Đằng Duệ Triết
Đằng mẫu hỏi Trâu Tiểu Hàm như vậy, đơn giản chính là muốn tiểu thư của Trâu gia sớm hết hy vọng, đừng dùng đứa bé làm công cụ gây sóng gió nữa, khiến Đằng gia, Đằng thị náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Đang muốn ra hiệu cho vệ sĩ ôm đứa bé lại đây đưa cho cô nhìn xem, đột nhiên Trâu bí thư xoay người, kiên quyết không đồng ý bà ở phía sau mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ con gái, nói lạnh nhạt: "Trâu gia tôi đã đồng ý ly hôn, xin sau này đừng đề cập đến chuyện đứa bé nữa, Tiểu Hàm vừa mới phẫu thuật xong, con bé không chịu nổi đả kích......"
"Được, vậy không nhìn." Đằng mẫu lại ra hiệu cho vệ sĩ không cần ôm đứa bé lại đây, khó chịu liếc mắt nhìn chồng ở bên cạnh và con trai, lại nói: "Đứa bé này không phải con của lão Đằng, đây là một chuyện tốt, nhưng mà mong Trâu gia ông nói phải giữ lấy lời, đừng để sau khi chúng tôi đi ra khỏi phòng mổ này, lại đem đứa bé đẩy về Đằng gia tôi! Trâu gia các người đã từng thề thốt cam đoan, nếu đứa bé không phải con cháu của Đằng gia, sẽ để Tiểu Hàm tự mình chịu toàn bộ trách nhiệm, tự bản thân phải giải thích công khai với người ngoài rằng chính mình đã làm những chuyện gì, đừng có đem mọi cái sừng cắm lên đầu Duệ Triết."
Trâu bí thư đuối lý, không muốn tranh cãi thêm gì, nhìn Đằng phụ mà nói: "Lão Đằng, nể tình hai nhà chúng ta đã có nhiều năm giao tình từ đời trước, ông để cho Tiểu Hàm một con đường sống. Con bé trẻ tuổi như vậy, nếu chuyện đứa bé này mà truyền ra ngoài, sau này không có cách nào sống tiếp. Bây giờ con bé đã biết sai lầm rồi, cho nó một cơ hội sửa đổi......"
Trong lòng Đằng phụ thì đang phức tạp hỗn độn, cảnh ngộ trước mắt cũng không suôn sẻ, không khá hơn bao nhiêu so với Trâu gia, cũng không có lý do gì lại giữ Trâu Tiểu Hàm ở lại tiếp tục làm con dâu, dù sao bọn họ cũng là người trên một chiến thuyền, đều từng vì Trâu Tiểu Hàm mà làm tổn thương Đằng Duệ Triết, cưỡng chế hai người vốn dĩ không hề yêu nhau chút nào mà buộc chặt ở chung một chỗ.
Bây giờ, báo ứng đã đến.
"Lão Trâu, cho hay không cho cơ hội, không phải tôi nói là được." Ông lắc đầu khó xử, ánh mắt nhìn về phía Đằng Duệ Triết, cả người giống như mới được kéo lên từ vách núi đen dựng đứng, lòng vẫn còn sợ hãi, "Lão Trâu, chẳng lẽ ông không cảm thấy, thật ra trời sinh Tiểu Hàm và Duệ Triết không thích hợp ở chung một chỗ, vì sao lúc trước chúng ta lại đem bọn nó trói chung lại với nhau? Chúng ta cứ nghĩ đến chuyện đem bọn nó trói chung một chỗ, bọn nó sẽ nảy sinh tình cảm, mà kết quả là chúng ta đã không ngừng làm chuyện sai lầm, lại phản tác dụng, vừa khiến Duệ Triết tổn thương, cũng khiến Tiểu Hàm đánh mất tính cách sảng khoái hồn nhiên ban đầu. Nếu hôm nay đứa bé này đúng là con của lão Đằng tôi đây, vậy hiện tại bị huỷ diệt không chỉ có Trâu gia của ông, mà còn Đằng gia của tôi nữa, hai nhà Trâu Đằng hợp lại thành một gia tộc mà nam là cường đạo, nữ là gái dâm, đây quả thật là một hậu quả quá xấu, trời đất không dung tha!"
"Vậy hiện tại ông thật sự muốn thanh danh của Trâu gia tôi bị bôi nhọ ra ngoài ra sao?" Trâu bí thư nóng nảy, đã hơi hơi giận tái người, phút chốc trong tình thế cấp bách, khí thế bức người, thiếu chút nữa đi tới chụp lấy đôi vai của Đằng phụ: "Tiểu Hàm có thật sự làm chuyện bại hoại gia phong hay không, ông thân là ba chồng của con bé cũng không phải là không biết! Bây giờ đứa bé đã được sinh ra rồi, con bé cũng là nạn nhân, Đằng gia ông không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu nó được!"
"Nhưng đứa bé này, quả thật là nó đã dùng thủ đoạn phi pháp mới có được, lại quyết tâm sống chết thế nào cũng phải sinh cho ra, cũng không phải do Duệ triết làm nó mang thai, sinh ra đứa con của Đằng gia!" Thanh âm của Đằng phụ cũng hơi hơi nâng lên, mang theo một tia không kiêng nể và vô cùng đau đớn, "Một đứa bé đen không ra đen, vàng không ra vàng, Đằng gia tôi nói ra chuyện này sẽ doạ người đến thế nào! Hơn nữa con gái của ông đang trả thù chúng tôi, bởi vì tôi coi trọng con mình hơn, tạm thời dễ dàng tha thứ Duệ Triết và Tô Đại Lận giữ lại mối liên hệ, ý đồ lui một bước tiến mười bước để kéo Duệ triết trở về, nó liền đem Đằng thị dâng lên cho người khác, nói là muốn trả thù chúng tôi! Chẳng lẽ tất cả những điều tôi làm, không phải cuối cùng là vì muốn nó và Duệ Triết trải qua một cuộc sống yên lành, khiến cho Tô Đại Lận hoàn toàn rời xa Duệ Triết, để hai vợ chồng nó cùng quản lý Đằng thị thật tốt, âu âu yếm yếm sao? Nếu không lúc trước vì cái gì tôi phải để nó đứng tên cổ phần của Đằng thị, mà không phải Tô Đại Lận đứng tên?! Thời điểm khi tôi đang dọn đường dẹp sạch chướng ngại vật lại bị người ta bắt được nhược điểm, điều ân huệ mà đứa con dâu này nghĩ tới không phải là muốn giúp tôi, mà là vì mấy câu nói rồi ghi hận trong lòng, giúp người ngoài vào nhà tạo phản! Lão Trâu, cứ suy bụng ta ra bụng người mà xem, cho dù tôi mượn sức Duệ Triết để con trai cam tâm tình nguyện tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, tôi xuất hiện một chút tâm tư, không có dẫn người đuổi tận gϊếŧ tuyệt Tô Đại Lận ngay lập tức, mà tiếp tục giữ lại ở công ty, đó cũng là bởi vì Đằng Vi Trì ở bên cạnh luôn như hổ rình mồi, tôi phải giao Đằng thị cho Duệ Triết sớm hơn một chút, trấn an cảm xúc của Duệ Triết, bảo vệ cổ phần của hai vợ chồng ở công ty! Kết quả con gái ông lại ôm hận trong lòng, vẫn nhận định là ba mẹ chồng khinh thường nó, không chịu kéo Duệ Triết quay về, lại làm chuyện náo loạn rồi lại chuyển nhượng cổ phần của Đằng thị ra ngoài, cũng chưa bao giờ đồng tâm hiệp lực với vợ chồng chúng tôi, cùng nhau tìm Duệ Triết đem trở về! Cô con dâu này là do vợ chồng chúng tôi lựa chọn, cho dù cuối cùng Duệ Triết không chịu trở về, chúng tôi vẫn luôn xem nó là con dâu của mình, xem đứa bé trong bụng nó là huyết mạch duy nhất của Đằng gia! Chỉ tiếc kết quả là, nó không muốn an phận làm người nhà Đằng gia, là mà muốn dùng mọi biện pháp để trả thù Duệ Triết! Mà tôi và Tây Lan, đều rơi vào kết cục không con cái chăm sóc trước lúc lâm chung!"
