Đằng Duệ Triết
Hai năm trước vì để thuận tiện chăm sóc Đằng Duệ Triết đang sinh bệnh, Diệp Tố Tố tự chủ trương dọn đến ở bên cạnh phòng của hắn, cùng hắn ngồi bàn ăn cơm, cùng chung cuộc sống. Hơn nữa tại toà nhà mở rộng mới xây này có một khu vườn nhỏ, cô trồng đủ loại hoa nhài và lan quân tử mà mình thích, là vì, để Duệ Triết hít thở không khí mới mẻ mỗi ngày, giữ tâm tình tốt.
Sáng sớm hôm nay thức dậy, Diệp Tố Tố chuẩn bị đi dạy cho tụi nhỏ buổi học sáng, bỗng nhiên phát hiện cửa phòng của Đằng Duệ Triết khép hờ, hắn không có ở trong phòng, túi công sự cũng không mang theo trên người. Cổ Dư ở lại trong căn phòng nhỏ cũng không thấy đâu, hành lý không có, rõ ràng là đã rời khỏi chỗ này.
Trong lòng cô kinh hoàng, nhớ tới tối qua Cổ Dư ở trong này nói chuyện điện thoại thần thần bí bí, nói cái gì mà "Đã biết, lập tức về Cẩm thành", tỏ vẻ mừng rỡ như điên, chắc là đã xảy ra chuyện vui cực lớn gì đó! Vì thế cô bước nhanh đuổi theo ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy xe công chính phủ của Duệ Triết đang đứng trên đường lớn, đang chuẩn bị đưa Cổ Dư đến tuyến đường sắt cao tốc.
"Duệ Triết!" Cô vội vàng chạy tới, để cho hắn đừng lái xe, "Anh muốn đi đâu?"
Đằng Duệ Triết nhíu mày, bờ môi mím lại, đã khởi động xe, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài làm chút chuyện."
"Em cùng với anh đi đi, nhân dịp tiễn Cổ Dư một đoạn." Cô mở cửa sau ra ngồi lên ghế, thản nhiên cười nói với Cổ Dư ở ghế phụ phía trên: "Cổ tiểu thư sao không ở chơi hai ngày? Cơ thể của Duệ Triết chưa khỏi hẳn, tôi lo anh ấy lại không muốn sống mà làm lụng ngày đêm vất vả, thân thể lại suy sụp."
Cổ Dư nghe vậy nở nụ cười thành tiếng hừ, không quan tâm cô. Trên thực tế, nơi này không có người nào muốn đi cùng Diệp Tố Tố, không ai hoan nghênh cô ấy cả, chính là cô ấy không cảm thấy da mặt mình dày!
"Tố Tố, em đi xuống, hôm nay anh có chút việc muốn làm." Đằng Duệ Triết đuổi cô xuống xe thông qua kính chiếu hậu, khuôn mặt tuấn tú đang hăng hái dần dần âm trầm xuống, đôi con ngươi màu đen cũng trở nên lạnh như băng khác thường, lợi hại, "Anh không thích lúc nào cũng có người phút phút giây giây đi theo mình, ha?!"
Giọng nói của hắn trầm thấp lạnh lẽo, sắc mặt hắc trầm, quả thật cảm thấy tức giận với hành động này của Diệp Tố Tố.
Khuôn mặt ôn nhu trắng thuần của Diệp Tố Tố cũng buồn bã trong phút chốc, có chút bị tổn thương, muốn nói gì đó lại thôi, liếc mắt nhìn Cổ Dư ở ghế trước một cái, bước xuống xe. Khi cô đóng cửa sau của xe thật mạnh, Đằng Duệ Triết liền lái xe đi, xe cuốn một trận bụi đất thi công ở trước mặt cô, nghênh ngang rời đi.
Thật ra vài năm ở chung, cô rất ít làm loại chuyện này khiến hắn phản cảm, tuyệt đối không đi theo hắn, không quấy rầy hắn, bình thường hình thức bọn họ ở chung vẫn là quý trọng nhau như khách, thật yên lặng, tôn trọng lẫn nhau. Nhưng lần này không giống vậy, cô cứ cảm giác Cổ Dư đến không phải là một chuyện tốt, không phải đơn giản chỉ đến để du lịch, mà là đến để làm thuyết khách!
Mà ngày hôm nay, rõ ràng Duệ Triết không phải muốn đi làm việc công, mà là muốn cùng Cổ Dư đi làm một chuyện mà không muốn cho cô biết được! Bởi vậy, cô có một dự cảm không tốt thật mãnh liệt, khiến tinh thần cô không yên, ảm đạm!
Chẳng lẽ người đàn ông này đã quên hai năm trước cô ta đối xử với hắn ra sao ư? Thật ra cái chết bất ngờ ngoài ý muốn của hắn lần đó chính là hiểu được ý chí sắt đá của cô ta, hắn được triệu hồi về Cẩm thành là không có ý nghĩa!
Sau khi Đằng Duệ Triết lái xe đưa Cổ Dư đến nhà ga gần đó, mua hai vé xe lửa đến Cẩm thành, cùng cô ngồi lên xe lửa.
Cổ Dư ngồi bên cạnh hắn, tuy rằng không nói gì, nhưng cô cảm giác được rõ ràng trên người hắn có một sự mừng rỡ như điên, khí chất cường đại, thật sự đã biến trở về Đằng tổng bá đạo kiêu căng trước kia! Bởi vì tối hôm qua anh trai gọi điện cho cô, nói hai tiểu bảo bối đã về nước, đang để giúp việc của Mộ gia dỗ, dần dần thích nghi lệch múi giờ.
Vì thế sáng sớm hôm nay, cô liền gọi Đằng tổng, nói tin tức tốt đầu tiên này cho hắn biết, cầm hành lý liền chạy thẳng tới nhà ga! Giờ phút này Đằng tổng thật trầm mặc, đường cong sườn mặt kiên nghị lạnh như băng, nhưng con ngươi sâu thẳm lại thường xuyên loé ra ánh sáng vui sướng, cõi lòng đầy chờ mong nhìn cảnh sắc đang vùn vụt trôi qua ở bên ngoài, khẩn cấp muốn tới Cẩm thành sớm chút!
Cô cũng biết ý không quấy rầy, biết giờ phút này Đằng tổng không muốn gặp ai, cũng không muốn nói cái gì, thầm nghĩ sắp nhìn thấy Khiêm Khiêm và Ny Ny được bốn tuổi!
Hơn nữa cô cũng muốn gặp chúng, không biết hai tên nhóc này lớn lên có cái dạng gì, có giống baba không? Có phúng phính trắng mịn, khiến người ta nhịn không được muốn hôn một cái, muốn cắn một ngụm hay không? Do nhớ rõ hai đứa trẻ mới được mấy tháng tuổi, cô đi chăm sóc hai đứa, kêu là mẹ nuôi a, mới hai tháng tuổi đã thích đứng trên đùi của cô, thích được ôm dựng thẳng, mẹ hai đứa còn lo lắng xương cốt hai đứa con chưa cứng cáp, đứng thẳng sẽ làm bị thương đến xương cốt cơ thể, lại không biết hai bảo bối nhà mình thật sự nghịch ngợm, mới hai tháng tuổi đã muốn đi rồi!
Sau đó dần dần lớn lên, dạy hai đứa nhỏ học đi, học nói, ăn cháo, yêu thương tràn đầy nuôi lớn hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, khuôn mặt tròn trịa phúng phính, đôi mắt to ngập nước, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, tay chân mềm mại trắng noãn, quệt bàn chân nhỏ mà bò bò đi đi trên mặt thảm, cùng người lớn chơi trốn tìm, cười khanh khách, sau đó hai đứa nhỏ học đi được, răng cũng mọc ra, cai sữa ăn cơm...... Hiện tại, có lẽ đang đi nhà trẻ, cùng chơi cầu thang trượt với các bạn nhỏ cùng tuổi, chơi trò chơi.
Vài giờ sau, đến Cẩm thành, Đằng Duệ Triết đi nhanh như bay ra khỏi nhà ga, thẳng đến Mộ gia ở đại viện thị uỷ của Cẩm thành! Nhưng mà khi hắn phong trần mệt mỏi tới được Mộ gia ở đại viện thị uỷ, Đại Lận cũng không ở đây, hai tiểu bảo bảo có thể là chơi trốn tìm trong vườn hoa, đôi chân nhỏ chạy tới chạy lui, thấy có một chú đứng trong vườn, bỗng nhiên một trái một phải ôm lấy đùi hắn, ngẩng đầu lên, mở to mắt chớp chớp mắt, hỏi hắn là ai?
"Cháu muốn baba và mẹ." Đột nhiên tiểu cô nương non mềm xinh xắn mở miệng mếu máo khóc lên, ôm chặt chân dài của hắn, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, "Mẹ ở sân bay, cháu muốn mẹ."
Đằng Duệ Triết - Tiểu Oánh Ny
Đằng Duệ Triết buông mắt xuống nhìn thấy cô con gái nhỏ quá giống Đại Lận, đột nhiên tiếng lòng rung động, mặt hồ tâm tư như nổi lên một cơn sóng gió động trời, thân hình cao lớn chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm cô con gái nhỏ vào trong ngực. Một cậu bé khác quá giống hắn lại đang nhăn hàng lông mày mà tò mò nhìn hắn, "Chú là ai?"
Hắn sờ sờ đầu của hai đứa trẻ, ôm tiểu Trạch Khiêm vào trong lòng, hôn hôn lên hai cái đầu đầy hương thơm của tụi nhỏ, hôn hôn lên sợi tóc mềm mại của chúng, trong lòng căng thẳng, hốc mắt nóng lên, phút chốc nghẹn ngào không nói được lời nào.
Thật lâu sau, hắn mới bế đứng hai tiểu bảo bảo ở một trái một phải của mình, chân dài bước đi tiến vào phòng khách của Mộ gia.
Hai tiểu bảo bảo thì cho rằng hắn muốn dẫn bọn họ đi tìm baba và mẹ, sẽ dẫn bọn họ rời khỏi nơi xa lạ này, liền dùng cánh tay ôm vòng lấy hắn, ngoan ngoãn nằm dựa trên vai hắn. Cõ lẽ đối với hai đứa trẻ này mà nói, bọn họ có tâm linh cảm ứng cái loại quan hệ máu mủ tình thâm với ba ruột của mình, từ sâu bên trong, bọn họ tin tưởng người chú này.
Lại có lẽ, bọn họ thật sự không có thói quen ở lại Mộ gia xa lạ này, khát vọng có một người chú dẫn bọn họ ra ngoài tìm baba và mẹ, rời khỏi nơi này.
Giờ phút này, Mộ bí thư đang ngồi ở phòng khách, sớm đã nhìn thấy Đằng Duệ Triết đi từ ngoài cửa bước vào, cũng nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, để hắn giúp đỡ đi tìm mẹ, liền đứng dậy nói lời thật lòng với Đằng Duệ Triết, "Nói vậy là cháu biết tin liền tới Cẩm thành, muốn gặp ba mẹ con bọn họ, nhưng ngày hôm qua sau khi xuống máy bay, Tô Đại Lận liền đến T thị nơi cháu nhận chức, vài hạng mục ở đó do cô ấy phụ trách xuất hiện vấn đề, trước tiên phải đến đó để xử lý."
Đằng Duệ Triết vui mừng quá đỗi, ôm hai đứa con liền tính xoay người đi ra ngoài.
"Duệ Triết cháu dừng bước trước đã." Mộ bí thư gọi giữ hắn lại, mời hắn ngồi xuống nói vài câu, nói, "Vài năm nay, biểu hiện của cháu ở T thị thật xông pha, Cẩm thành cố ý triệu hồi cháu về theo ý nguyện. Nhưng cháu phải làm tâm lý chuẩn bị cho tốt, sau khi được triệu hồi về thì chức vụ cũng không có khả năng là cấp bậc thị trưởng nữa, cũng có khả năng bị giáng chức. Hơn nữa, về chuyện giữa cháu và Tô Đại Lận, hiện tại ta không thể ra tay được gì. Bởi vì Dạ Triệt là nó làm thật, hai năm trước không để ý đến sự phản đối của ta, kiên quyết xuất ngoại, chung thuỷ cùng một chỗ với Tô Đại Lận. Mà Tô Đại Lận hiện tại, đã làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, rất có chủ kiến của chính mình. Ngày hôm qua sau khi xuống máy bay đã trực tiếp đi thẳng đến T thị, có lẽ cháu không có gặp mặt với cô ấy, nhưng trước khi gặp lại cô ấy, ta nghĩ phải nhắc nhở Đằng Duệ Triết cháu, có khả năng Đại Lận và Dạ Triệt đã là vợ chồng thật sự, cháu cần thận trọng."
Đằng Duệ Triết quay đầu lại, đem hai tiểu bảo bảo đang gắt gao ôm lấy hắn giao cho dì giúp việc ôm đi trước, quay bước đến trước Mộ bí thư mà trầm giọng nói: "Nếu hai năm trước không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có khả năng cháu đã ra sân bay đuổi theo Đại Lận. Có lẽ đây là vận mệnh an bài, chọn đúng một ngày trước khi Đại Lận xuất ngoại làm cho cháu phát bệnh, không thể đuổi theo cô ấy. Hiện tại, Đại Lận ở cùng một chỗ với Dạ Triệt đã hai năm, cô ấy làm cho cháu biết, thật sự tâm ý của cô ấy đã nguội lạnh, mệt mỏi, quyết tâm tuyệt tình rời đi là sự trừng phạt đối với cháu, cũng là để cho cháu nếm qua tất cả những đau khổ mà năm đó cô ấy phải chịu đựng. Năm đó cô ấy bị cắt cổ tay ở trong tù, bị bắn chết ở trong tù, cái loại tuyệt vọng này, nhất định đã làm cô ấy tâm tàn như tro bụi. Bởi vì cuộc sống bị cháu bắt đến, cháu chỉ có thể gây cho cô ấy kiếp nạn, cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Sau này cô ấy lại có thể đứng lên, là vì tin tưởng cháu, yêu cháu, nhưng cháu lại lựa chọn giấu diếm cô ấy, tiếp tục tổn thương cô ấy."
Nói đến đây, hắn không nói thêm gì nữa, không khí lưu động một cỗ hơi thở nặng nề, làm cho hắn hít thở không thông, sau đó ở trước mặt Mộ bí thư, một lần nữa ôm hai đứa trẻ vào lại trong lòng, sau đó xoay người đi nhanh ra phía ngoài cửa.
Hai đứa trẻ thì ôm cổ hắn, tò mò nhìn hắn, kêu hắn chú ơi.
"Con ngoan, ta không phải là chú, ta là baba." Hắn ôm chặt hai con, để hai cái đầu nhỏ nằm vào trong lòng hắn, ôm sát lấy hai thân thể nho nhỏ kia, bước chân đau kịch liệt, đi ra sân vườn của Mộ gia, "Thiếu chút nữa baba đã không thể gặp được hai con, thời điểm baba nằm trên bàn mổ, vẫn thật hối hận vì không có ở bên cạnh các con. Năm đó baba vẫn nghĩ rằng chính mình sẽ chết, cảm thấy nhúng tay vào chuyện của người phụ nữ khác, thật có lỗi với mẹ của các con, bởi vậy mới làm cho các con xem như baba đã chết. Nhưng thời điểm cái chết thật sự tiến đến, baba mới biết được hành động đó của mình là vô trách nhiệm đến cỡ nào, đối với các con và mẹ cũng là một loại thương tổn sâu nhất."
—-
Hai đứa trẻ ôm sát cổ hắn, không rõ vì sao chú này vẫn luôn dùng mặt mà vuốt vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ, ôm chặt khiến bọn họ thở không nổi, hơn nữa tựa như đang khóc nhè, vì thế bọn họ xoay cơ thể nhỏ bé của mình, giọng con nít non nớt sửa lại lời cho hắn: "Baba của tụi cháu ở Mĩ, không phải là chú. Chú thả tụi cháu xuống đi, tự tụi cháu đi tìm mẹ."
Đằng Duệ Triết bất đắc dĩ hôn hôn bọn họ, không có buông bọn họ ra, bước nhanh đi ra đại viện thị uỷ, ngồi lên xe, lòng nóng như lửa đốt mà quay về T thị, "Bây giờ chúng ta đi tìm mẹ."
—-
Diệp Tố Tố
Đằng Duệ Triết đi rồi, Diệp Tố Tố đứng tại chỗ một lúc, cho đến khi sương mù dần dần tan đi, thôn dân đang tụm năm tụm ba đi lại trên đường lớn chào hỏi cô, tất cả mọi nhà xưởng đều náo nhiệt hẳn lên, thế này cô mới lấy lại tinh thần, bàn tay trắng vén mái tóc ra phía sau tai, đi trở về trường học mới xây tạm thời để dạy học.
Mà nơi này là trường học được bố trí đại khái chia thành nhà trẻ, hai bộ phận tiểu học, tất cả mọi trẻ em bị thất học trong khu nghèo khó này đều đến đây đi học, dựa theo tuổi mà phân lớp, Tô Tiểu Nhạn phụ trách ba lớp nhà trẻ, Diệp Tố Tố phụ trách năm lớp tiểu học, mỗi ngày tám tiết học, bận rộn không có thời gian riêng tư, hoặc là đi ra ngoài xem mặt hẹn hò.
Giờ phút này, Tô Tiểu Nhạn đã quét tước dọn dẹp vệ sinh phòng học, vừa quét rác, vừa nhìn tình hình tụi nhỏ đọc sách, để tụi nhỏ được hít thở không khí mới mẻ, miệng lẩm nhẩm đọc bài.
Có mấy đứa trẻ đen nhẻm thì nghịch ngợm ở trong sân, khăn quàng đỏ trên cổ méo mó, mặt cùng tay bẩn thôi rồi, chạy nhảy đụng ngã cái bàn, Tô Tiểu Nhạn cầm cái chổi hét một tiếng, để mấy tiểu Bá Vương này đừng có gây sự, ngoan ngoãn đi ra ngoài đọc sách.
Kết quả vài đứa nhỏ này nghịch ngợm hơn, Tô Tiểu Nhạn cành quát lớn, bọn họ càng làm náo loạn, cười ha ha đẩy ngã bàn ghế, miệng không ngừng nói "Cô đến đây đánh nè, lại đây nè", rồi nhanh chân chạy đi núp, chơi trốn tìm với Tô Tiểu Nhạn.
Tô Tiểu Nhạn cũng không giận, chỉ là cầm cái chổi hù doạ bọn họ, đuổi theo vài bước, chỉ chỉ một loạt toà nhà mới đang hoàn thiện ở bên ngoài, nói: "Nếu các con không lo đọc sách, sẽ không có nhà mới mà ở, những dãy nhà này, là Đằng thị trưởng thiết kế ra dành cho những đứa trẻ ham học, nếu các con muốn ở, hiện tại nhất định phải lo học tập!"
Kết quả lời này vừa nói ra, mấy đứa trẻ này càng điên càng hung hơn, dùng sức chụp lấy sách giáo khoa ở trên bàn, nhăn mặt với cô, "Cô Nhạn Tử chơi xấu, không biết xấu hổ." Vừa oán trách vừa ném sách.
Tô Tiểu Nhạn ném cái chổi xuống, hai tay chống nạnh, thật đúng là không nói gì mà nhìn trời. Nhìn từng đứa trẻ trong thành phố đều ngoan, biết giữ vệ sinh, lại yêu học tập, làm sao mấy đứa trẻ ở vùng thôn quê lại hoang dã như vậy, cả ngày lăn lê giữa bùn đất? Vì thế cô trợn tròn ánh mắt, cố ý làm bộ dạng hung tợn, đi tới bắt bọn nhỏ ngồi lên ghế, đốc thúc bọn họ đọc sách, nhưng đang lúc cô lấy cây thước, bỗng nhiên đứa nhóc này ôi một tiếng, ôm bụng liền ngã xuống đất.
Tô Tiểu Nhạn nhìn thấy, tưởng đứa nhóc đang giả vờ, còn vỗ đứa nhóc một cái, nhưng mà sắc mặt của đứa nhỏ lại trắng nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy, mũi và miệng đều chảy máu, tròng mắt trợn thẳng, bọn nhỏ bên cạnh sợ tới mức giải tán, thét chói tai "Nhạn Tử đánh người", như ong vỡ tổ mà chạy ra ngoài.
Mà lúc này Diệp Tố Tố liền đứng ngoài cửa, bước ngắn bước dài hướng lại đây, vội vàng dặn dò Tô Tiểu Nhạn đang hoang mang lo sợ: "Đứa bé này không phải do cô đánh mà thành như vậy, là hiện tượng trúng độc, nhanh đến bệnh viện tìm bác sĩ, để bọn họ lái xe đến đây!"
"Vâng!" Tô Tiểu Nhạn sớm đã bị sợ hãi, sắc mặt xám trắng, bò lên liền chạy ra ngoài, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì! Không phải vừa nãy còn chơi đùa sao, làm sao nói trúng độc là trúng độc được, đây rốt cuộc là làm sao vậy?! May mắn Diệp tiểu thư biết chút về y thuật, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được!
Vì thế cô mời bác sĩ đến, giành giật từng giây đưa đứa trẻ bị trúng độc đến trạm y tế để cấp cứu, thế này các cô mới biết đứa trẻ này không phải bị ngộ độc thức ăn, mà là bị trúng độc, cũng chính là trúng độc sơn! Tin tức này, khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ, hoàn toàn không dám để thôn dân bên ngoài biết, sợ biến thành khủng hoảng!
Tô Tiểu Nhạn từ lúc khiếp sợ ban đầu qua đi, kinh hãi gọi điện thoại cho Đằng thị trưởng, "Anh thị trưởng mau quay về, ở thôn chúng ta có đứa trẻ bị trúng độc, bác sĩ nói là hít phải chất độc hoá học......"
Giờ phút này Đằng Duệ Triết đang ngồi trên xe lửa, nghe được tin tức liền híp đôi mắt nhọn lại, nháy mắt khuôn mặt tuấn tú âm trầm!
"Có mấy đứa trẻ bị?" Ánh mắt hắn tối tăm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bên ngoài xe lửa, "Lập tức cho toàn trường nghỉ học, kiểm tra sức khoẻ cho toàn bộ học sinh trong trường."
Hai đứa con hắn mang theo thì đang im lặng ngủ bên cạnh hắn, trên người đắp cái áo khoác của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ngủ đỏ bừng. Bọn họ hoàn toàn không biết "Chú" này sẽ dẫn bọn họ đi đến nơi nào, cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, chỉ biết là, mẹ đang ở phương xa chờ bọn họ, rất nhanh thôi ba mẹ con bọn họ sẽ được gặp mặt.
"Có một đứa bị hôn mê, những đứa khác thì đang ho khan đứt quãng...... Anh thị trưởng, lúc đầu tôi trưởng tụi nhỏ nghịch ngợm, chạy chơi tán loạn nên mới bị cảm lạnh ho khan, hiện tại Trương Tiểu Kim bị trúng độc, tôi mới biết được đường hô hấp của chúng bị dính chất độc, thường xuyên hít phải. Hiện tại chúng tôi không dám để lộ tin tức này ra ngoài, chỉ nói là đứa trẻ bị cảm lạnh, bây giờ chúng tôi phải làm sao đây?"
"Đừng cho mọi người biết chuyện này, gọi điện cho người tổng phụ trách của công ty kiến trúc đến đó ngay lập tức, sau đó chờ tôi trở lại!" Đằng Duệ Triết tắt điện thoại, dung nhan tuấn mỹ mang vẻ lo lắng trầm trọng, lại tối tăm đi vài phần, mày kiếm trói chặt, buồn bực nặng nề nhìn ngoài cửa sổ.
Vài giờ sau, trời đã tối đen, hắn ôm hai đứa con sinh đôi của mình bước xuống xe lửa, sau đó lái xe công chính phủ mà hắn gởi lại nhà ga, về tới nơi hắn nhận chức.
Lúc này ngã tư đường ở thôn Thương Khẩu đã yên tĩnh, nhà xưởng không tăng ca, công nhân công trình không đẩy nhanh tiến độ, mọi người chưa từng có cuộc sống về đêm, sau khi bận rộn xong một ngày, liền cùng cả nhà vây quanh bàn cơm phong phú, hưởng thụ ấm áp giản dị trong căn nhà cũ nát.
"Đằng thị trưởng, rốt cuộc anh cũng đã trở lại." Tô Tiểu Nhạn vội vã lao ra từ văn phòng cán bộ, không đợi hắn tắt máy xe ô tô, trực tiếp bổ nhào lên xe hắn, gần như khóc, "Anh trở về là tốt rồi, hiện tại cha mẹ của Trương Tiểu Kim muốn tìm tôi tính sổ, nói là tôi đánh con nhà họ......"
Đang oan oan ức ức nói xong, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ghế phụ có hai cái gì đó đang động đậy, dùng sức đá quần áo của Đằng thị trưởng, vì thế cô mở cửa xe ra, tưởng là mới mua hai con chó nhỏ, kết quả đèn xe bật lên, lấy ra cái áo khoác, mới phát hiện là hai đứa trẻ đáng yêu.
Cơ thể hai đứa trẻ được thắt dây an toàn, đôi mắt to đen láy ướt sũng, khóc cũng đã khóc, náo loạn cũng đã náo loạn, lông mi dài chớp chớp, đang ngửa đầu tò mò nhìn cô. Nhưng sau khi cẩn thận nhìn qua, lại phát hiện thế nhưng không phải mẹ của bọn họ, hai cái miệng đều bắt đầu mếu máo, oa một tiếng, cảm giác bị lừa mắc mưu!
Mà phía sau Tô Tiểu Nhạn, Diệp Tố Tố đuổi theo đứng đó, lúc đầu mới gặp được hai đứa trẻ, có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn chăm chú xong, sắc mặt của cô thay đổi trong phút chốc, nhíu mày nhìn chằm chằm thẳng vào mặt Đằng Duệ Triết đang xuống xe.
Một hai giây sau, cô nhẹ nhàng hô một tiếng "Duệ Triết", đi về hướng bên này, cũng là cười ôn nhu, chủ động lấy đồ này nọ cho hắn. Tô Tiểu Nhạn thì ôm hai đứa trẻ xuống xe, ôm
Ny Ny vào trong ngực, nắm tay Khiêm Khiêm, dỗ dành hai đứa nói đi tìm mẹ, để hai đứa đừng khóc.
Ba năm rưỡi trước cô đã nhìn qua ảnh chụp của hai đứa trẻ này, là hai đứa con sinh đôi xinh đẹp của Đằng thị trưởng và Tô tiểu thư, một nhà bốn người hoàn mỹ. Không nghĩ rằng sau khi lớn lên, hai đứa trẻ này như được nặn ra từ ngọc, so với trước đây càng đáng yêu, càng phúng phính mềm mại hơn. Càng khó là, trong hai cái phôi thai long phượng này, một đứa lớn lên giống Đằng thị trưởng, một đứa lớn lên giống Tô tiểu thư, trắng trẻo đáng yêu khiến người ta vừa nhìn đã muốn cắn một ngụm.
"Đằng thị trưởng, ba giờ trước tôi có gọi điện cho người phụ trách chủ yếu kiến trúc của công trình, bọn họ nói chuyện này không liên quan đến bọn họ, là tập đoàn Sang E phụ trách hạng mục này, thiết kế, bố trí xây dựng, mua vật liệu toàn bộ là bao trọn gói, không dùng nhân công của bọn họ, bọn họ chỉ phụ trách xây dựng tu sửa, bởi vậy sẽ không đến đây."
"Trước mắt nấu chút cháo đậu xanh." Đằng Duệ Triết dặn dò cô, để cô đi trước chuẩn bị bữa tối cho hai đứa con, sau đó ngồi xổm xuống vươn bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của hai con, đôi mắt chứa đầy cưng chiều dịu dàng, nói: "Giờ trời đã tối rồi, trước mắt Khiêm Khiêm và Ny Ny ở cùng baba một đêm, ngày mai đi tìm mẹ được không? Bây giờ dì Tiểu Nhạn nấu cháo cho hai con ăn, hai con ăn no ngủ một giấc, là có thể nhìn thấy mẹ đứng ở trước mặt các con."
Khiêm Khiêm và Ny Ny liếc mắt nhìn hắn một cái, lông mày nhăn lại, đồng thanh: "Chú nói dối, baba tụi cháu gạt tụi cháu rất nhiều năm, mỗi lần baba gạt tụi cháu uống sữa đi ngủ, sẽ nói mẹ có thời gian chơi với tụi cháu, sáng mai có thể đứng trước mặt tụi cháu. Mà lúc này đây, tụi cháu bị lừa đến nhà của Mộ gia gia."
Đằng Duệ Triết - Tiểu Trạch Khiêm
Đằng Duệ Triết dùng bàn tay to vuốt nhẹ lên sợi tóc mềm mại của hai đứa trẻ, đáy lòng có một tiếng than nhẹ, "Baba không lừa hai con."
Hai đứa trẻ lại quay đầu hừ một cái, không bao giờ tin tưởng hắn nữa, "Chú nói đưa tụi cháu rời khỏi nhà của ông nội, đi tìm mẹ, kết quả chú gạt tụi cháu, chú là đồ hư hỏng." Hai đứa trẻ lòng đầy căm phẫn đưa ra kết luận, sau đó xoay người chạy đi, cái chân nhỏ lại cử động leo lên xe, cho rằng xe có thể dẫn bọn họ trở về.
"Bụng có đói không?" Tô Tiểu Nhạn không thể không ôm hai tên nhóc quật cường này xuống xe, dịu dàng dỗ dành, "Nếu hai con ăn cháo, sẽ dẫn hai con đi gặp mẹ." Vừa rồi còn ngoan ngoãn, hiện tại lại nghịch ngợm hẳn lên, quả nhiên là thiên tính của tiểu bảo bảo.
Hai tiểu bảo bảo dừng tay, ngửa đầu, mắt to chớp chớp, cảm thấy hứng thú với điện thoại di động để ở túi áo trước ngực của cô, sau đó kiễng mũi chân, chủ động vươn tay lấy điện thoại di động, "Cháu gọi điện thoại cho mẹ, trước đó mẹ không có nhận điện thoại của cháu."
Lấy điện thoại xuống, mở điện thoại ra, thế mà lại nhập vào một dãy số, đặt lên tai mình, thân hình nhỏ bé đang chơi đùa ở hàng rào bên cạnh, "Mẹ!" Giọng nói non nớt của trẻ em kêu lên một tiếng, tiếp tục tự mình chơi, ngồi xổm dưới đất, "Mẹ đang ở đâu vậy? Tụi con và chú tới tìm mẹ." Di động bị Khiêm Khiên lấy, còn ngang nhiên gọi điện thoại.
Tiểu Ny Ny thì dùng cánh tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt khóc nhè, gọi mẹ.
Người bên cạnh thì giật cả mình, không thể tưởng tượng được đứa trẻ này có thể nhớ được số điện thoại, thật đúng là gọi điện nói chuyện! Đôi mắt Đằng Duệ Triết hiện lên vẻ khiếp sợ cùng háo sắc, đã dùng bàn tay to vớt lên đứa con của mình đang chơi đùa trên mặt đất vào trong lòng ngực, lấy điện thoại di động trong tay tên nhóc này, quả nhiên nghe được giọng nói đã lâu của Đại Lận đang lo lắng: "Bảo bối, con nói chú nào? Bây giờ mẹ đang ở một thị trấn nhỏ tại T thị, có rất nhiều bạn nhỏ vì thiết kế của mẹ mà sinh bệnh, mẹ phải đến nông thôn xem tình hình. Bây giờ mẹ đang ở trên xe đến nông thôn, mệt mỏi quá."
"Đại Lận." Đằng Duệ Triết hô một tiếng nhỏ, tiếng nói từ tính chứa đầy kinh ngạc và vui sướng.
—-
Đại Lận
Đối phương nghe tiếng "Đại Lận" này, đột nhiên trầm mặc, không thèm nhắc lại, một lát sau lẳng lặng lật xem văn kiện ở trên đùi, cúp máy.
Vì thế nơi này yên tĩnh lại, mỗi người đều trầm mặc đứng trong gió đêm, nhìn Đằng thị trưởng bị cắt đứt điện thoại. Bởi vì mỗi người ở nơi này đều biết "Đại Lận" là ai, biết hai tiểu bảo bối ở trước mặt là con của Đằng thị trưởng với ai, lại cùng với ai mới thật sự là một nhà? Mà hiển nhiên, Đằng thị trưởng rơi vào cảnh vợ con ly tán.
Một bên, Diệp Tố Tố thu hết một cảnh này vào trong đáy mắt, không có đi lại đây, chỉ là ở trong gió đêm mà nhìn, mái tóc bay bay, đôi mắt xinh đẹp loé ra vẻ thương cảm, xoay người rồi đi. Hiện tại cô đến bệnh viện chăm sóc đứa trẻ bị trúng độc sơn, không muốn ở tại chỗ này xem sắc mặt đen tối của người đàn ông này.
Mọi người thấy Diệp Tố Tố xoay người rời đi, liền cũng không thể không biết xấu hổ mà ở lại xem mối quan hệ tam giác phức tạp này, đều rời đi, chỉ để lại Tô Tiểu Nhạn ở trong này chăm sóc hai tiểu bảo bảo, ôm tiểu Oánh Ny đang khóc đòi mẹ vào trong ngực mà dỗ.
Tiểu Oánh Ny lớn lên giống hệt mẹ, khuôn mặt nho nhỏ, mắt to đen láy, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, thân hình mềm mại thơm thơm, không ngừng giãy dụa trong lòng Tiểu Nhạn, thời điểm còn nhỏ, Ny Ny so với Khiêm Khiêm thì mạnh hơn chút, khóc dữ dội lắm dỗ thế nào cũng không được, tiếng khóc thanh thuý có thể làm bay nóc nhà, nhưng lớn lên lại chính là một tiểu công chúa đáng yêu, ôm búp bê vải, mắt to sáng ngời chớp chớp, nhìn mọi người.
Giờ phút này, tiểu Oánh Ny thật sự nhớ mẹ, giãy dụa muốn nhảy xuống từ trong lòng Tiểu Nhạn, nước mắt trong suốt không ngừng tràn ra ngoài, lông mi dài cũng dính đầy nước mắt, giống như hai bờ cỏ xanh bên mặt hồ yên tĩnh. Tô Tiểu Nhạn vội vàng chạy tới bên cạnh Đằng Duệ Triết cầu cứu, hò hét Ny Ny "Baba ở chỗ này nè", thực sự sợ tiểu công chúa thuỷ tinh khóc hỏng cả người.
Đằng Duệ Triết đang ôm tiểu Trạch Khiêm trong lòng, dùng bàn tay to vuốt lên khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của con mà đau lòng, thả cậu bé xuống đất. Tiểu Khiêm Khiêm liền lập tức chạy tới chỗ Ny Ny, để Ny Ny đừng khóc, giống một người lớn mà nắm lấy tay Ny Ny, nói đi tìm mẹ.
Quả nhiên Ny Ny ngừng khóc, đi theo Khiêm Khiêm đến trên xe, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, còn tự mình thắt dây an toàn, hai đứa ngồi song song xong, chuẩn bị đi tìm mẹ.
Mắt thấy hai bé cưng đang chờ xuất phát, nhất định phải ra ngoài tìm kiếm mẹ của họ, Tô Tiểu Nhạn có chút lo lắng mà nói: "Anh thị trưởng, hay là ngày mai đi tìm Tô tiểu thư đi, hai năm trước Tô tiểu thư đã xuất ngoại, nói không chừng còn không trở về, cần đợi thêm vài ngày nữa."
Đằng Duệ Triết gật gật đầu, cũng là nói: "Giúp tôi dọn phòng, chút nữa tôi sẽ trở lại." Thân hình cao lớn cúi người xuống, kiểm tra dây an toàn của hai con ở ghế sau, sờ sờ đầu của bọn họ, khích lệ bọn họ ngoan, thế này mới ngồi lên ghế điều khiển, chậm rãi lái xe ra khỏi chỗ này.
Nếu Đại Lận đang trên đường tới nơi này, vậy nhất định cô sẽ không thấy cổng mới dẫn vào thôn Thương Khẩu, không biết rằng trong thời gian hai năm này, nơi đây đã thay đổi nghiêng trời lật đất. Thật ra cây cầu nhỏ ở nơi này, hàng bạch dương đã không còn, đổi thành đường nhựa mới xây, trồng đầy hoa hướng dương, nhà xưởng. Cô không cần lại lo lắng nơi này không có đèn đường, đi qua cầu sẽ ngã xuống sông, bởi vì nơi này đã xây một cây cầu lớn, có thể chịu xe tải có tải trọng nặng mấy tấn, đèn đường sáng trưng, hắn lái xe đến đây có thể thấy được cô xuống xe.
Nếu tại buổi tối này, cô có thể thấy được màu vàng rực rỡ của hoa hướng dương, như vậy cô nhất định biết được hắn ở nơi này, khát vọng có thể gặp lại nhìn cô một cái. Hắn muốn nhìn thấy cô đến đây nhìn hắn khi mà cõi lòng của cô đầy vui vẻ hạnh phúc, quên đi tất cả bi thương, đem khuôn mặt nở rộ tươi cười dưới ánh nắng mặt trời.
Giờ phút này hắn lái xe dừng lại ở ve đường, nhìn thấy hai con đang dựa đầu vào nhau mà ngủ ở ghế sau, vì thế cởi dây an toàn cho bọn họ, đặt bọn họ nằm xuống ghế ngồi để ngủ, đắp cái áo khoác, chính mình thì dựa vào bên cạnh xe rút ra một điếu thuốc, ngóng nhìn về phương hướng đại lộ.
Nhưng mà, xe tải đi qua rất nhiều, lại không có xe vận chuyển hành khách, tựa như không phải Đại Lận đi về hướng này, vẫn không thấy bóng dáng. Cuối cùng, hắn dập tắt điếu thuốc lá, chủ động gọi qua dãy số vừa nãy con gọi, chờ Đại Lận nhận nghe.
Điện thoại đổ chuông mấy tiếng mới có người nhận nghe, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển của Đại Lận thản nhiên truyền đến từ microphone, "Ai vậy?"
Đằng Duệ Triết nghe, biển lòng khẽ nhúc nhích, nín thở thật lâu sau mới nói: "Hiện tại em đang ở đâu?" Hắn nhìn về phương hướng đại lộ, mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm từng chiếc xe đi qua, hi vọng nhìn thấy Đại Lận xuất hiện.
"Hiện tại Khiêm Khiêm và Ny Ny đang ở bên cạnh anh sao? Khi nào thì anh chuẩn bị đưa hai đứa trở về lại?" Đại Lận không có nghĩ nhiều, nhẹ nhàng trả lời hắn, "Hai ngày nữa Dạ Triệt sẽ về nước, sẽ sắp xếp cho hai đứa đi nhà trẻ lần nữa, hy vọng anh có thể đưa hai đứa về nhà đúng hạn. Sau này, nếu anh muốn gặp hai đứa, có thể nói cho em và Dạ Triệt biết trước, rồi hãy đón hai đứa đi, như vậy sẽ không doạ chúng sợ."
"Vậy Đại Lận, hiện tại em đang ở đâu?" Đằng Duệ Triết đi trở về bên cạnh xe, nhìn hai tiểu bảo bảo đang ngủ say ở trong xe, ánh mắt thâm thuý âm u như băng, chứa đầy đau đớn kịch liệt, "Đại Lận, anh muốn gặp em."
Dưới đèn đường, mái tóc đen của hắn bị gió thổi loạn trên trán, đôi mắt cất giấu sự nhớ nhung, bị mí mắt buông xuống che khuất ánh mắt. Hắn nhẹ giọng nói xong, sóng mũi cao thẳng cùng khoé môi mỏng, hoàn toàn cảm thấy chua xót, nhưng hắn tuấn mỹ như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy một sự trầm trọng.
Bởi vì từ trước đến giờ là hắn lạnh lùng, cả người toát ra một khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, trên gương mặt tà ác mà tuấn mỹ lúc nào cũng mang mọt chút cười lạnh phóng đãng không hề câu nệ, cũng có vẻ cuồng dã không kiêng dè ai, tà mị gợi cảm.
Nhưng sau khi gặp cô, hắn rất ít khi còn cười như vậy, mà còn thật sự, trong lòng cẩn thận từng chút nhỏ trò chuyện cùng cô, chờ cô, khát vọng cô đến gặp hắn.
Đại Lận nghe vậy hơi hơi dừng một chút, cười nói: "Vụ án lần này có chút khó giải quyết, xem như em về nước đã vấp phải một tảng đá lớn, gặp hạn té ngã đầu tiên, em vốn tính lại đây đón tụi nhỏ, dẫn hai đứa về nhà, nhưng vụ án này lại xuất hiện tình huống mới, không thể tới được. Vậy đêm nay để Khiêm Khiêm và Ny Ny ở bên cạnh anh một đêm, ngày mai đưa hai đứa trở về Cẩm thành, có thể không? Nhưng xin anh đừng nói thân phận của mình cho tụi nhỏ biết, chúng sẽ nghĩ rằng chính mình có đến hai baba."
Nhiều năm về sau, có khả năng cô cảm thấy chính mình không nên cướp đoạt quyền lợi gặp ba ruột của hai đứa con, dù sao hắn đã muốn ôm hai đứa đến đây, khiến cho cha con bọn họ gặp mặt nhau, ở một đêm, nhưng sau khi gặp xong, hai đứa trẻ sẽ trở lại cuộc sống ban đầu, không có baba này.
"Đại Lận!" Hắn thấp giọng gầm nhẹ, hàng lông mày kiếm nâng lên về phía trước, ánh mắt loé ra, cảm xúc hơi hơi kích động, nhưng cô đã kết thúc cuộc trò chuyện, không hề nhận nghe điện thoại của hắn, đường dây vẫn luôn trong trạng thái bận.
Thì ra tình cảm thật sự có thể trôi theo thời gian, thời gian càng dài, cô đối với hắn cũng chỉ càng ngày càng lạnh nhạt! Cho dù có bao nhiêu cái hai năm bốn năm đi qua, cảm giác của cô đối với hắn, vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc cô quyết tâm tuyệt tình xoay người rời đi, rốt cuộc không nâng nổi một gợn sóng! Có lẽ cô muốn dùng phương thức này để phai nhạt, hoàn toàn phân rõ giới hạn giữa hai người bọn họ, nhưng, ngay cả cơ hội gặp mặt cô, hắn cũng không có sao?
Ban đầu Diệp Tố Tố không nghĩ tự tìm xui, đi bệnh viện chăm sóc đứa trẻ bị trúng độc, sau đó lại đứng ở bên cửa sổ, thấy Đằng Duệ Triết vẫn không trở lại, đường lớn vẫn im ắng, lại nhịn không được mà chạy xe điện, tìm đến đại lộ.
Diệp Tố Tố
Thời điểm tìm tới, Đằng Duệ Triết đang đứng bên cạnh xe, thân thể cao lớn vĩ ngạn, ánh mắt thâm thuý thất vọng, đứng ở nơi đó, dung nhan tuấn mỹ nói không nên lời một cách dị thường, không khí hít thở ngưng trọng. Cô lẳng lặng đi qua, vươn tay đặt lên vai hắn, khuyên hắn trở về, "Có lẽ anh càng muốn gặp cô ấy, cô ấy càng muốn trốn tránh anh, bây giờ chúng ta trở về đi, thời điểm nên gặp tự nhiên sẽ gặp thôi."
Đằng Duệ Triết miết mắt liếc cô một cái, thấy cô chạy xe điện lại đây, không đội mũ bảo hiểm, một đầu tóc rối loạn, trên khuôn mặt trắng nõn đầy bụi đất, vẻ mặt lo lắng lại nhìn chăm chú vào hắn, liền nói giọng khàn khàn: "Trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt, vì sao Tố Tố em không chịu lấy chồng? Em vì anh mà gập ghềnh như vậy, chính là đang lãng phí năm tháng thời gian, lãng phí thanh xuân tốt đẹp của mình."
"Trên đời này có rất nhiều người đàn ông, nhưng Duệ Triết anh chỉ có một." Diệp Tố Tố đi đến gần hắn, đôi mắt xinh đẹp như thuỷ tinh loé ra ánh sáng kiên định, "Những điều này đều là em tự nguyện, em muốn lại được nhìn thấy dáng vẻ hăng hái, liều lĩnh của anh. Duệ Triết, hẳn là anh nên để chính mình tỉnh lại và đứng lên."
Sườn mặt anh tuấn của Duệ Triết tỏ vẻ lo lắng, đồng tử đen như gỗ mun lại u ám lợi hại, miết mắt liếc cô một cái, một lần nữa ngồi lên xe.
Sau khi hai người một trước một sau trở về, Diệp Tố Tố thấy hai tiểu bảo bảo lại đang tranh cãi khóc lóc ầm ĩ, cô chủ động tiếp nhận Ny Ny đến đây, dùng giọng nói ôn nhu của cô dỗ dành Ny Ny, giúp hắn dỗ hai đứa trẻ đi ngủ.
Sau khi hai đứa trẻ ngủ, cô pha trà đưa đến thư phòng, tính rót trà cho Đằng Duệ Triết, một mình nói chuyện ở chung với hắn, lại phát hiện tổng giám đốc công ty hàng mỹ nghệ đến đây, đang trao đổi vấn đề xây dựng thêm với Đằng Duệ Triết, hoàn toàn không cho Duệ Triết có thời gian dư dả để nghỉ ngơi.
Vì thế sau khi cô thuận tiện rót trà cho Phó Minh Khải - tổng giám đốc một công ty hàng mỹ nghệ tại Trung Quốc, một lần nữa đi trở về phòng ngủ của hai đứa trẻ, ngồi ở bên giường, nhìn hai tiểu bảo bảo đang nắm chặt bàn tay mà ngủ say.
Một lát, cô dùng ngón tay của mình khẽ vuốt cái trán mềm mại của hai đứa, lại vuốt vuốt hai cái đầu nhỏ, chỉnh tăng nhiệt độ điều hoà lên chút.
Không thể phủ nhận, hai đứa trẻ này quả thật lớn lên rất xinh đẹp, di truyền toàn bộ gien trội của cha mẹ, không chỉ có đáng yêu, hơn nữa tuổi còn nhỏ, đã tự mình biết được việc thắt dây an toàn, nhưng hai đứa trẻ này, là thời điểm cô bị nhốt dưới hầm, Duệ Triết đã làm cho Đại Lận mang thai! Có thể nói, vốn dĩ hai đứa trẻ này không nên tồn tại, không nên trở thành mối liên hệ ràng buộc duy nhất giữa Tô Đại Lận và Duệ Triết, lại càng không nên xuất hiện lại trước mặt mọi người. Bởi vậy nếu không có hai đứa trẻ sinh đôi này, chính là Tô Đại Lận đã cắt đứt mối quan hệ với Duệ Triết như vậy, không có gì liên luỵ, cũng chính là thật sự quyết tâm tuyệt tình rời đi, không bao giờ quay đầu trở về nữa!
—-
Phó Minh Khải
Đằng Duệ Triết nhìn người đàn ông Phó Minh Khải ở trước mặt này, nhìn thấy anh chàng này đang không ngừng nhìn ra bên ngoài tìm kiếm thân ảnh của Diệp Tố Tố, tình trong như đã mặt ngoài còn e, hắn liền chậm rãi đứng lên, dặn dò nam thư ký đứng ngoài cửa, mời Diệp Tố Tố lại đây.
Vài phút sau, cõi lòng Diệp Tố Tố đầy vui sướng lại đây, đôi mắt nổi lên sóng nước ôn nhu, vẫn luôn mang theo ý cười, cong cong đôi mắt, như là bầu trời đêm sáng tỏ mà nhìn hắn. Còn hắn lại đi ra ngoài, để một mình cô ở chung với Phó Minh Khải, chính mình thì chuẩn bị đi đến thị trấn trong đêm tìm Tô Đại Lận.
Nhưng khi hắn lái xe được hơn nửa đường, sắp tới thị trấn, gọi được điện thoại cho Đại Lận, khi bước chân hắn rời đi, cũng là lúc Diệp Tố Tố tặng một cái tát cho Phó Minh Khải lịch sự lễ nghĩa, không chịu một mình ở chung cùng Phó, chạy xe điện liền đuổi theo đến đây, vẫn đuổi theo phía sau hắn, cùng hắn đi lên thị trấn!
Đối mặt với Diệp Tố Tố như vậy, hắn không thể không phanh xe thật mạnh, nhíu mày nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chạy xe điện chắn ngang trước mũi xe của hắn!
—-
Diệp Tố Tố
Diệp Tố Tố vội vã nhảy xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm, tóc dài tung bay hướng bên này mà chạy tới, ngăn lại trước mặt Đằng Duệ Triết, thất vọng theo dõi hắn: "Em không cần anh giới thiệu đàn ông cho em! Em thích loại cuộc sống trước mắt này, không muốn thay đổi!"
Đằng Duệ Triết nghe vậy đôi mắt nhọn liền lạnh lùng, ngón tay dài bấm tắt điện thoại ở trong tay, "Em không muốn thay đổi, vậy Đại Lận làm sao bây giờ?"
"Cô ta sẽ không đến!" Giọng nói mềm mại Diệp Tố Tố nâng cao tông, vẫn thuỷ chung chắn lại trước mặt hắn, không đồng ý hắn cứ như vậy mà rời đi, "Duệ Triết, đầu óc anh thanh tỉnh một chút đi! Nếu Tô Đại Lận đã muốn hợp lại với anh, thời điểm anh bệnh tình nguy kịch vào hai năm trước, cô ta nên đến đây! Nhưng mà cô ta vẫn không tới, điều này chứng minh trong lòng cô ta căn bản không có anh! Sao anh không thả cho mình một con đường sống, cứ tiếp tục một cuộc sống im lặng như vậy?"
Sắc mặt Đằng Duệ Triết tối tăm, bờ môi mím lại nhìn chằm chằm cô, cảm thấy phản cảm đối với sự luôn mãi dây dưa của cô gần đây. Cuối cùng hắn buông vô lăng trong bàn tay to ra, hạ cửa kính xe xuống, lạnh giọng nói lạnh nhạt: "Tố Tố em chớ quên lời mà anh đã nói với em vào ba năm rưỡi trước, anh chỉ uống một tách trà bạn bè với em, tuyệt đối không thể có lại một tầng quan hệ sâu sắc nào nữa! Anh hi vọng em hiểu được, chúng ta chính là mối quan hệ bạn bè, tôn trọng lẫn nhau, em kiên trì ở lại ngã tư đường Thương Khẩu, anh tuyệt đối không ngăn cản em, nhưng về chuyện Đại Lận, em không nên nhúng tay!"
"Anh chỉ nghĩ tới Tô Đại Lận, vậy em thì sao?" Diệp Tố Tố bi thương nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn ảm đạm, một mình khóc nức nở, "Ban đầu mới là chúng ta yêu nhau, là Tô Đại Lận đuổi theo anh mà chạy, nhất định phải có được anh Duệ Triết của cô ta, bắt buộc anh chú ý đến cô ta, chấp nhận cô ta. Hiện tại chúng ta bị bắt buộc phải chia tay,
tất cả đều dựa theo ý nguyện của cô ta, chiếm được tình yêu của anh mà cô ta tha thiết mơ ước, như vậy đối với anh mà nói, chẳng lẽ không có một câu có thể nói với em sao?"
Đằng Duệ Triết bình tĩnh nhìn cô trong gió đêm, lông mày càng nhăn càng chặt, sau một lúc lâu mới trả lời cô: "Anh chỉ muốn nói với em, tất cả đều không trở về được. Tất cả nhân và quả, không nên để một mình Đại Lận gánh vác, mà là toàn bộ chúng ta. Tất cả mọi người trong chúng ta đều có trách nhiệm, bao gồm người chị Lâm Nhã Tĩnh của em và cả em nữa, Diệp Tố Tố. Nếu Tố Tố em vẫn không chịu buông ra như trước, như vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục đau đớn thống khổ, vĩnh viễn sống trong chuyện cũ không chịu thoát ra nổi!"
"Năm đó chúng ta vừa gặp đã thương, tâm tâm tướng tích, đã bàn đến chuyện cưới gả, nếu không phải Đằng bá phụ lấy cớ thương lượng hôn ước mà từ chối, gạt em gặp riêng em, em sẽ không bị cha nuôi bắt lại nhốt dưới hầm." Sắc mặt Diệp Tố Tố đen tối, lông mi dài cụp xuống, mái tóc dài tung bay trong gió, làm cho cô trông càng có cảm giác tang thương thanh nhã, "Duệ Triết, lúc ấy em bị tên súc sinh Diệp Huyền biến thành thần trí không rõ, không chịu theo ông ta trở về, thời điểm bị ông ta cưỡng chế kéo về, anh ở nơi nào? Chúng ta là trong hoạn nạn gặp được chân tình, nhưng mỗi lần, thời điểm em cần anh ở bên cạnh cũng không có mặt anh, không phải là anh bận rộn chuyện công ty riêng của mình, mà chính là đang theo đuổi Tô Đại Lận, chưa từng bận tâm đến cảm nhận của em! Tuy rằng em biết anh bộn bề nhiều chuyện công việc, bận rộn đến nổi không có thời gian ăn cơm nghỉ ngơi, em thân là người phụ nữ của anh vẫn thông cảm cho anh, đau lòng anh, làm một người vợ tốt của anh, mà anh chỉ vài giờ không liên lạc được với em, cũng chưa từng nghĩ tới sự an nguy của em sao?! Nhưng anh lại nhớ rõ, thời điểm khi em bị nhốt dưới hầm, anh lại theo đuổi Tô Đại Lận mà năm đó anh chán ghét đến cực điểm!"
Đằng Duệ Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thuý của cô, hiện lên một tia áy náy, ánh mắt u ám, môi mím lại không lên tiếng.
"Bởi vậy thật ra anh có thể cẩn thận suy nghĩ lại, là anh không thương Tô Đại Lận, không ai sẽ đi yêu một người mình từng chán ghét cực kỳ......"
"Vậy Tố Tố em cảm thấy, ngoài áy náy ra, anh còn có thể yêu lại em sao?" Đằng Duệ Triết lên tiếng cắt ngang lời cô nói, vì những lời phía sau của cô mà mày kiếm nhăn chặt lại, "Hai năm trước khi lần đầu tiên tỉnh lại, quả thật ánh mắt của anh là nhìn thấy Diệp Tố Tố em, phút chốc đã cho anh nghĩ chúng ta vẫn ở thời điểm như lúc ban đầu, không có Tô Đại Lận, không có Lâm Nhã Tĩnh, chúng ta đang phấn đấu cho tương lai tốt đẹp. Nhưng gây mê qua đi trả lại sự thanh tỉnh, anh mới phát hiện chính mình là nhớ nhung Tô Đại Lận đến cỡ nào, sau khi anh thấy em bận rộn trước sau bên cạnh anh, lại càng nhớ mong tưởng niệm Tô Đại Lận ở nước ngoài xa xôi hơn, càng hi vọng người theo bên cạnh anh là Tô Đại Lận năm đó. Tố Tố, vài năm nay anh cho phép em ở phòng cách vách cạnh phòng anh, là vì anh quý mến em. Anh không đành lòng lại đi thương tổn một cô gái vì anh mà chịu nhiều vết thương, sẽ không mắng cô ấy, không quát tháo cô ấy, anh hi vọng cô ấy có thể tìm thấy được hạnh phúc của chính mình, nhưng người mang lại hạnh phúc đó không phải là anh, hiểu rõ chưa?"
"Anh không nên đối xử với em như vậy!" Đương nhiên Diệp Tố Tố hiểu được ý của hắn, nhưng cô không bỏ xuống được, cô thầm nghĩ dùng thân phận một người bạn, vẫn tiếp tục sống cùng hắn như vậy, cho dù không xác định quan hệ, hắn không chịu bước gần từng bước về phía cô, cô chỉ cần cuộc sống bình thản hạnh phúc, cùng hắn ở nơi này không màng đến thế sự phân tranh!
"Duệ Triết, em xin anh đừng đi tìm cô ta, cô ta sẽ làm anh bị thương, hai năm trước cô ta đã không màng đến anh sống chết thế nào, tuyệt tình rời đi, hai năm sau cô ta vẫn sẽ như cũ mà làm vậy!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Duệ Triết trầm xuống, thật sự nhịn không được đối với cô nữa, đôi mắt nhọn liếc nhìn cô ngoài cửa xe một cái, một lần nữa khởi động xe lái đi, làm cho Diệp Tố Tố chạy vài bước đuổi theo xe, cuối cùng bỏ cô lại cùng chiếc xe điện đang chắn ngang đường lớn, nhập vào dòng xe cộ trên đại lộ.
Vài phút sau, rốt cuộc bước chân của Diệp Tố Tố cũng dừng đuổi theo, đứng trong gió đêm nhẹ nhàng khóc nức nở, nuốt xuống nước mắt của chính mình. Nhiều năm trôi qua như vậy, Tô Đại Lận chịu uỷ khuất, Diệp Tố Tố cô vốn không có sao? Nếu năm đó không có Tô Đại Lận dây dưa đến chết không chịu buông, Duệ Triết sẽ ngược lại theo đuổi Tô Đại Lận sao? Thì ra, tình cảm thật sự là cưỡng cầu mà có, cho dù năm đó cô cùng Duệ Triết có bao nhiêu hạnh phúc, Tô Đại Lận vẫn thành công làm cho Duệ Triết để bụng, thay thế được vị trí của cô năm đó! Như vậy cô cũng có thể cưỡng cầu tương tự như vậy, bởi vì Tô Đại Lận đã làm cô hiểu được đạo lý này -- tình cảm không thể rút lui nhân nhượng, mà phải cưỡng cầu, Duệ Triết mới có thể quay đầu!
Thị Trấn Thương Khẩu không lớn, lái xe di chuyển vài vòng đã đi hầu như hết mọi khu buôn bán, biết rõ vài nơi khách sạn có danh tiếng. Đằng Duệ Triết dừng xe trước cửa khách sạn, để quản lý khách sạn kiểm tra tên của Tô Đại Lận.
Nhưng mà kiểm tra từ trên xuống dưới, không có tên Đại Lận đăng ký, làm cho hắn thất vọng một chút. Hắn lại gọi qua dãy số mới của Đại Lận lần nữa, muốn giải thích cho cô nghe lý do vừa rồi cúp máy, nhưng lại là số máy bận, nhắc nhở hắn lát nữa gọi lại.
Đằng Duệ Triết
Rốt cuộc vài phút sau, hắn cũng gọi được, Đại Lận ở bên kia khêu gợi xoay eo, nghiêng đầu, đưa điện thoại kẹp giữa tai và bả vai, đang tắm rửa trong phòng tắm, nói dịu dàng: "Vừa rồi em gọi qua số điện thoại mà con dùng để gọi cho em, thì ra là của Tô Tiểu Nhạn. Tô Tiểu Nhạn nói cho em biết cô ấy đang chăm sóc bọn họ, sẽ không để bất kỳ ai tiếp cận bọn họ, bởi vậy em thật yên tâm. Hiện tại em đang ở phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa, thân thể anh không tốt, cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Hiện tại anh đang ở bên ngoài khách sạn." Đằng Duệ Triết không cho cô cúp máy, thân hình cao lớn đi đến trước cửa khách sạn, nhìn các cửa sổ phòng bật sáng đèn, "Em nói hạng mục mình phụ trách gặp vấn đề, là vấn đề gì?"
"Đồng nghiệp nói không có vấn đề gì lớn, nhưng em muốn tự mình lại đây nhìn xem thế nào." Đại Lận cởϊ qυầи áo trên người, thoải mái nằm ở bồn tắm lớn, dùng ngón tay phết màu sơn xanh nhạt day day thái dương, luôn luôn đau đầu, "Nếu thật sự xuất hiện vấn đề lớn, em sẽ toàn quyền phụ trách. Nhưng hiện tại em có thể yên tâm nói với anh, công nhân của công ty em dựa theo hợp đồng, đều là dùng loại sơn tốt nhất trong nước, chất lượng sơn đều giám định đạt yêu cầu, là không tồn tại hiện tượng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Thời điểm lúc công ty em đấu thầu hạng mục này, đã hứa hẹn làm việc bằng chữ tín, tuyệt đối không đánh đổ bát cơm của mình, bởi vậy hẳn là Đằng thị trưởng nên tin tưởng danh tiếng của công ty em."
Đằng Duệ Triết đứng trong bóng đêm, nghe âm thanh mềm mại uyển chuyển của cô, một góc ở trong lòng dần dần mềm mại, có thể tưởng tượng được dáng vẻ một đầu tóc rối của cô đang ngâm mình trong bồn tắm, nhất định sẽ quyến rũ và yêu mỹ, trưởng thành gợi cảm, cũng biết đêm nay nhất định cô sẽ không đi ra gặp hắn, liền trầm giọng nói: "Trước khi vấn đề này chưa được phóng viên đào bới ra ngoài, anh hi vọng chúng ta có thể đối mặt để bàn bạc chuyện này cho tốt. Hơn nữa nếu em là người phụ trách chính của hạng mục này, như vậy chúng ta càng cần tranh thủ trước khi sự việc chưa bị làm lớn, phải tìm ra nguyên nhân chính do đâu mà chất lượng sơn kém."
Đại Lận nghe vậy, nhẹ nhàng cười, "Đây là điều tất nhiên. Nhưng em hi vọng hiện tại anh quay về, ở bên cạnh Khiêm Khiêm và Ny Ny. Mặc kệ nói như thế nào, tụi nhỏ phải ở tạm chỗ của anh, anh phải bảo đảm sự an toàn của chúng."
"Tiểu Nhạn vẫn luôn canh chừng hai con, bọn họ sẽ không có việc gì." Đằng Duệ Triết đi vài bước trước cửa khách sạn, ngồi trở lại lên xe của mình, trầm tĩnh ngồi xuống, giống như giữa trời đất lúc này chỉ có hắn cùng Đại Lận trong điện thoại, "Hai năm nay, sống ở nước ngoài vui vẻ sao?"
"Ừm, thật vui vẻ." Đại Lận mỉm cười nhạt nhẽo, lấy thân phận người bạn xa lạ mà trả lời hắn, "Căn nhà của em cùng Dạ Triệt, hai con đều có vườn hoa và thảm cỏ, cửa sổ quay về hướng nam, em thích nhất ánh nắng sau giờ trưa, ngồi oqr bàn tròn trên thảm cỏ, vừa đọc sách vừa uống trà chiều. Em cảm giác hai năm này, rốt cuộc em cũng đã trở về cuộc sống yên tĩnh mà em chờ đợi đã lâu, có một nhà bốn người, có công việc, có cười vui, làm cho em thật sự thoả mãn. Ha ha. Như vậy anh thì sao?"
Đằng Duệ Triết nghe tiếng cười mới lạ đầy khách sáo của cô, nhìn thấy ngoài xe trời đang mưa, hạt mưa lớn như hạt đậu đang đánh lên cửa kính xe, giống cái đêm hai năm trước chợt té xỉu, ngoài phòng mưa to ào ào không ngừng, lại không ngừng gõ vào trái tim hắn. Nhưng mà tất cả những biến đổi tựa như không còn quan trọng, không hề tranh cãi ầm ĩ, hắn chỉ nhìn thấy những hành động tác oai tác quái ngày xưa của hắn, là nguyên nhân khiến hắn và Đại Lận cách trở muôn sông nghìn núi, thành hai người xa lạ, nói giọng khàn khàn: "Nếu hai năm trước không có ngất xỉu, nhất định anh sẽ đuổi theo em đến sân bay, không cho em đi. Đại Lận, sau khi chết đi sống lại một lần thì anh mới hiểu được, mạng của anh không phải dễ dàng giao cho Lâm Nhã Tĩnh như vậy, cũng không phải hai ta chia lìa để bình tĩnh lại, vội vàng chấm dứt tất cả trên bàn làm việc, lại càng không phải là cùng nhau chờ đợi có được chiến tích để bốn năm sau được triệu hồi về, mà hẳn là anh nên cùng người mình yêu hoàn thành mỗi ngày trong cuộc sống, làm cho cô ấy hạnh phúc, cùng cô ấy ghi lại mỗi giai đoạn trưởng thành của con, cùng nhau chia sẻ hỉ nộ ái ố. Đáng tiếc anh đã bỏ lỡ rất nhiều, một năm lại thêm một năm nữa, cho đến khi vài cái hai năm trong cuộc đời đi qua, anh mới dám đứng ở chỗ này chờ em trở về. Đại Lận, nếu em đã giải được những khúc mắc trong lòng, hai năm sau cảm thấy thoải mái, vậy thử quay đầu lại nhìn anh một cái, được chứ?"
Đại Lận trầm mặc, tựa như nhíu mi.
—-
Danh Sách Chương: