phó cho Torn trước kia, từ thời khắc Tô Đại Lận cự tuyệt anh, tất cả đã mất đi hiệu lực. Ba năm trước đây anh Duệ Triết không thương Đại Lận, ba năm sau đó, anh Duệ Triết cũng sẽ giống như vây... không yêu!