Cổ Dư
Trăng lạnh như nước đêm, Cổ Dư biết Đại Lận vì muốn an ủi cô, cố ý để Đằng tổng xuống bếp tạo bất ngờ cho cô, đón cô đến nhà mới làm bóng đèn, cho nên cô không thể không ra ngoài tản bộ, gọi điện cho Mộ Dạ Triệt.
Dù nói như thế nào, Mộ Dạ Triệt là bạn trai trên danh nghĩa của cô, hắn cũng giống cô thường xuyên lui tới, vì muốn để cho mẹ nhìn thấy, cùng cô hẹn hò đưa về nhà, hơn nữa ở trước mặt Đằng tổng và Đại Lận, biểu hiện một mặt hài hước của mình.
"Dạ Triệt, hôm nay Đằng tổng tự mình xuống bếp, anh có muốn đến đây một chuyến không? Sau đó chúng ta trở về cùng nhau." Cô nhẹ nhàng cười nói trong điện thoại, không quá hi vọng về việc Mộ Dạ Triệt có thể ước hẹn, "Em không có xe, bởi vậy có khả năng làm phiền anh."
Giờ phút này, Mộ Dạ Triệt đang ngồi xe về nhà, khuôn mặt thanh nhã bởi vì mới hiến máu xong, có vẻ tái nhợt. Hắn thản nhiên nghe giọng nói của Cổ Dư, thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa xe, quay đầu nhìn về tài xế riêng ở trước mặt, "Đi đến khu Hoàng Hậu."
Nửa tiếng sau, hắn nhìn thấy Cổ Dư đang ở trong sân nhà Đại Lận chờ mình, Cổ Dư cao hứng phấn chấn chạy vội lại phía hắn, thật vui vì hắn có thể đến đón cô! Nhưng mà khi cô nhìn thấy quần áo của hắn dính đầy máu, cô giật mình thật mạnh, "Dạ Triệt, anh bị người khác tập kích?" Chết tiệt, đối thủ trên chốn quan trường lại phát động khủng bố tập kích hắn sao?!
"Anh không sao, đây là máu của người khác." Ánh mắt Mộ Dạ Triệt lướt qua cô, nhìn trong sân vườn một cái, bảo cô lên xe, "Giờ anh đưa em về."
"Nhưng máu này......" Cổ Dư lấy tay chỉ chỉ vào áo sơ mi của hắn, vẫn như cũ không dám yên tâm, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có muốn đến bệnh viện không?"
"Anh vừa mới đi ra từ bệnh viện." Mộ Dạ Triệt cũng không có xuống xe vào nhà Đại Lận, vẫn ngồi trong xe, bảo tài xế lái xe, "Vài giờ trước có người gặp tai nạn trên đường, anh đưa cô ấy vào bệnh viện, bởi vậy trên người dính chút máu. Em có muốn lên xe không? Lái xe chuẩn bị lái xe."
"A, được!" Cổ Dư vội vàng ngồi vào trong xe, quay đầu vẫy tay chào Đằng tổng cùng Đại Lận ở trong sân vườn, lại một lần nữa cảm tạ bữa tối phong phú của Đằng tổng, cũng cười nói, "Dạ Triệt, tay nghề của Đằng tổng càng ngày càng tốt, Đại Lận thật hạnh phúc, mỗi ngày có thể ăn bữa tối tình yêu của chồng."
Mộ Dạ Triệt cong môi cười nhẹ, tựa như biết được ý tứ trong lời nói của cô, biết cô muốn biểu đạt điều gì, nhưng hắn không có trả lời cô, mà là tiếp tục lật xem mấy tài liệu trong tay mình, thật lâu sau mới nói: "Gần đây anh có một dự án đặc biệt, em có hứng thú tiếp nhận nó giúp anh không?"
"Vụ gì?" Cổ Dư cũng nổi lên hứng thú, hưng phấn dạt dào nhìn chằm chằm cặp mắt ôn nhuận kia của Dạ Triệt, "Hơn một năm nay tuy rằng làm công việc văn thư, nhưng có thể được thị trưởng ủy thác nhiệm vụ, lén thương thảo, điều này chứng minh năng lực của em đột nhiên tăng mạnh, có hi vọng được thăng chức! Ha ha ha! Không biết em có thể được thăng chức gì?"
Mộ Dạ Triệt tựa như không có tâm tình hay nói giỡn cùng cô, nghiêm mặt nói: "Chức vị hiện tại, em vẫn là nhân viên của văn phòng thị trưởng, cũng chính là trợ lý của anh, lần này anh có thể yên tâm mà ủy thác cho em, là vì trong hai năm nay, chúng ta vẫn hợp tác như vậy, em là đồng bọn tốt của anh, năng lực làm việc rất tốt, hơn nữa lại thông minh. Được rồi, lần này là một vụ đấu thầu ở tập đoàn lớn, anh cho rằng về mặt này em có kinh nghiệm hơn so với Dịch Phong và Lí Chính, anh phái em đi, là muốn thắng thầu một lần, không cần lãng phí thời gian cùng tinh lực nhiều."
Đồng bọn tốt? Cổ Dư tinh tế nhấm nuốt từ này, nhíu mày một cái rất nhỏ, quay đầu cười nói: "Anh đã không có tiện lấy thân phận thị trưởng để ra mặt, như vậy để em đi đấu thầu giùm, đây cũng là chuyện mà trợ lý như em phải làm, cũng là ván cầu để em thăng chức. Em thật mong chờ lần đấu thầu này."
"Em chỉ cần ra giá đấu thầu." Mộ Dạ Triệt thản nhiên nhìn cô, ánh mắt cũng không có lửa nóng, mà đạm bạc như ánh trắng, "Sau đó ra giá cao nhất là giả."
"Ý của anh là --" Cổ Dư khó hiểu nhìn về phía hắn, nhíu mi, "Chúng ta chính là đấu thầu chân gỗ, nâng cao giá đấu thầu, cũng không nhất định thắng thầu sao? Vì sao lại làm vậy?"
Mộ Dạ Triệt cười nghiền ngẫm, thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn về ngọn đèn ngoài cửa xe, "Bởi vì anh cũng không cần tấm bia này, nhưng phải khiến cho một người không có được. Anh muốn chơi một trò chơi với cô ta."
Cô ta? Hắn? Cổ Dư nghe không hiểu rốt cuộc người trong lời nói cảu hắn là ai, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, cô có một loại dự cảm xáu, khiến cho cô giống như nhìn thấy bão táp thổi quét qua! Chơi trò chơi gì? Vì sao cả người hắn trở nên không giống trước kia!
---
Vài ngày sau, Lâm Tiêm Tiêm hoàn toàn thoát khỏi tình hình nguy kịch, cô cũng không biết ai cứu mình, chỉ biết là những y tá ở bên cạnh mình đều đang bàn luận, xem cô là nhân vật của công chúng.
Cô vươn tay sờ sờ mặt mình, không rõ rốt cuộc mình thay đổi ra sao, lại khiến người ta chú ý như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Minh Khải? Minh Khải bay về ừ Thụy Sĩ sao?
"Tiêm Tiêm, em có thấy tốt hơn chút nào không?" Amy từ thị trấn nhỏ bay tới mấy ngày nay vẫn luôn túc trực bên cạnh em gái, khi cô biết em gái được Mộ thị trưởng cứu còn có môi kề môi hô hấp nhận tạo, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút vui sướng cho em gái, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu không phải Mộ thị trưởng hô hấp nhân tạo cho em, có khả năng em đã chết trên đường rồi. Tiêm Tiêm, Mộ thị trưởng là ân nhân cứu mạng của em, là anh ta tự mình hộ tống đưa em đến bệnh viện!"
---
Amy
Mộ thị trưởng? Là Mộ thị trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn của Cẩm thành sao?
Tuy rằng Lâm Tiêm Tiêm cảm thấy khiếp sợ vì tin tức này, trong khoảng thời gian ngắn không kịp tiêu hóa, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng càng khiến cô mâu thuẫn hơn là khuôn mặt tươi cười của Lâm Nho Nhỏ! Cô đạm mạc nhìn người chị chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này, hi vọng Amy có thể rút tay khỏi người cô. Bởi vì giờ phút này biểu tình của Lâm Nho Nhỏ nói cho cô biết, Lâm Nho Nhỏ cảm thấy thật tự hào vì Mộ thị trưởng hô hấp nhân tạo, cô ấy lại ảo tưởng lấy phương thức này để chen chân vào giới xã hội thượng lưu!
Lâm Nho Nhỏ nhận thấy cảm xúc của cô, vội vàng thả tay ra, cười nói: "Tiêm Tiêm, bác sĩ nói thân thể em không có trở ngại gì, vài ngày sau là có thể xuất viện."
"Vâng." Lâm Tiêm Tiêm thản nhiên đáp lại, muốn đi xuống giường, "Minh Khải đâu?" Cô còn tưởng rằng anh đã trở lại.
"Người ta bây giờ còn đang ở Thụy Sĩ, gọi điện về đây, nói là bệnh của mẹ anh ấy trở nên nguy kịch, không thể bay về, em chăm sóc mình cho tốt." Amy vẫn như trước hơi hơi cười nhìn em gái, giúp em gái xuống giường, nâng Tiêm Tiêm suy yếu ngồi lên sô pha, "Đây là thuốc bổ chị sắc sáng nay, Tiêm Tiêm em uống khi còn nóng, bác sĩ nói em thiếu máy cần bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa không thể lại tăng ca một ngày một đêm không ăn gì......"
Amy vừa rót thuốc cho em gái uống, vừa cười thần bí, "Nói đến chuyện thiếu máu, lần này có y tá trưởng của bệnh viện nói cho chị biết, tối hôm đó Mộ thị trưởng hiến cho em đến 1000cc máu AB, lúc ấy mặt của anh ta trắng bệch, bởi vì đã vượt quá tiêu chuẩn hiển máu, mà kho máu của bệnh viện lại vừa hết máu, em lại mất máu quá nhiều."
"Hiến máu?" Lâm Tiêm Tiêm nâng cái băng gạc trên trán, khiếp sợ nhìn chị gái, "Chẳng lẽ, người cứu em ngày đó ở trên đường thật sự là Mộ thị trưởng?" Cô vẫn không thể quên được ánh mắt của Mộ Dạ Triệt nhìn cô khi ở toilet ngày đó, khiếp sợ mà chứa đầy thù hận, người này, cô vẫn còn lưu lại ấn tượng! Nhưng không nghĩ tới, hắn sẽ ở tình huống làm việc nghĩa không chùng bước mà cứu cô!
"Còn ai nữa, em gái ngốc." Amy ở vừa thổi thuốc bổ, vừa cười với ngoài cửa, "Em xem y tá ở ngoài cửa, đều đang hâm mộ em chết đi được, mỗi ngày đều lại đây nhìn lén. Bọn họ nghĩ rằng em là bạn gái của Mộ thị trường, muốn biết được số điện thoại riêng của Mộ thị trường ở chỗ em. Nhưng mà Tiêm Tiêm, sau này lái xe chú ý một chút, giao thông ở Giang Bắc rất hỗn loạn, không chú ý sẽ bị xe vượt đèn đỏ tông vào! Còn có, sao em lại lái xe điện? Trong nhà còn có ô tô mà, như vậy sẽ an toàn hơn!"
"Xe ô tô đưa đi bảo trì rồi." Lâm Tiêm Tiêm không có ý muốn giải thích nhiều cho chị gái, cũng không uống thuốc, nhẹ nhàng dựa thân hình suy yếu vào sô pha, mắt nhìn về phía trước im lặng nói: "Em vẫn thật sự nhớ đến những ngày tháng trước đây của chúng ta, khi đó chị mới là chị gái của em. Sau này vì chị theo đuổi những gì đó, rời khỏi Singapore đi đến nơi này, mặc kệ không hỏi han gì em, hơn nữa còn làʍ ŧìиɦ nhân của thiếu gia giàu có, vẫn không chịu quay đầu. Em từng cảm thấy xấu hổ khi có một người chị như vậy, bởi vậy em ở lại Nhật Bản không chịu liên lạc với chị, cho đến khi nhận được tin tức chị bị bệnh nguy kịch."
"Tiêm Tiêm." Trên mặt Amy hiện lên vẻ áy náy.
"Quên đi." Lâm Tiêm Tiêm vô lực lắc đầu, cười cười, "Hiện tại nói những lời sau cũng không có ý nghĩa. Hai năm trước Đằng Duệ Triết tìm em đưa đến nơi này, nói cho em biết chị bị người ta mưu sát, em liền quyết định nhận lại người chị vừa được cứu từ quỷ môn quan trở về, bởi vì em cảm thấy chị thật đáng thương, hơn nữa còn là người chị ruột duy nhất của em. Nhưng những lời nói vừa rồi của chị, khiến em cảm thấy chị vẫn chưa từ bỏ giấc mộng phú quý của mình, chị đang ảo tưởng đến Mộ thị trưởng, đúng không?"
"Tiêm Tiêm, là chị nghĩ cho em." Amy lắc đầu, thở dài, "Hiện tại cơ thể của chị đã bị hủy diệt rồi, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở thị trấn nhỏ, không thể kết hôn, mà Tiêm Tiêm em còn có tiền đồ! Nếu Mộ thị trưởng thích em, em cần gì phải cự tuyệt? Mộ thị trưởng không chỉ có diện mạo anh tuấn, có quyền thế, hơn nữa còn là một người chung tình. Chỉ cần anh ta yêu em, em sẽ thật hạnh phúc! Em phải tin tưởng ánh mắt của chị!"
"Vì sao chị lại cảm thấy Mộ thị trưởng thích em?" Lâm Tiêm Tiêm nhíu mày, ánh mắt bắt đầu biến thành lạnh lùng, "Trên đời này, chỉ có Minh Khải là thật lòng với em! Sau này đừng nhắc lại những lời này nữa!"
"Nhưng lần này em cùng mẹ của anh ta đồng thời đều nhập viện, anh ta lại lựa chọn ở lại bên cạnh mẹ mình, gần đây chỉ gọi vài cuộc điện thoại!" Amy cất cao giọng nói, nhắc nhở em gái, "Em có tin là Phó Minh Khải chỉ yêu vẻ bề ngoài của em không? Anh ta thích sự mềm mại của em, đối với anh ta là thích sự phục tùng, em là miếng ghép bổ sung cho người bạn gái trước có duyên không phận của anh ta, nhưng anh ta tuyệt đối không có sự quyết đoán cùng thật lòng như Mộ Dạ Triệt! Lúc này, Mộ Dạ Triệt có khả năng vừa gặp đã yêu em, bị tiếng sét ái tình, anh ta rất ít khi đối xử như vậy với một cô gái này, có khả năng em chính là cô gái mà anh ta đang tìm......"
"Chị đi ra ngoài đi." Lâm Tiêm Tiêm im lặng nhắm mắt lại từ chối nói chuyện tiếp, bởi vì cô tuyệt đối không tin Mộ Dạ Triệt vừa gặp đã yêu mình! Nhưng cô tin tưởng, thời điểm Mộ Dạ Triệt cứu cô, thật sự dịu dàng, kia mới thật sự là hắn, hắn đang thương tiếc một cô gái suy yếu nằm giữa vũng máu.
Hơn nữa, cô ở bệnh viện đã được vài ngày, công việc Minh Khải giao cho cô, giao cô đi đấu thầu, toàn bộ đều vì tai nạn của cô mà thành nước chảy về biển! Minh Khải thật sự coi trọng cơ hội hợp tác lần này, trước khi đi còn luôn dặn cô, nhất định phải thuận lợi thắng thầu, toàn bộ hi vọng của anh đều ký thác vào đây! Nhưng căn cứ vào sắc mặt của quản lý đến thăm cô vào mấy ngày trước, hình như vụ đấu thầu vì có người bỏ giá cao, công ty của bọn họ căn bản không có khả năng trèo cao như vậy!
"Vậy...... Chị ra ngoài trước, em nghỉ ngơi cho khỏe." Lâm Nho Nhỏ thấy em gái mâu thuẫn, liền xoay người đi ra ngoài cửa, nhưng vừa mở cửa ra, bỗng nhiên lại đi vào trong phòng, vui sướng la hét lên: "Tiêm Tiêm, em mau chuẩn bị một chút, Mộ thị trưởng đến thăm em, đang đi về bên này! Mau! Mau nhẹ nhàng khoan khoái một chút!"
Lâm Tiêm Tiêm kinh ngạc nhìn ngoài cửa, không hề động tay, nhìn thấy y tá trưởng đã giúp người mới tởi mở cửa phòng bệnh ra, mà ở cửa, đúng là người đàn ông đã giúp cô hô hấp nhân tạo cùng mát xa ngực!
Người đàn ông này rất cao, thân hình tựa như núi, tuy rằng thon dài, mang theo một loại khí chất như cây tùng trong gió, lại thản nhiên tỏa ra một loại khí thế uy nghiêm thiên hạ! Mà lúc này đây, mỹ nam này không có dùng ánh mắt hung ác nhìn cô, mà là dùng đôi mắt đen của mình nhìn chằm chằm gương mặt kinh ngạc của cô, cười nhẹ.
"Mộ......" Lâm Tiêm Tiêm càng thêm kinh ngạc, nhanh chóng ngồi dậy, cũng đứng lên, "Thì ra là Mộ thị trưởng! Mời......mời vào!"
Lâm Nho Nhỏ ở bên cạnh đã sớm pha trà, rót lại đây, mời Mộ Dạ Triệt ngồi xuống, Tiêm Tiêm vừa mới tỉnh lại, y tá vừa mới đo thân thiết, nói tình hình hồi phục của cô ấy vô cùng tốt, thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện, Mộ thị trưởng không cần lo lắng. Hơn nữa cám ơn ngài đã ra tay cứu giúp Tiêm Tiêm. Nếu không phải ngài, ngày đó Tiêm Tiêm đã chết trên đường."
Mộ Dạ Triệt nhìn cô chị ở trước mặt, ý cười trên mặt không giảm, nhưng sâu trong ánh mắt lại lóe ra ánh sáng phức tạp, giống như ánh mắt của kẻ săn mồi, "Đừng khách sáo, ngày đó bản thị trưởng chỉ là đi ngang qua, không muốn nhìn thấy Lâm tiểu thư nằm mất máu trên đường mà chết." Dưt lời, quay đầu nhìn Lâm Tiêm Tiêm đang im lặng ở bên cạnh, cười như không cười mà nhìn cô, "Cơ thể đã hồi phục sao?"
Lâm Tiêm Tiêm vốn thật sự im lặng, bởi vì cô vẫn nhớ rõ cái thoáng nhìn vội vàng lần trước của Mộ Dạ Triệt, không muốn nói chen vào trong khi chị gái đang nhiệt tình nói chuyện, không muốn ánh mắt chạm vào vị ân nhân cứu mạng ở đối diện, nhưng lần này hắn lại dùng ánh mắt cực nóng đầy quỷ dị mà nhìn cô chăm chú, cô đột nhiên có chút e lệ, tim đập rộn ràng, khiến cô bỗng nhiên nhớ đến bờ môi khêu gợi của Mộ Dạ Triệt khi làm hô hấp nhân tạo cho cô, cùng với hương vị của hắn.
Người đàn ông này thoáng nhìn nho nhã cẩn thận, như cây tùng trong gió, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô rất lợi hại, bá đạo, lóng lánh ánh mắt cảu kẻ săn mồi, lại......mười phần mê người!
"Vâng......khỏe." Cô nhịn không được mà cảm thấy khẩn trương, bả vai hơi thấp xuống, che lại gò má đang ửng đỏ của mình. Vì sao người đàn ông này lại gần gũi đến thăm cô như vậy, cô sẽ cảm thấy tim đập mạnh? Có phải là bởi vì bọn họ ngồi gần quá, cô có thể ngửi được hơi thở của hắn, hương vị của hắn? Hơn nữa lần này khuôn mặt mang ý cười của Mộ thị trưởng có vẻ tuấn dật, tà mị gợi cảm hơn người? Cô đang miên man suy nghĩ một chút!
Mộ Dạ Triệt buông mắt nhìn mặt của cô, khóe miệng tươi cười càng thêm quỷ dị, ánh mắt phức tạp, hắn nhìn hai mắt Lâm Tiêm Tiêm, chậm rãi nâng mắt lên, lại nhìn cô chị ở trước mặt, nói từ từ: "Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là muốn xem thân thể của Lâm tiểu thư như thế nào. Nếu không có gì trở ngại, tôi không quấy rầy nữa."
Hắn gật gật đầu, bảo thư ký đưa thuốc bổ vào, còn mình thì sải chân dài bước ra, khi Lâm Tiêm Tiêm e lệ nâng mắt nhìn hắn, quay đầu cười dịu dàng, "Ngày mai tôi sẽ quay lại, nghỉ ngơi cho tốt." Sau này, hắn hẳn sẽ thường xuyên đến, hơn nữa còn cùng cô tiến thêm một bước quan hệ!
---
Danh Sách Chương: