“Buông tôi ra, buông ra.” Thân thể mềm mại của cô không nhịn được mà run lên, thanh âm nức nở đến khàn giọng, “Đằng Duệ Triết, thả tôi ra! Hãy để cho tôi bắt đầu một cuộc sống mới..... Được không?”
Anh ở trên thân thể thiếu nữ của cô liếm láp một vòng, đầu lưỡi gợi cảm đảo quanh hai đỉnh núi trên ngực cô khiến cho hai quả hồng đào lập tức dựng thẳng, luyến tiếc không buông, bàn tay to phủ lên no đủ non mềm của cô mà nhào nặn, khiến cho một cô gái chưa trải đời như cô đầu tiên là khóc, sau đó yêu kiều mà rên hừ hừ mấy tiếng, cái eo nhỏ không ngừng vặn vẹo, cái mông mềm mại cọ xát lên nơi cứng rắn tư mật của anh không dừng, nghĩ muốn chạy trốn.
Anh buông * đang nở rộ của cô ra, ngẩng đầu, bàn tay rắn chắc hung hăng bao trọn lấy một bên mềm mại của cô, dùng lực vút ve, trừng phạt cô không ngoan, một tay ôm lấy cô đang giãy dụa vào lòng, từ phía sau xoa nắn, khẽ ngậm lấy vành tai cô: “Chỉ cần trở thành người của tôi, em sẽ không thể gả cho Tiêu Tử! Bây giờ, hãy ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng!”
“Tôi không cần...” Hai mắt cô đẫm lệ, cánh tay bị trói phía sau không ngừng cào anh.
Anh dùng răng nanh cắn lên vành tai trắng nõn của cô một cái, không cho cô nói không cần! Môi mỏng lưu luyến ở sau tai cô rồi trượt xuống làn da mềm mịn của cô, một bàn tay mò vào trong váy của cô, sờ đến bắp đùi cô xoa nhẹ, khiến cho tiếng nức nở của cô biến thành thở gấp, mẫn cảm dị thường, sau đó đột nhiên nhấc người cô lên, hung hăng áp trên giường, một tay đè bả vai yếu ớt của cô lại, khiến cho cô nằm sấp trên giường, hai chân mở rộng ra.
Một tay kia kéo quần lót của cô, chân dài cường tráng chen vào giữa hai chân cô, cởi thắt lưng của mình ra.
“Xin anh.... Hãy thả tôi ra.” Cô thút tha thút thít cầu xin anh, đầu vai nhỏ co rút lại thành một cục, thân thể yếu đuối run rẩy không thôi, âm thanh phát ra khàn khàn, “Nếu anh cảm thấy ba năm lao lực trong tù vẫn chưa làm anh hết giận thì tôi có thể rời khỏi nơi này không bao giờ trở lại nữa. Nhưng bây giờ tôi cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất sự trong sạch của bản thân để giữ lại cho chồng mình, xin anh hãy buông tha cho tôi. Về sau, tôi sẽ tránh xa anh, tuyệt không quấn lấy anh.....”
Đằng Duệ Triết liền áp xuống người cô, thân thể nam tính nặng nề đè lên người cô, ngón tay men theo gương mặt nhỏ nhắn của cô vuốt ve, nheo mắt cười lạnh: “Không bao giờ! Từ lúc em bắt đầu trêu chọc đến tôi thì kết cục của em đã xác định là không có ngày nào được trôi qua dễ dàng! Tô Đại Lận, em hãy nhớ kỹ cho tôi, lần đầu tiên của em, mỗi một tấc da thịt trên người em, đều chỉ có thể là của tôi, của một mình Đằng Duệ Triết tôi thôi!”
Liền nâng cái eo của cô lên, đỡ lấy mông cô, liền muốn hành động.
Đại Lận tuyệt vọng nằm sấp dưới người anh, chưa bao giờ hận người đàn ông đó như lúc này.
Yêu là cái gì? Yêu chính là hủy diệt.
Lúc cô yêu anh ta, anh ta lại yêu Diệp Tố Tố, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Lúc cô không yêu nữa, anh ta lại muốn thân thể cô, tùy ý cản trở cô ở bên Tiêu Tử.
Đằng Duệ Triết, rốt cuộc anh là người như thế nào vậy? Ba năm tai ương trong ngục tù, nhà tan cửa nát của cô cũng không đổi hết tức giận của anh sao! Cô không chọc anh nữa cũng không được sao!
Thân mình cô hoàn toàn ngã xuống, nước mắt đã cạn, tim như tro tàn, không còn giãy dụa nữa, không kêu khóc cầu xin nữa, mềm yếu nằm sấp trên giường, chờ đợi cơn đau xuyên thấu thân thể truyền đến.
Anh như con báo săn hung ác, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho con mồi của nó, một khi bắt được, sẽ chỉ biết rày xéo cắn nuốt tất cả vào bụng, sẽ không biết trong lòng cô có bao nhiêu đau đớn. Nếu anh chỉ muốn đâm thủng một lớp màng này, vậy cô sẽ cho anh được toại nguyện!
Chỉ hi vọng, Tiêu Tử có thể trở về Tiêu gia, nhận được sự tha thứ của ba mẹ mình, tận tâm phụng dưỡng song thân, lấy vợ sinh con.
Đằng Duệ Triết thấy cô buông lỏng ngã xuống, cánh tay dài chụp tới, lại ôm cô đứng lên. Chỉ là lần này anh xoay người cô lại đối mặt với mình, để cô nằm trên giường, hai chân quấn quanh eo cường tráng của anh.
Cô bị lửa nóng như thanh thép luyện của anh đánh tới, trước mắt chợt tối đen lại, trong đầu không ngừng lên hình ảnh ba năm trước cô cũng bị anh làm nhục nhã ở nơi rừng hoang núi sâu, vừa đau đớn lại khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được mà lui mông về sau, muốn trốn tránh khỏi anh.
Anh nhếch môi cười, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén. Tô Đại Lận, em đã không thể trêu vào thì cũng không thể trốn được đâu! Cứ chờ bị phạt đi! Con mồi trước khi chết phải giãy dụa mới vui!
Anh nâng mông mềm mại của cô lên, chuẩn bị mạnh mẽ tiến vào...
“....” Nhưng di động của anh lúc này đột nhiên vang lên, rung đến chấn động cả bàn làm việc, âm thanh 'ong ong' trong đêm tối lại càng nghe được rõ ràng, hoàn toàn che đậy hơi thở bất ổn của anh. Thân thể anh khẽ động, buông mạnh chân Đại Lận ra, đi tới nghe điện thoại.
“Ừ” Anh nhận điện thoại, áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên ghế sofa mặc quần của mình. Nhưng áo khoác cung quần lót của Đại Lận đều bị anh xé hỏng rồi, thấy anh đột nhiên rút ra rời đi, cô vội vàng trở mình cuộn người xuống mép giường, không may lại bị ngã xuống đất, giãy dụa muốn đi về phía cửa.
“Vâng, con bây giờ đang ở ngoài, ba có chuyện gì?” Anh một bên nghe điện thoại, một bên đứng dậy đi tới chỗ Đại Lận, cúi người xuống, một tay đã tóm được Đại Lận đang nằm trên đất, đi vào phòng vệ sinh.
Đèn trong phòng vệ sinh rất sáng, anh dùng chấn đá cửa đóng lại, đặt Đại Lận xuống, cánh tay ôm sát eo cô, nhìn cô trong gương.
Chỉ thấy áo cô bị mở ra một nửa, một bên bầu ngực bị lộ ra bên ngoài, nụ hồng mềm mại đáng yêu mà gợi cảm, như đang dụ dỗ anh đến nhấm nháp, một bên khác được bao bọc trong nội y, hơi gồ lên. Bên trong váy cũng không mặc gì, đôi chân trắng nõn lộ ra khiến cho huyết mạnh đàn ông sục sôi.
Cô muốn chạy đi, không ngừng vùng vẫy cào cấu trong lòng anh.
Mà anh vẫn một bộ hoàn hảo, quần áo chỉnh tề.
“Duệ Triết, ba chỉ nói một câu, hôm nay con bắt người nào đi, liền lập tức trả về chỗ cũ cho ba! Đừng khiến cho Đằng gia ta mất mặt!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm khắc của ba Đằng, ngay cả vẻ mặt cũng nghiêm túc không có một chút qua loa, “Bây giờ cho con nói với mẹ Tiêu nói mấy câu!”
Sắc mặt Đằng Duệ Triết đột nhiên trầm xuống, cánh tay đang siết chặt Đại Lận thoáng buông lỏng, gương mặt tuấn tủ bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh. Tiêu đại thiếu cũng thật to gan, không chỉ tới Đằng gia tìm người, còn tự đưa mẹ mình đến đó nữa!
“Tiểu Đằng cháu trai à, bác gái thật sự là bất đắc dĩ mới phải đến nhà hỏi thăm Đằng lão gia, đã quấy rầy rồi. Hôm nay vốn là ngày Tiêu tử đính hôn, nhưng thân thể bác gái không khỏe, mới không kịp đến bữa tiệc, không ra mặt được, thế nên mới khiến cho mọi người tưởng rằng Tiêu gia không cho Đại Lận vào cửa. Thực ra, bác gái rất thích đứa nhỏ Đại Lận này, đồng ý nhận nó làm con dâu, chính là muốn tham gia lễ đính hôn của hai đứa, chỉ là đột nhiên lại phát bệnh, nên phải ở nhà nghỉ ngơi một chút. Bác gái muốn xin cháu trước khi tin tức bị lộ ra ngoài, hãy đem Đại Lận trở về đây, tránh cho mọi người rèm pha!” Đâu bên kia truyền đến giọng nói uyển chuyển của mẹ Tiêu, âm thanh không nhanh không chậm, những cũng lộ ra chút ý tứ nghiêm khắc.
“Đại Lận dù sao cũng đã đính hôn với Tiêu Tử, trên các tờ báo, tạp chí lớn nhỏ đều đã đăng tin, mọi người ai cũng biết rồi. Nếu cháu lại làm ra chuyện gì khác với Đại Lận, đó không chỉ là bôi nhọ thể diện Tiêu gia, còn có thể diện của hai nhà Trâu - Đằng nữa! Trâu gia sẽ không dễ dàng tha thứ cho cháu trước lễ đính hôn lại gây ra chuyện rèm pha như vậy, mà Tiêu gia chúng ta cũng xấu mặt không thôi! Cháu trai, mong cháu nghĩ kỹ rồi hãy làm!”
Duệ Triết lạnh lùng cười, quấn chặt lấy Đại Lận đang vẫy vùng trong lòng anh, khóa chặt cô lại, trầm ngâm trong một khắc, đôi mày kiếm đen dày khí phách nhướng cao: “Nếu, tôi không đưa người trở lại thì sao?”
--- ------ ------ --------