Chạng vạng, cô tản bộ quanh khu biệt thự, đi vòng qua các biệt thự cao cấp rồi quay lại trước sân mình.
Những thứ lung tung trong viện đã được dọn, cỏ dại được quét không còn một mống, mấy công nhân đã bắt đầu trang hoàng lại phòng ở, tâm trạng phấn khởi trước công việc. Cô không bước vào phòng, mà là ngồi xuống ghế dài trước nhà, nhìn mặt trời đang dần chìm xuống, gió đêm như vuốt ve khuôn mặt cô.
Nơi này thật im lặng, người thân đều rời bỏ cô mà đi, còn ai mới có thể để cho cô chờ đợi ?
--
Tiêu Tử vội vã cho xe đỗ dưới ánh tịch dương, chỉ thấy bóng anh cầm một đống sách vở, vui sướng gọi ‘Đại Lận’. Anh không mang kính đen, bỏ đi sự trầm ổn, khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra, nụ cười quyến rũ luôn luôn thường trực, “Đại Lận, anh mang đến giúp em sách giáo khoa này, anh đã ủy thác trường học chiếu cố em thật tốt rồi...”
Quần áo trắng tinh của anh đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, hình như cả đêm qua anh không ngủ; Mái tóc ngắn rũ xuống vài sợi trước trán, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt không che giấu nổi sự vui mừng, “Đại Lận, có phải em rất muốn tiếp tục học không? Chúng ta cùng nhau hoàn thành chương trình đại học nhé!” (Awwww Tiêu Tử đáng yêu quá