Trâu Tiểu Hàm nằm trên giường mổ, hai cánh môi đang giật giật kịch liệt, tỏ vẻ cô thực sự kích động, muốn nói chuyện. lại kiêng dè đau bụng muốn chết, không có khả năng cử động, nói cũng không thể nói, rồi đột nhiên phát ra một tiếng nôn khan.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô sau khi phẫu thuật xong, thật sự rất đau, đau đến mức toàn cơ thể đang rút gân, quả thật đúng là sống không bằng chết!
Vừa rồi bọn họ đang nói cái gì? Làn da của đứa bé đen không ra đen, vàng không ra vàng là sao? Suy dinh dưỡng hay là nhiễm sắc thể khác thường vậy? Vì sao lại là da đen? Nhưng đứa bé có làn da đen một chút cũng là chuyện bình thường mà, vì sao lại có thái độ và nói năng cường điệu văn vẻ như vậy? Coi như cô đã làm ra một tội ác tày trời?!
Chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi chuyển nhượng cổ phần của Đằng gia các người, các người sẽ vì làn da của đứa bé mà làm khó dễ tôi sao? Da của đứa bé chỉ hơi đen một chút, các người liền không chịu chấp nhận tôi, đem cái vấn đề bé xíu này thành chuyện bé xé ra to, muốn một đạp đá văng tôi đi?
Không có khả năng đâu! Hiện tại tôi đã sinh đứa con này ra rồi, cho dù Đằng gia các người không thích đứa con dâu này, nhưng nếu tôi không sống ở Đằng gia thì không yên với tôi đâu! Bởi vì chỉ cần có đứa con thôi, tôi và Duệ Triết sẽ liên lụy với nhau cả đời, anh ấy muốn trốn cũng không xong!
"Ba, để con nhìn mặt đứa bé." Cô cực lực chịu đựng đau nhức phát ra âm thanh, không nhìn thấy đứa con thì không được, "Ôm nó lại đây......"
Trâu bí thư xoay qua, thất vọng khó xử nhìn cô, cái gì cũng không nói ra khỏi miệng được, cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng xấu hổ rõ ràng vì con gái! Cuối cùng vung tay lên, sắc mặt tức giận đến xanh mét, khuôn mặt mất hết sự phóng khoáng ngày xưa mà đứng qua một bên!
Vừa rồi ông đã muốn đỡ cho cô một đòn, vì sao còn quyết tâm muốn xem nữa? Đứa con gái này không chỉ có ngu xuẩn, lại khiến ông mất mặt từ lớn đến nhỏ, gây chuyện gièm pha, muốn chặn cũng không chặn được!
Cuối cùng, đứa bé vẫn được ôm đến cho Trâu Tiểu Hàm nhìn, Trâu Tiểu Hàm nhìn khuôn mặt đứa trẻ sơ sinh đầy nếp nhăn, đen tuyền, giống hệt một đứa bé được khắc ra từ một cục than đen, thiếu chút nữa bị dọa đến chết ngất.
"Không thể nào......" Cô kích động muốn ngồi dậy từ trên giường, kết quả miệng vết thương trên bụng bị rách ra, đau đến nỗi cô nhe răng trợn mắt, kêu đều kêu không được, "Điều đó......không có khả năng.......là con của tôi, anh ấy......đã đánh tráo đứa bé......"
Cô gian nan nâng tay chỉ về Đằng Duệ Triết đang ở phía xa xa, khuôn mặt đã không còn một giọt máu, trắng nhợt, hơi thở mong manh, một số câu nói giống như gần hấp hối, lại ra sức giãy dụa, "Trả lại đứa con cho em...... em biết là anh đánh tráo rồi, ......trả lại!"
Đằng Duệ Triết đứng thật lâu nãy giờ không có mở miệng nói chuyện, vẫn ở đây với thân phận người ngoài đứng xem toàn bộ chuyện xảy ra trước mắt, giờ phút này thấy Trâu Tiểu Hàm kích động như vậy, hắn đi về phía bên này, nhẹ nhàng cười nói: "Trước mắt đừng có kích động như vậy, bây giờ chúng ta đi ra ngoài."
"Duệ Triết, cậu muốn làm gì?" Trâu bí thư ở bên cạnh nghe vậy liền hoàn toàn hoảng sợ, bước vài bước đến đây chụp lấy hai vai của Duệ Triết, nắm lại rất chặt chẽ: "Cậu không thể làm như vậy! Nếu cậu làm như vậy, Đằng gia cũng sẽ bị liên lụy!"
Duệ Triết liếc nhìn ông ta một cái, nở nụ cười một chút, nâng tay lên, hất đôi tay đang đặt lên vai của hắn ra, "Vì sao cuối cùng tôi lại cảm giác, rằng Trâu bí thư ông đang dùng kế hoãn binh nhỉ? Giống như ông không muốn chấp nhận những chuyện gièm pha này thay con gái, cũng không muốn cùng tôi dễ dàng quên đi như vậy, mà là đang đợi đám phóng viên ngoài cửa tản đi, sau đó ông chờ viện binh đến rồi áp dụng nội ứng ngoại hợp, gϊếŧ chết đứa bé này, sau đó lại vu oan giá họa đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi!"
"Duệ Triết, sao tôi phải làm như vậy! Không phải tôi đã đồng ý để Tiểu Hàm ly hôn với cậu sao?" Trâu bí thư sửa lại lời nói trầm ổn cẩn thận, vừa có vẻ vội vã, "Lời tôi đã nói ra, nhất định sẽ làm được!" Vì vội vàng giải quyết, có lời cam đoan nào mà không nói ra cửa miệng được! Quan chức nào chẳng có hai cái miệng, trái nói chuyện hợp tình hợp lý, phải nói cũng là để ý. Mà cái gọi là hứa hẹn cam đoan, lại là vu khống!
"Vậy liền nói con gái ông ký tên đi!" Mày kiếm của Đằng Duệ Triết khẽ nhích lên, giống như không còn kiên nhẫn, "Thời gian tôi ở trong này với các người cũng đủ lâu rồi, một là không có mở cửa cho phóng viên nhảy vào kiểm tra, hai là không có truy hỏi các người nguyên nhân gốc gác đứa bé, giữ lại mặt mũi cho Trâu gia! Bây giờ, không phải là ông cũng nên nể mặt tôi một chút chứ?"
"Duệ Triết, không có đơn ly hôn thì ký tên như thế nào. Cậu cứ việc yên tâm, Tiểu Hàm làm ra những chuyện như vậy là con bé thật sự có lỗi với cậu rồi, tôi sẽ......"
"Lấy lại đây đưa cho cô ta ký." Đôi mắt nhọn của Đằng Duệ Triết như băng sương, căn bản không có liếc nhìn ông ta một cái, trực tiếp ra lệnh cho người của mình lấy ra đơn ly hôn, nhìn Trâu Tiểu Hàm nằm trên bàn mổ: "Nếu vừa rồi còn có thể kêu rống to như vậy, chắc là vẫn còn sức để ký tên ba chữ "Trâu Tiểu Hàm" nhỉ. Ký đi, chúng ta thoải mái một chút."
Giờ phút này Trâu Tiểu Hàm bị tức đến choáng váng, người đau đến nỗi suýt hôn mê, nắm chặt tay không chịu ký.
Trước khi chuyện đứa con không được làm rõ ràng, cô tuyệt đối không ký! Một khi ký, chính là cô đã thừa nhận mình sinh ra đứa con hoang! Bởi vậy ba ơi, nhất định ba phải quyết tâm kiên trì bảo vệ con! Không phải anh ấy mới vừa nói ba dùng kế hoãn binh sao? Chỉ cần chúng ta kiên trì không chịu ký tên, chúng ta có thể tranh thủ thời gian đến lúc đó để chứng minh đứa bé này không phải con của con!
Bởi vì Đằng Vi Trì không có khả năng để cho con sinh ra một đứa bé da đen, làm như vậy anh ta sẽ không được lợi ích gì! Vừa không thể huỷ hoại thanh danh của Đằng gia, lại không thể khống chế được Duệ Triết, như vậy đã là vi phạm ảnh hưởng đến kế hoạch chính của anh ta! Bởi vậy đứa bé này chỉ có thể là đã bị đánh tráo!
"Ba, đừng để con ký." Cô đau khổ giãy dụa, hy vọng ba sẽ giúp mình.
Trâu bí thư ở bên cạnh nhìn cô, không đoán được tay chân của Đằng Duệ Triết sẽ mang đơn ly hôn đem tới tận tay, khiến cho ông không thể tìm được lý do mà chống đỡ nữa, không thể không đi đến bên giường con gái, cúi đầu ghé sát vào tai mà nói nhỏ: "Tiểu Hàm, ký tên vào đơn ly hôn đi. Bây giờ ký, sau này con còn có thể tìm được người tốt hơn. Nhưng nếu tiếng xấu bị lan ra ngoài, Trâu gia ta sẽ trở thành một trò cười của thiên hạ."
"Không......" Trâu Tiểu Hàm còn đang nổ lực giãy dụa, chính là không chịu ký, "Ba, chúng ta còn biện pháp chứng minh đứa bé da đen này không phải con của con. Xét nghiệm DNA của con và đứa bé, có thể tra ra manh mối sự việc. Vì vậy đứa bé này không phải do con sinh ra, gien của nó không thể giống với con được, một đứa bé bị đánh tráo sao có khả năng trùng khớp với gien của con?"
Trâu bí thư nghe được sáng mắt lên, phút chốc hiểu ra, "Ý con là, đứa bé này tuyệt đối không phải do con sinh ra? Cho dù là người giao dịch với con cũng không có khả năng để con sinh ra một đứa bé da đen sao? Con có dám khẳng định không?"
"Ba, cái gì cũng đừng nói nữa, làm xét nghiệm đi, con đau quá." Hiện tại Trâu Tiểu Hàm đang muốn giãy dụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết, chuyện trở thành thai phụ bị mổ bụng bắt con là chuyện bi thảm nhất từ trước đến nay trong vận mệnh của cô. Có người mẹ nào vừa mới sinh con xong, còn phải chịu đả kích lớn như vậy, vừa đối mặt với một đứa con có làn da đen tuyền, vừa bị buộc ly hôn? Vết thương trên bụng của cô còn chưa khép lại, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại rống lên, lại thở không nổi, thật là khó chịu!
"Duệ Triết, trước mắt chúng ta sẽ không ký vào tờ đơn này." Trâu bí thư tự mình thấy con gái không chống đỡ nổi, vội vàng đứng thẳng người đối mặt với người của Đằng gia một lần nữa, nhìn Đằng phụ ở gần đó mà hỏi: "Lão Đằng, ông cũng ủng hộ Duệ Triết ép Tiểu Hàm ký tên sao?"
Đằng phụ gật gật đầu: "Ký đi, ký xong, để bọn nó tách ra, ai cũng đừng dây dưa với ai!"
"Nhưng nếu đứa bé này thật sự là do Duệ Triết đánh tráo để hãm hại Tiểu Hàm thì sao?" Trâu bí thư thấy Đằng phụ hoàn toàn muốn đoạn tuyệt quan hệ với Trâu gia của ông, lo lắng đứng lên, dần dần cất cao giọng nói, mang theo bén nhọn: "Có lẽ đứa bé mà Tiểu Hàm sinh ra thật sự là con của Duệ Triết, chẳng qua do nó đánh tráo đi rồi! Sau đó tìm một đứa bé da đen ở đâu ra khiến Trâu gia chúng tôi bẽ mặt, bức ép Tiểu Hàm ly hôn, bôi nhọ danh dự của Trâu gia chúng tôi! Trước mắt chúng ta khoan nói đến chuyện li hôn đã, mà làm thêm một lần xét nghiệm DNA nữa, trả lại sự trong sạch cho Trâu gia!"
"Làm thì có thể làm, nhưng làm xong, Trâu gia ông đừng có hối hận!" Khoé môi Đằng Duệ Triết vẽ một đường cong tự nhiên lộ ra nụ cười lạnh, thản nhiên liếc mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm trên giường một cái, nghĩ rằng người đàn bà này cuối cùng cũng thông minh ra, thiếu chút nữa coi khinh cô ta rồi, cười nói: "Cô ta ngang bướng không sợ chết như vậy, cũng không muốn giữ lại chút mặt mũi, không biết hai từ "Xấu hổ" được viết như thế nào, nhưng Trâu gia ông có phải nên để ý một chút hay không? Trâu bí thư ông phải biết rằng, bây giờ bếu chúng ta mở cửa ra đi làm xét nghiệm, bộ mặt thật của đứa bé này nhất định sẽ bại lộ hoàn toàn trước con mắt của tất cả mọi người, để đám phóng viên chụp được là xem như xong! Đến lúc đó Trâu gia ông cũng đừng nói tôi không nể mặt, khiến ông mất hết mặt mũi! Như vậy với tình huống hiện tại, tôi đã đề nghị im lặng mà li hôn, không công khai chuyện này ra ngoài, nhưng ông lại không đồng ý, lựa chọn tin tưởng con gái của ông!"
"Nếu bây giờ tôi để Tiểu Hàm ký tên vào đơn ly hôn, mới đúng là như những gì cậu nói!" Lỗ mũi của Trâu bí thư hừ ra một tiếng cười lạnh, xem lời nói của Đằng Duệ Triết là xằng bậy, dần dần tăng vọt lại tinh thần, hai mắt trở nên lợi hại, hoàn toàn xoay chuyển thế cục: "Đằng Duệ Triết, cậu muốn bao vây chúng tôi ở trong này, bức ép Tiểu Hàm ly hôn, trả lại tự do cho cậu! Nhưng nếu bây giờ xét nghiệm gien của đứa bé này không trùng khớp với Tiểu Hàm, vậy chứng minh rằng cậu đã đánh tráo đứa con, hãm hại Trâu gia tôi!"
"Chúng ta xét nghiệm liền đi!" Đằng Duệ Triết khẽ nhếch môi, đôi mắt nhọn như mũi tên, ánh mắt lạnh như băng đến thấu xương mang theo một tia cười bừa bãi, "Đây là lần kiểm tra thứ ba, một khi có kết quả, Trâu gia các người ký tên ngay lập tức cho tôi!"
Ngoài cửa phòng phẫu thuật, có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn bị xem nhẹ, đó là phu nhân bí thư Lam thị. Lam thị vẫn ngồi khóc trong phòng xét nghiệm, nước mắt nước mũi tuôn trào phát tiết những khổ sở và ấm ức trong lòng, vừa cảm thấy chồng cư xử với mình không tốt, lại cảm thấy con gái có số mạng khổ lại gặp nhiều tai nạn, lập tức khóc quên cả trời đất.
Cho đến khi hốc mắt khô rát, rốt cuộc khóc không ra giọt nước mắt nào, thế này bà mới nhớ lại muốn đi gặp con gái, ngăn cản lão Trâu tiêm thuốc độc gϊếŧ đứa bé! Nhưng khi bà chạy ra đến bên ngoài, thế này mới phát hiện khắp nơi bệnh viện đều là người -- phóng viên đến chen chúc với những bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh xem chuyện náo nhiệt, đi cùng là người nhà, bác sĩ, y tá, toàn bộ đều ồn ào ầm ĩ, liên tiếp xô đẩy trước cửa phòng phẫu thuật.
Bà gặp Đằng Vi Trì ở phía đối diện, lo lắng hỏi, phòng phẫu thuật xảy ra chuyện gì, làm sao lại náo loạn thành như vậy?
"Ngài cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?" Đằng Vi Trì không đáp mà hỏi lại, cười cười, mới không tỏ vẻ quen biết thân thiết với bà, "Vừa rồi các người ở phòng xét nghiệm nhận kết quả gì, chính là phòng phẫu thuật xảy ra chuyện đó. Bác gái à, ngài cảm thấy ngoài ý muốn sao?"
"Trời ạ, con gái tôi!" Lam thị khóc thét một tiếng, thiếu chút nữa lại ngã xụi lơ xuống đất, lập tức bưng kín miệng lại, không chấp nhận nổi những chuyện đả kích xảy ra liên tiếp này, "Vậy chẳng phải bây giờ Tiểu Hàm bị sảy thai sao, cái thai lớn như vậy rồi, làm sao chịu nổi!"
Nói xong liền xoay người chạy vào trong đám đông, giống như muốn phát điên đẩy ra những người bên cạnh, nghiêng ngả lảo đảo chen chúc trong đám người, hô lớn tiếng, "Lão Trâu, ông không thể làm như vậy được! Tiểu Hàm sẽ chết mất, ông tha cho con bé đi, tha cho con bé!"
Bà gấp đến mức vừa khóc vừa kêu, dùng sức xô đẩy chen chúc vào trong đám người, kết quả là khiến toàn bộ phóng viên săn tin chú ý đến, toàn bộ máy ảnh đều chuyển hướng xoay về phía bà, đều hỏi bà giải thích cho họ biết rốt cuộc trong phòng phẫu thuật đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi bà mới nói "Không thể làm như vậy" là có ý gì!
Đằng Vi Trì ở phía sau nhìn bà bị đám phóng viên vây quanh, trong lòng cười thầm không thôi, quyết định trước tiên không tìm người đến cứu viện Trâu gia, giải tán đám phóng viên nữa, mà để tự Trâu gia tìm người đến thu dọn cục diện, bảo vệ mặt mũi của mình!
Bởi vì anh tin tưởng, lấy thế lực của Trâu bí thư, với Đằng Duệ Triết đang rút ngắn thời gian làm việc với Trâu gia, Trâu gia không có khả năng gọi người đến cứu viện! Nói không chừng những người cứu viện này đang trên đường đến bệnh viện, đã bị một đám tay chân lợi hại chặn lại xử lý, còn không tới phiên Đằng Vi Trì anh chạy tới nhúng tay vào!
Vì thế xem như người của hai đại gia đình đều tề tựu đông đủ ở đây, còn thiếu thêm một lần kiểm tra xét nghiệm DNA theo ý của Trâu bí thư ở trong phòng phẫu thuật nữa, đem kết quả công bố với mọi người!
Mà trong phòng, trong lòng Trâu bí thư vừa có nắm chắc phần thắng, cũng có lo lắng.
Ông không dám tin tưởng quá mức lời nói của con gái, sợ kết quả xét nghiệm lại là một đòn chí mạng, nhưng sau khi nghe lời nói của Đằng Duệ Triết khuyên ông nên để ý đến mặt mũi thể diện của Trâu gia, ông ngược lại cảm thấy Đằng Duệ Triết có ý đồ, cố ý sắp xếp chu toàn với Trâu gia, vội vã ép Tiểu Hàm ký tên vào đơn ly hôn!
Bởi vậy tình huống lúc này lui không thể lui, tiến không thể tiến, ông quyết định chờ cứu viện đến, lúc đó sẽ
đánh đổ Đằng Duệ Triết một phen! Dù sao cũng mặc kệ kết quả như thế nào, ông đều có thể ở cái thành phố này mà không biết trời cao đất rộng, một tay có thể che trời, làm cho Trâu gia ông thuận lợi thoát thân!
Vì thế trước khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra, ông đã nháy mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ của mình, sắc mặt nhíu lại, ý muốn hỏi, bộ đội cứu viện của bọn họ khi nào thì đến?
Hai người vệ sĩ gật gật đầu, tỏ vẻ đã phái cứu viện tới từ sớm, chắc là đã đến rồi, cứ việc yên tâm.
Ba người trao đổi qua ánh mắt, liền nghe được một loạt âm thanh rất nặng của giày da chạy trên hành lang, một hàng rất chỉnh tề, giống như bộ đội vũ trang đang đến đây phá giải vòng vây, ngăn cản đám phóng viên tụ tập ở bệnh viện ảnh hưởng trật tự công cộng, có ý đồ muốn làm loạn!
Hơn nữa sĩ quan chỉ huy còn đang lớn tiếng cảnh cáo không cho phép đám phóng viên lộn xộn, phải xuất trình thẻ nhà báo, chứng minh mình là phóng viên thật sự, có thể đi khắp nơi lấy tin tức, nếu không chính là đang cố ý gây sự ở chỗ này, sẽ bị bắt vì tội giả danh phóng viên để làm loạn. Mà một âm thanh lớn tiếng này giống như đang nhắc nhở Trâu bí thư, tình hình đã an toàn rồi, có thể đi ra ngoài, nơi đây đã là bầu trời của Trâu gia.
Trâu bí thư nghe được nhẹ nhàng cười, bàn tay to vung lên, ra lệnh lập tức mở cửa ra, lập tức làm xét nghiệm DNA mẹ con!
"Duệ Triết, tôi biết vừa rồi cậu không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn Trâu gia tôi phải dùng đến vũ lực để giải quyết chuyện này, bởi vì không cẩn thận sẽ làm bị thương người con rể là cậu, chính là cậu chỉ muốn nhân dịp Tiểu Hàm suy yếu, muốn ép con bé ký tên vào đơn ly hôn, im lặng rút lui thôi." Ông đi tới vỗ vỗ lên vai Duệ Triết, nở nụ cười: "Cậu cũng biết "lấy trứng chọi đá" gọi là như thế nào rồi. Dù nói gì đi nữa, chúng ta cũng là người một nhà, cậu cũng được xem như là một nửa đứa con của tôi. Nếu vừa rồi cậu chấp nhận nể mặt Trâu gia, ông bố vợ như tôi đây làm sao lại tổn thương lứa con cháu như cậu được? Tuy vừa rồi đúng là cậu có chút không tôn trọng nhà vợ, cố ý phái đám phóng viên chặn trước cửa, lại ép buộc Tiểu Hàm ký tên, nhưng dù sao cuối cùng cậu cũng không làm chuyện tuyệt tình quá đáng, hiểu được chuyện không nên lấy cứng chọi cứng với Trâu gia tôi, rất thức thời đó!"
"Lão Trâu, những lời này của ông là có ý gì!" Đằng phụ ở bên cạnh bị lời nói của Trâu phụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liếc mắt nhìn một cái, rõ ràng thấy được sự đắc ý trong ánh mắt của Trâu phụ, lại có ý khinh thường Duệ Triết, phút chốc trong lòng ông bốc hỏa, "Lão Trâu, hôm nay ông không quyết đoán giải quyết chuyện này cho tôi xem, thật ra là khiến cho tôi càng nhìn rõ bộ mặt thật của ông hơn! Mượn thế lực của Đằng gia tôi để leo lên cao, thăng quan tiến chức rồi là bắt đầu không thèm nhìn mặt ai, thể hiện uy phong trước mặt con cháu sao?! Vừa rồi Duệ Triết không có ép Trâu gia ông bước vào đường cùng, mà chỉ để Tiểu Hàm ký tên ly hôn, chuyện sau này tự Trâu gia ông đi mà giải quyết! Bây giờ ông ngược lại ép nó, muốn dùng vũ lực để khống chế cục diện ở bệnh viện, để Duệ Triết phải thừa nhận đứa con da đen này?"
"Lão Đằng, không phải nó nghĩ đơn giản là muốn ly hôn thôi đâu, mà là muốn Tiểu Hàm công khai trước mặt mọi người, thừa nhận chính con bé là người bức hôn, nɠɵạı ŧìиɦ, vì vậy mới ly hôn, để con bé tự mình tát vào mặt mình, khiến cho hai nhà Trâu Đằng chúng ta bị bẽ mặt!" Trâu bí thư quay đầu nhìn Đằng phụ, khuôn mặt thật sự bất đắc dĩ, giống như có chút đau đớn khi lão Đằng khăng khăng một mực như vậy, cũng không kiêng dè gì, trong ánh mắt lại lóe lên ánh sáng thâm trầm cùng giả dối, "Đằng Duệ Triết nó muốn rào trước chặn sau, trước bức ép Tiểu Hàm ký tên ly hôn, sau đó vẫn thả chuyện nào để lọt ra ngoài, mục đích muốn trả thù Trâu gia tôi, muốn báo thù! Ông đợi đi ra khỏi cánh cửa này mà xem, nó không buông tha cho chúng ta đâu! Lão Đằng, ông đừng tưởng mình là ba của nó, nó sẽ buông tha ông, ông cũng nên đề phòng nó một chút!"
"Không phải Duệ Triết đang rào trước chặn sau, mà là từ khi Trâu Tông Sinh ông ngồi vào chiếc ghế ở Bắc Kinh, vốn không đem Đằng gia tôi để vào mắt!" Đằng phụ giận dữ, một câu chọc thủng lời nói xạo không có căn cứ của Trâu phụ, âm thanh trong cổ họng đang gào rống: "Đừng có đắc ý sớm quá, vị trí ở Bắc Kinh của ông còn chưa ngồi vững đâu, đến lúc đó ông sẽ ngã ngựa, máu chảy đầu rơi! Hiện tại tôi là người bị bắt được nhược điểm, không thể làm gì được, nhưng Trâu Tông Sinh ông cũng sẽ vì hành động tùy tiện của mình mà trả giá đắt tương tự như vậy! Đừng có không tin vào chuyện báo ứng, để rồi khi thời điểm báo ứng đến, sẽ hại ông và con cháu ba đời của ông, ông muốn ngăn cũng không được!"
"Tôi chờ cái ngày đó." Trâu bí thư cười khinh miệt, căn bản không để bụng những lời này, miết mắt liếc nhìn Đằng Duệ Triết đang im lặng ở bên cạnh, hoàn toàn để lộ bộ mặt thật của mình, "Cha con ông có thể lợi dụng thời điểm Tiểu Hàm vừa mới sinh mổ xong mà làm được chuyện "Đánh tráo đứa con" và "Bức hôn" này, còn nói ra loại chuyện "Hại ba đời con cháu" nữa, vậy làm sao tôi phải nói chuyện nhẹ nhàng trước mặt các người đây! Chỉ sợ chúng ta không làm thông gia được, nhưng chuyện đứa bé này phải giải quyết! Giải quyết chuyện đứa bé xong, chúng ta mới nói đến ly hôn!"
Đằng Duệ Triết ở bên cạnh nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười, chậm rãi nâng hai bàn tay lên vỗ hai cái: "Lời nói này của Trâu bí thư rất có khí thế! Quả nhiên thăng chức một cái là thay đổi thành một kiểu khác, thời khắc nguy cấp liền lộ ra bộ mặt thật, bỏ được cái lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa trên người! Nhưng mà ngài có thể duy trì tình cảm với Đằng gia này nhiều năm như vậy, phận con cháu không đáng nhắc đến như tôi đây vẫn có vẻ khâm phục ngài, tôi cũng từng nhiều lần suy nghĩ, rốt cuộc Trâu bí thư ông có tín niệm gì mà lại một hai ủng hộ chuyện gả con gái vào Đằng gia? Lấy thân phận là con gái của Trâu gia, không sợ tìm không được một người con rể là con trai của lãnh đạo cao cấp, trải qua những ngày tháng sống trong vinh hoa phú quý, vì sao phải mặt dày mày dạn bước vào Đằng gia cho bằng được? Xem như bây giờ tôi mới hiểu, thì ra Trâu bí thư ông không phải gả con gái đi, mà là dùng con gái để đổi lấy vị trí quan chức của mình! Một khi ông già tôi không quyền không thế, Trâu gia liền xoay người làm chủ, dùng quan to quyền lớn mà ép chết người khác! Ba vợ à, tôi nói có đúng không?"
Hắn cười không nóng không lạnh, liếc mắt nhìn khuôn mặt khôn khéo đang cười cao ngạo của Trâu bí thư, thân hình cao lớn đi qua bên người ông, lại nói: "Sau khi có kết quả lần thứ ba xét nghiệm DNA, trăm lần ngàn lần nhớ kỹ cho tôi, vui vẻ mau lẹ mà ký tên vào đơn ly hôn! Nếu không, tự mình gánh lấy toàn bộ hậu quả!" Hắn thoải mái đẩy ra hai người vệ sĩ đang chắn trước mặt, nâng tay, trực tiếp mở hai cánh cửa phòng phẫu thuật, đi ra ngoài.
Bên ngoài không còn cảnh phóng viên chen chúc tranh cãi ầm ĩ, không khí thoáng đãng không ít, một hành lang dài trống rỗng, không thấy một người phóng viên hay người qua đường nhiều chuyện vây lại đây, không một tiếng người.
Đằng Vi Trì, Đằng lão gia gia, Viên lão thái thái thì im lặng đứng trên hành lang, hai ông bà già lo lắng nhìn nơi này, còn Đằng Vi Trì thì đang cười nhìn qua đây, trên khuôn mặt tuấn tú không tìm thấy một tia thất bại, vĩnh viễn như một vị vương tử tao nhã, bình tĩnh tự nhiên.
"Tiểu Hàm! Lão Trâu!" Tóc tai tán loạn, khuôn mặt đầy nước mắt, phu nhân bí thư đang bối rối chạy về phía phòng phẫu thuật, trong lòng đã sớm tan nát, hận không thể bổ nhào đến bên giường bệnh của con gái, nhìn xem có phải người chồng ôn hòa hiền hậu của mình có thật sự ra tay ác độc với cô con gái nhỏ bé hay không!
Bà thật sự muốn điên lên rồi, bị tình thế trước mắt này bức điên lên rồi, hận không thể giúp con gái nhận lấy tất cả sự đau khổ và ủy khuất này!
Chính là khi bà chạy vọt vào cửa, lại nghe nói lão Trâu kiên trì làm xét nghiệm DNA lần nữa, bà lại bị chuyện này dọa cho choáng váng hoàn toàn!
"Lão Trâu, đừng làm mấy chuyện xét nghiệm không đâu vào đâu nữa, nó đã hại con gái chúng ta đủ thảm thương rồi!" Bà choáng váng nửa ngày mới phản ứng lại, níu chặt tay áo của chồng không chịu thả, trực tiếp quỳ gối xuống đất, "Đừng làm nữa, ông làm một lần, con gái lại bị thương một lần! Con bé sẽ bị ông bức ép đến chết mất! Mình bỏ đứa bé này đi, nhanh vứt bỏ nó, đừng cho người ngoài biết đây là con của lão Đằng!"
Nếu lần đó bà không tự ý đưa ra chủ trương dùng đầu mẩu thuốc để làm xét nghiệm DNA, hôm nay sẽ không xảy ra nhiều chuyện náo loạn như vậy, đứa bé cũng đã sinh ra đời! Hiện tại bà thật sự sợ hãi khi nghe được từ "Làm xét nghiệm DNA" này, vừa nghe thì cả người liền phát run, trong lòng khủng hoảng!
Bởi vì rõ ràng là Tiểu Hàm bị người ta lợi dụng, bị người ta bỏ đứa con của lão Đằng vào bụng mình, một mũi tên trúng hai con nhạn, khiến Trâu gia Đằng gia hoàn toàn bị bẽ mặt! Nhưng bà lại không hiểu, vì sao mấy lần trước bà theo Tiểu Hàm làm xét nghiệm, kết quả lại trùng khớp. Hai lần gần đây mới đột nhiên lại biến thành con của lão Đằng?
"Đằng Vi Trì! Nhất định là Đằng Vi Trì!" Bà phản ứng lại, đột nhiên bò người lên liền chạy ra phía ngoài, muốn tìm Đằng Vi Trì tính sổ, "Đằng Vi Trì, nhất định là mày động tay lên bụng của Tiểu Hàm! Lúc trước mày cũng không cho Tiểu Hàm đứa con của Duệ Triết, mà lại cố ý bỏ đứa con của lão Đằng vào bụng con bé, như vậy vừa chiếm được số cổ phần trong tay của Tiểu Hàm, lại khiến cho Đằng gia mất hết mặt mũi! Mày là đồ vô liêm sỉ!"
"Kéo phu nhân qua đây ngay lập tức!" Trâu bí thư vươn tay chặn lại đều không ngăn kịp, chỉ có thể phát ra một tiếng rống giận, sắc mặt dĩ nhiên là đen như đáy nồi, đối với người vợ không biết giữ mồm miệng này đã nhẫn nại đến cực điểm! Bây giờ là tình huống nào? Lúc nào cũng có khả năng khiến Trâu gia ăn bữa nay lo bữa mai, mang tiếng gièm pha trên đầu! Thế mà bà lại còn ở đây mà nổi điên, cái gì cũng đều có thể nói huỵch toẹt ra được!
Cho dù Tiểu Hàm có dùng cổ phần của Đằng thị để làm giao dịch với Đằng Vi Trì, bị Đằng Vi Trì âm thầm đổi phôi thai, đánh tráo đứa trẻ khác, nhưng tất cả đều là do Tiểu Hàm mang thai tám tháng, cam tâm tình nguyện sinh đứa bé ra! Ai có thể chứng minh được đứa bé này là do thụ tinh nhân tạo, bị người ta động tay chân vào?!
Ngay từ ban đầu Tiểu Hàm đã tỏ thái độ với người bên ngoài, nói là ngay lần đầu tiên với Duệ Triết đã khiến con bé mang thai, vì mang thai mới cưới con bé, bởi vậy người bên ngoài mới đồn đại Tiểu Hàm bức hôn, nếu bây giờ còn nói Tiểu Hàm dùng cổ phần của Đằng thị để trao đổi tạo ra một đứa bé, còn bị đổi phôi thai, chẳng phải là chuyện gièm pha còn lớn hơn sao!
Hơn nữa Đằng Vi Trì lại không cần thiết thừa nhận cuộc giao dịch này, nếu căng thẳng với cậu ta, phía sau Trâu gia sẽ có nhiều thêm một kẻ địch!
Bây giờ Trâu gia bọn họ cần nhất phải là bình tĩnh, cần thuận theo tình thế mà hành động, ổn định tất cả nắm phần thắng trong tay, chỉnh đốn đứa con rể Đằng Duệ Triết láo lếu là một con chim bất mãn, tâm tư cao ngạo hơn so với ai, lại không chịu đứng về phía Trâu gia ông, đó mới là chuyện quan trọng nhất!
Bây giờ lão Đằng đã mất thế đứng, bị Đằng Vi Trì âm thầm nắm được nhược điểm, không dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Đứa con của Tiểu Hàm bị đánh tráo, bởi vậy bây giờ chúng ta làm thêm một lần xét nghiệm DNA mẹ con, để chứng minh sự trong sạch của Tiểu Hàm." Ông kiên nhẫn giải thích cho vợ mình, khuôn mặt già nua, để bà đừng có điên lên nữa, "Bà đừng có nói gì nữa, đi chăm sóc Tiểu Hàm đi, hiểu không?"
"Để tôi nhìn đứa bé." Lam thị bị vệ sĩ kẹp trái kẹp phải, nghe lọt tai được một nửa câu nói của chồng, nhưng vẫn muốn kiên trì nhìn đứa bé, không chịu hết hy vọng. Sao lại có chuyện đánh tráo đứa con được, Đằng gia đang muốn giỡn mặt với Trâu gia sao? Lúc đầu là đứa con của Duệ Triết, lúc sau lại là con của lão Đằng, giờ lại là con của ai?!
Kết quả khi bà nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đen tuyền của đứa trẻ sơ sinh kia, hai mí mắt của bà giật giật, tròng mắt đảo qua, đứng chết trân tại chỗ. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là ai đang đùa giỡn với hai mẹ con bà!
---
Đằng Vi Trì
Bởi vì phóng viên bị bộ đội vũ trang giải tán, hơn nữa còn phong tỏa tầng trệt, nên Trâu bí thư có thể yên tâm lớn mật ôm đứa bé đi làm xét nghiệm.
Ông tận mắt nhìn bác sĩ dùng kim tiêm lấy máu trong người đứa bé làm mẫu xét nghiệm DNA, lại lấy máu từ người của Trâu Tiểu Hàm, đặt vào trong ống nghiệm, tiến hành lấy mẫu xét nghiệm, hơn nữa toàn bộ kim tiêm, ống nghiệm đều được ông kiểm tra qua, bác sĩ cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.
Sau đó ông xoay người đối mặt với Đằng Duệ Triết, cười nói: "Đã làm xét nghiệm nhiều lần như vậy, rốt cuộc cũng sẽ nhận ra đâu là thật, đâu là giả. Nhưng tôi tin tưởng ở trên xe cứu thương, ở trong phòng phẫu thuật, chắc chắn cậu đã động tay chân đối với Tiểu Hàm! Đứa con bị đánh tráo của Tiểu Hàm, hoặc là cậu, hoặc là lão Đằng, tóm lại Đằng gia các người không thoát khỏi liên quan!"
"A, con gái của ông chính là sinh ra một đứa con lai, mọi người cũng nhìn thấy đây là một đứa con lai." Đằng Duệ Triết cười nhẹ nhàng, dùng khóe mắt nhìn lướt qua Đằng Vi Trì, "Trâu bí thư, vì sao ông không đi hỏi cái người từng làm giao dịch với Trâu Tiểu Hàm một chút nhỉ? Tôi nghĩ chính anh ta mới là người hiểu rõ nhất đứa bé mà Trâu Tiểu Hàm có được là cái dạng gì, lại ở giữa mà động tay chân thế nào."
Đằng Vi Trì mím môi không lên tiếng, đôi mắt cười xem như chuyện không liên quan đến mình, khẽ hừ một tiếng, nhàn nhã ngồi xuống sô pha.
Quan tâm đến tôi làm gì? Chẳng qua tôi chỉ là một người đang xem kịch mà thôi, tạm thời không nhúng tay vào chuyện của các người.
Nhưng nếu các người muốn biết, tôi cũng có thể nói cho các người nghe.
---
Như Tuyết
Thời tiết đảo Hải Nam thật ấm áp, ôn hòa, có hai cô gái mặc chiếc váy trắng mỏng manh gợi cảm đứng hái hoa giữa bụi hoa màu trắng. Kiểu dáng váy hai người mặc đều giống nhau, có chiếc khăn mỏng khoác lên đầu vai, buộc vòng quanh bờ vai gầy cùng bộ ngực sữa no đủ, để lộ cặp chân thon dài trắng đẹp.
Thoáng nhìn hai người có vài nét tương tự nhau, giống hai chị em, đều có mái tóc đen dài thẳng mượt, da thịt toàn thân trắng nõn, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ. Chẳng qua Đại Lận cao một mét bảy nhưng lại thấp hơn so với Như Tuyết, nên có vẻ nhỏ hơn một chút, hơn nữa lại đang mang thai, là một bà mẹ xinh đẹp như một viên ngọc đã được mài dũa.
Như Tuyết ngồi xổm di chuyển mấy cây hoa thủy tiên, Đại Lận thả mấy viên đá xuống chậu, chuẩn bị đem hoa thủy tiên trồng vào chậu. Mà phía sau hai người còn có hai đứa bé đang xây lâu đài cát bên bờ biển, một người đàn ông cao lớn khí phái đang ngồi bên cạnh, mặc một bộ quần áo thoải mái, vài hàng nút cổ áo mở ra, để lộ khung xương quai xanh gợi cảm của đàn ông, một đầu tóc ngắn màu đen nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan hiện rõ dưới ánh mặt trời, càng toát lên vẻ nam tính của mình.
Anh ngồi bên cạnh xem hai đứa con xây lâu đài cát, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn về bên này một cái, dùng ánh mắt hỏi vợ khi nào mới chịu chiều anh.
Từ khi bên cạnh có bà mẹ trẻ chuyển vào làm hàng xóm, cứ hai ba hôm Như Tuyết lại chạy qua bên kia, có khi đem hai đứa con đi cùng, mỗi lần đều phải làm anh đi qua rước ba mẹ con mới chịu trở về đi ngủ! Mà anh là đàn ông nên không thể tùy tiện ra vào phòng ngủ của Tô Đại Lận, mỗi lần như vậy chỉ có thể để con trai ở bên trong trợ giúp, đợi thời điểm thuận lợi mới đi vào làm đón người về!
Kết quả Như Tuyết nói có khả năng Đại Lận sắp sinh con, Torn lại chưa từng làm mẹ, nữ quản gia lại không có chồng chưa sinh con, chỉ có thể để cô chăm sóc Đại Lận nhiều hơn một chút, để cô chỉ bảo giúp Đại Lận chuẩn bị tâm lý trước khi sinh, chào đón đứa con đầu lòng.
Vì thế ngoài nửa đêm ra, căn bản anh không có khả năng ở chung một chỗ với vợ, hơn nữa trong nhà có hai cái bánh bao bướng bình, thời điểm anh ân ái với Như Tuyết đều bị tụi nhóc phá đám. Bởi vậy anh mới cân nhắc, khi nào Đằng Duệ Triết mới đến đón hai mẹ con vậy? Không lẽ lại gặp chuyện phiền phức khó giải quyết?
Vậy không bằng để ngày mai anh bay qua thành phố kia giúp vui một chút? Dù sao người ở đó cũng không biết anh là ai, anh lại nhàn rỗi, đi qua đó để sớm đưa Đằng Duệ Triết lại đây, cũng để một nhà bọn họ đoàn tụ, hai nhà vui vẻ thoải mái nghỉ ngơi.
Như vậy sẽ không xuất hiện tình huống Như Tuyết suốt ngày ở bên nhà hàng xóm không chịu về, còn Đằng Duệ Triết sẽ chăm sóc cô vợ lolita nhỏ bé đáng yêu của mình, một tấc cũng không rời......
Nghĩ đến đây, anh nở nụ cười sủng nịnh xoa xoa đầu hai đứa con, để hai đứa đừng cãi nhau nữa, thân hình cao lớn nằm dài trên bờ cát, mặt hướng về biển lớn nhắm mắt đón gió biển, cha con cùng nhau nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thật ra loại cảm giác này cũng không tệ, nghe giọng nói chuyện trẻ con của hai đứa nhỏ chui vào tai anh, thật hạnh phúc.
"Anh ơi, ở nhà chúng ta em vẫn là nhất, hay anh mới là nhất."
"Ở nhà chúng ta thì anh mới là nhất."
"Nhất của anh không bằng nhất của em."
"Vì sao?"
"Vì em là thiên kim tiểu thư, còn anh chính là một đứa nhóc."
Mà bên này, Như Tuyết không cho Đại Lận di chuyển chậu hoa nặng như vậy, bởi vì mỗi một chậu hoa đều được để đá trang trí, rất nặng, sẽ khiến Đại Lận bị thương, vì thế quay qua bên này hô một tiếng "Thần". Sau đó người đàn ông đang ngắm biển trên bờ cát đứng lên ngay lập tức, môi nhếch lên, mặt mày hớn hở chạy lại bên này, chuẩn bị được vợ đón chào ôm ấp.
Kết quả Như Tuyết chỉ chỉ vào hơn mười chậu hoa kia, cười nói mềm mại: "Phiền anh, Thần, đêm nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà Đại Lận, em và Đại Lận sẽ xuống bếp."
Khuôn mặt tuấn tú đang hăng hái của Thần trở nên bất đắc dĩ ngay lập tức.
---
Tô Đại Lận
Vài phút sau, Đại Lận nhìn một lớn hai nhỏ đang di chuyển chậu hoa trước mặt, có chút băn khoăn: "Như vậy......được không?"
Thì ra ngoài Ngao Thần đang di chuyển chậu hoa, hai bé con đáng yêu của Ngao Thần cũng theo sau ba mình trồng hoa vào bồn, xếp thành một đội, trường hợp này vô cùng đồ vộ.
"Không sao đâu, để bọn họ làm đi, gần đây bọn họ cần rèn luyện thân thể." Như Tuyết cười nhàn nhã, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, sắc mặt hồng hào, đi phía sau đỡ lấy cô, "Đại Lận, vì sao gần đây chị cảm giác con của em thật im lặng, có phải thai máy giảm hay không?"
"Là......giảm." Đại Lận gật gật đầu, trên khuôn mặt đã khôi phục nét tinh xảo khéo léo lộ ra vẻ lo lắng, nói chuyện không được vui lại còn đứt quãng: "Đúng là...... như vậy, em mới......không dám......để cho bọn họ biết, cũng không nói cho ......Duệ Triết. Bé con...... thật im lặng."
"Vậy cũng có thể sắp sinh rồi, bởi vậy mới không hề động đậy." Như Tuyết vỗ vỗ tấm lưng của cô, để cô yên tâm đừng suy nghĩ bậy bạ, nhưng trong lòng mình lại đang lo lắng: "Không có chuyện gì đâu, chúng ta để bác sĩ kiểm tra, bác sĩ nói không có việc gì chính là không có việc gì. Vốn dĩ trước khi
ra đời, đứa bé sẽ không động đậy."
---
Bệnh viện, vài giờ trôi qua, trời đã sáng choang, mọi người Trâu gia Đằng gia đều ngồi im lặng, ai cũng không nói gì, chờ đợi kết quả xét nghiệm. Thật ra Đằng lão gia gia, Viên lão thái thái không muốn lặp lại chuyện làm xét nghiệm DNA, thầm nghĩ nên im lặng giải quyết chuyện này, giữ lại giao tình giữa hai nhà. Chỉ sợ đã làm lớn chuyện như vậy, một đứa bé vô tội cứ thế làm ra nhiều chuyện liên lụy đến mọi người, khiến hiện tại không thể giải quyết sự việc được.
Đây là kết quả mà lúc trước ai cũng không muốn nhìn thấy!
Giờ phút này Trâu bí thư đang ở trong phòng xét nghiệm giám sát toàn bộ quá trình, khuôn mặt già nua qua lớp kính thủy tinh, đang dần dần trở nên khó coi, phẫn nộ, dữ tợn......
"Tông Sinh?"
"Lão Trâu?"
Người nhà họ Trâu vội vàng đứng lên, nhanh chóng chạy qua bên này, mở cửa ra liền đi vào, bởi vì sắc mặt của Trâu bí thư cực kì không bình thường, có chút dọa người.
Mà bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang chậm rãi dâng lên, một nửa phóng viên bị đuổi ra đang canh giữ ở cửa bệnh viện, không cam lòng chịu thua, nhất định phải lấy được tin tức có một không hai này. Bọn họ cũng không tin lần này có thể khiến bộ đội đặc công xuất hiện, sẽ là một chuyện nhỏ!
---
Danh Sách Chương: