Tiểu Trạch Khiêm
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Trạch Khiêm nảy nở, phúng phính, giống một đứa trẻ được nặn ra từ cục bột, mắt to ngập nước, cái miệng hồng hồng chúm chím. Khi cậu nhóc tỉnh sẽ huơ huơ hai cánh tay nhỏ bé, mở to đôi mắt nhìn về mẹ đang canh giữ ngoài lồng ấp giữ ấm, còn cái miệng nhỏ nhắn thì mấp máy, giống như đang nói chuyện, hoạt bát vô cùng.
Nhưng cách vài giờ, bác sĩ đều phải kiểm tra cơ thể cho cậu nhóc một lần, cho đến khi cô canh giữ ở phòng bệnh của con đến nỗi chẳng phân biệt ngày và đêm nữa, cô mới biết bác sĩ kiểm tra, chích thuốc cho con thường xuyên quá mức, làm cho cô có chút không thể chấp nhận được.
"Tô tiểu thư, xin đừng lo lắng, em bé thật sự khỏe mạnh, vài ngày nữa là có thể ra khỏi lồng ấp giữ ấm rồi." Bác sĩ cười trấn an cô, rời lồng ấp mà phân tích tình trạng sức khỏe của đứa bé cho cô nghe, "Cô xem khí sắc của em bé rất tốt, tay chân đang từ từ mập lên, cân nặng tăng được thêm 1kg, hơn nữa lực tay của em bé rất có lực, rất hoạt bát......"
"Vậy...... rốt cuộc là mấy ngày?" Đại Lận không dám tin tưởng "Vài ngày nữa" từ miệng của bác sĩ, cứ cảm thấy nhìn con vẫn chưa ra khỏi lồng ấp giữ ấm, trong lòng sẽ không an tâm được, "Tôi có thể ôm con một cái được không?".
"Có thể, nhưng mà chỉ được một chút thôi." Bác sĩ cười hiểu ý, thõa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của cô, cúi người, cẩn thận ôm tiểu bảo bảo đang say ngủ vào trong lòng, cũng dùng ngón tay trêu đùa lên cái miệng nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo, chọc cậu nhóc này đừng mum mum cái miệng nữa, giống như đang bú sữa vậy.
"Nhìn nè, bé đang nằm mơ, mơ được ăn ngon, cái miệng ăn hăng hái chưa nè."
Đại Lận tiếp nhận đứa bé từ trong tay bác sĩ, chỉ cảm thấy cơ thể nhỏ bé của con thật mềm yếu, thật nhẹ bẫng, giống như chỉ cần dùng sức một cái, sẽ làm đau con. Cô đau lòng ôm con vào trong ngực, dùng khuôn mặt của mình chạm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang tỏa ra hương sữa nồng đậm của con, không thể tin được rốt cuộc cô cũng có được một đứa con đáng yêu trong cuộc sống này, có một đứa con ngoan làm bạn với mẹ.
Đây là một tiểu thiên sứ, trong lúc họ hàng của cô không còn ai, trong lúc cô đau lòng khi mất đi người thân nhân, hôm nay tiểu thiên sứ này cùng với Duệ Triết đã đến đây bên cạnh cô, để rồi cuối cùng cô cũng có được một gia đình. Nếu ba ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ vì cô mà vui mừng.
"Tô tiểu thư, cô xoa xoa nắm tay của bé đi, có lực lắm, là một đứa bé thật kiên cường khỏe mạnh." Bác sĩ tiếp nhận đứa bé trong lòng cô, lại đặt vào trong lồng ấp giữ ấm một lần nữa, trên khuôn mặt tươi cười quả thật không có nhiều lo lắng, "Đi thôi, bé ngoan của chúng ta chuyền dịch xong cần phải ngủ một giấc thật lâu, chờ bé tỉnh lại rồi chơi với mẹ nhé, để mẹ kể chuyện cổ tích cho bé nghe."
Trên tay Đại Lận còn lưu lại hơi ấm từ nắm tay của con, lo lắng trên mặt tản đi, thay vào đó là tươi cười hạnh phúc, dịu dàng nhìn chăm chú vào đứa trẻ đang ngủ trong lồng ấp giữ ấm.
Thời điểm ôm con mẹ mới cảm nhận được thân thể ấm áp và sức sống kiên cường của con, nhất định con phải giống như lời bác sĩ nói, ngày càng khỏe mạnh, dùng âm thanh vang vọng lanh lảnh, cùng tiếng cười vui vẻ mà mừng baba trở về.
---
Đằng Vi Trì
Một khoảng thời gian qua đi, Đằng Vi Trì trở thành con chuột bạch thử nghiệm thuốc, đã sớm chết lặng trong căn phòng thí nghiệm nhỏ hẹp, đã từ bỏ giãy dụa từ sớm.
Long Lệ cũng không có trói anh ta lại, cũng không có dùng khổ hình với anh ta, chỉ là nhốt anh ta lại trong căn phòng nhỏ kia, để anh ta ngăn cách với thế giới bên ngoài. Thời gian đầu, anh ta còn có thể nghĩ làm thế nào để tìm lối ra, dùng các dụng cụ khổ hình để mở cửa tự cứu mình, nhưng sau nhiều lần thất bại, anh ta liền ngồi ở trên ghế.
Trong cơ thể anh ta vẫn còn một nửa chất độc chưa được giải, bởi vì liều lượng thuốc độc lớn, vẫn còn tác dụng phụ, khiến anh ta sống không bằng chết liên tiếp trong mấy ngày này. Anh ta không nghĩ rằng ngày xưa mình cao quý kiêu ngạo xem thường người khác như vậy lại ở trong tình trạng suy tàn như hôm nay, người bên ngoài cũng không tưởng tượng được, anh ta đường đường là Đằng gia đại thiếu gia thế mà hiện tại lại ngồi chờ chết trong phòng thí nghiệm!
Trong khoảng thời gian này anh ta đã từng nghĩ tới một việc mình đã làm, dù có tưởng tượng đến thế nào, cuối cùng người thất bại lại vẫn là anh ta. Anh ta làm cho Trâu Tiểu Hàm sinh ra đứa con của Đằng gia, mà cô ta lại rẽ ngang, sinh ra một đứa bé da đen bị người ta chê cười, bởi vậy anh ta vẫn không rõ, rốt cuộc từ đâu mà Đằng Duệ Triết có thể tạo ra một đứa bé da đen như vậy, hơn nữa kết quả xét nghiệm DNA lại hoàn toàn trùng khớp?!
Nhưng mà hiện tại biết được Đằng Duệ Triết thuê một đội ngũ nghiên cứu chữa bệnh, anh ta không thể không tin vào sự vĩ đại và thần kỳ của khoa học kỹ thuật, hối hận mình dù đã cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, để Đằng Duệ Triết thuận thế động tay động chân lên người đứa bé!
Nhưng hiện tại hối hận cũng có ích lợi gì? Chỉ có thể dùng khoảng thời gian còn lại này để nghỉ ngơi dưỡng sức, từ từ điều dưỡng thân thể, chờ ba tới cứu anh ta! Đằng Vi Trì mấy ngày nay làm tù binh của Đằng Duệ Triết, giống nỗi nhục ngày xưa mà Đằng Duệ Triết bị anh ta giăng bẫy lập mưu nằm trên giường, nhưng điều này cũng không chứng tỏ anh ta sẽ bị đánh bại, chỉ cần anh ta còn mạng để sống, anh ta vẫn có thâm cừu đại hận với Đằng gia như trước, vẫn là Đằng Vi Trì lấy đùa bỡn trêu chọc làm niềm vui!
---
Đằng Duệ Triết
Đối mặt với vấn đề mà người lãnh đạo cấp cao của trung ương Đảng đưa ra, đầu tiên Đằng Duệ Triết đưa mắt nhìn về lão Trâu ở phía đối diện, muốn nhìn phản ứng của ông ta thế nào.
Nhưng biểu hiện của Trâu Tông Sinh sau đó thật bình tĩnh, lưng dựa ghế tựa, nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt tách trà xuống mặt bàn, xem sự việc không liên quan gì đến mình mà dời ánh mắt nhìn về nơi khác, khóe môi lại hơi hơi hướng lên trên ôm lấy nụ cười, có ý ngồi xem trò hay.
Đằng phụ thì ngược lại vẫn đang nhìn con trai, đôi mắt già nua mong chờ đáp án, muốn biết con trả lời vấn đề này như thế nào.
Ông biết nhất định đáp án là khẳng định, ông cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý chịu trách nhiệm hình sự trước Pháp luật, nhưng bị con quân pháp bất vị thân* trước mặt nhiều người đồng nghiệp như vậy, ông không khỏi cảm thấy khó xử mất mặt mũi.
[Editor: nhằm nói lên sự công bằng trong pháp luật trong xã hội, mang ý nghĩa Pháp luật không thiên vị ai.]
Người sống phải giữ mặt mũi, ông hi vọng trước vị thế đã mất, hắn sẽ giữ lại chút mặt mũi cho ông.
Đằng Duệ Triết miết liết mắt nhìn ba ruột của mình một cái, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía người lãnh đạo cấp cao của Trung ương Đảng, cười đáp: "Tất cả đều làm theo phương châm chỉ đạo của Đảng đi, các người điều tra được đến đâu, thì là đến đó, tôi không cần nhiều lời. Tôi không biết đây là ý của ai, để tôi không phải là một thành viên của Chính phủ lại bị "Mời" tới nơi này để họp? Nhưng đối mặt với những vị lãnh đạo đã chuẩn bị trước những câu hỏi tinh tế này, tôi chỉ có thể trả lời, tất cả đều lấy bằng chứng ra mà nói chuyện, xem bằng chứng đã chứng minh cái gì, thì phải là cái đó, làm quan thanh liêm thì không để chuyện tư lẫn lộn chuyện công, làm quan tham ô thì phải chịu xét xử định tội, chúng ta cứ dùng Pháp luật mà nói chuyện!"
"Duệ Triết, cậu sắp trở thành tân thị trưởng trẻ nhất của Cẩm thành rồi, sao lại không phải là một thành viên của Chính phủ được?" Trâu Tông Sinh cười nhẹ nhàng, lại chậm rãi uống một ngụm trà, đặt tách trà để lên bàn, đúng là bộ dạng phái đoàn bí thư, nói chuyện đều chậm rì rì, "Cuối cùng cậu cũng không phụ lòng kì vọng của Đằng lão gia gia và lão Đằng, xoay người trở mình làm ứng cử viên thị trưởng. Bởi vậy Tổng bí thư của chúng ta đến đầy điều tra lão Đằng, đồng thời cũng nhân tiện muốn nói mấy câu với ứng cử viên thị trưởng là cậu đây, để cậu tham dự cuộc họp nói lời thành thật, cậu đừng có làm phụ lòng Tổng bí thư và Đằng lão gia gia, rồi làm ba cái chuyện bao che linh tinh! Ha ha, Duệ Triết, danh sách ứng cử viên cho vị trí thị trưởng còn có Tiêu Tử, là người mà tôi rất coi trọng tiến cử, bởi vì tôi cảm thấy thư ký Tiêu là một mầm cây tốt, thái độ đứng đắn, năng lực giỏi giang, có nền tảng chính trị từ trước, nhất định có thể dẫn dắt Cẩm thành của chúng ta nhanh chóng phát triển, thực hiện ba năm kế hoạch!"
"Lão Trâu, đồng chí Tiêu Tử theo lời ông nói là ai?" Quả nhiên người lãnh đạo cấp cao của Trung ương Đảng cảm thấy hứng thú với điều này, toàn bộ lực chú ý tập trung vào Tiêu Tử, "Họ Tiêu này là danh gia vọng tộc, xem ra thư ký Tiêu cũng có quan tâm đến vấn đề này, rất đáng để người ta chờ mong năng lực của cậu ấy."
"Tiêu gia ở Cẩm thành là danh gia vọng tộc, có rất nhiều thế hệ làm quan, Tiêu phu nhân cũng có chỗ đứng nhất định trong thương giới, cũng biết cách dạy con. Mà Tiêu Tử cũng có đến vài năm làm thư ký bên cạnh tôi, rất thuận buồm xuôi gió đối với lĩnh vực chính trị này, một lòng hướng về nhân dân......" Trâu Tông Sinh nói chậm rãi, bộ dáng giống như đang mở cuộc họp hội nghị, "Bởi vậy lần này tôi thật coi trọng thư ký Tiêu, mong cậu ta có thể thể hiện được năng lực của mình. Ngược lại về phần Duệ Triết, tôi có chút lo lắng về việc cậu ấy không thích ứng được, dù sao trước kia cậu ấy cũng chưa từng tiếp xúc với chốn quan trường, gần đây Đằng gia lại phải hầu tòa......"
Duệ Triết thấy lão già này nhân cơ hội mà đá xéo hắn, cười cười, nói: "Trâu bí thư lo lắng nhiều rồi, Duệ Triết vẫn luôn lấy ngài làm mục tiêu, lấy ngài làm tấm gương, chỉ cần ngài không có việc gì, Đằng gia tôi liền không xảy ra chuyện."
"Đồng chí Trâu, quả thật chuyện của thế hệ đi trước không nên tính toán trên người thế hệ đi sau làm gì, chỉ cần có năng lực, Đảng bộ chúng ta sẽ trọng dụng nhân tài!" Lãnh đạo Trung ương Đảng chặn họng Trâu Tông Sinh, chuyển hướng chĩa mũi dùi vào ông ta, "Gần đây tin đồn về Trâu gia của ông cũng không ít, trước mắt ông cần xử lý cho tốt, đừng tạo ảnh hưởng không tốt đến quần chúng nhân dân!"
"Tôi biết rồi." Phút chốc Trâu bí thư có chút xấu hổ, một lần nữa nâng tách trà lên, dùng cách uống trà để che dấu sự xấu hổ lúc này.
---
Đằng Duệ triết
Sau cuộc họp thanh tra kỷ luật, Đằng phụ vẫn bị xử theo quy định của Pháp luật, tiến hành chọn cách mở một phiên tòa xét xử kín, kết án tội cố ý gϊếŧ người, bãi bỏ tất cả các chức vụ cùng huân chương, bí mật áp giải vào tù chấp hành giam cầm.
Đằng Duệ Triết đã thừa nhận tất cả hành vi phạm tội của ba mình tại phiên toà xét xử kín này, không bàn luận chỉ trích gì khác thường, chỉ tiễn ba một đoạn đường, chuẩn bị tốt đồ dùng vật dụng cho ông vào tù, sau đó cách một song sắt mà nhìn ông.
Bỏ đi bộ đồ vét, Đằng phụ trong có vẻ tiều tuỵ hơn trong bộ đồng phục tù nhân, tóc hai bên thái dương đã bạc nhiều hơn, nhưng trong ánh mắt già nua của ông không có tia trách cứ, cam tâm tình nguyện sống trong tù.
Giờ phút này ông đang đánh giá bốn bức tường lạnh như băng, trên nét mặt già nua mà nghiêm khắc lộ ra một chút hối hận: "Thật ra Tô Đại Lận cũng không làm sai điều gì cả, là ba không đủ khoan dung, không chịu để lại cho cô ấy một con đường sống, mới tạo thành Đằng gia cửa nát nhà tan như hôm nay. Duệ Triết, ba thật vui mừng khi cô ấy sinh một đứa con trai cho con, nếu không có cô ấy, Đằng gia chúng ta thật sự bị tuyệt hậu, chết trong tay của Trâu Tiểu Hàm và Đằng Vi Trì. Ba cũng thật vui mừng vì trước khi ba ngồi tù, con đã nhận được quyết định bổ nhiệm làm thị trưởng, con hãy chăm sóc thật tốt hai mẹ con của Đại Lận và mẹ của con, đừng oán hận mẹ của con nữa."
Ông quay đầu lại nhìn chính con trai của mình, nét mặt già nua vẫn mang theo vẻ nghiêm khắc của quân nhân như trước, nhưng ánh mắt không còn sắc bén vô tình nữa, mà là tang thương, "Mẹ của con là bị ba bức ép mới có thể làm ra chuyện này, con không nên trách bà ấy, bà ấy cũng vì thương con nên mới nhất thời hồ đồ, tổn thương con và Tô Đại Lận. Con hãy cho bà ấy một cơ hội để bồi thường hai mẹ con Đại Lận, để bà ấy được bình yên sống những ngày tháng về già. Thời hạn ngồi tù của ba cũng thật lâu, không thể chăm sóc bà ấy được, nếu có thể, con giúp bà ấy tìm một người bạn, để bà ấy không phải cô độc lúc tuổi già."
"Vậy ba nói cho tôi biết, trận hoả hoạn năm đó khiến Tố Tố bị bỏng, có phải là do ba làm hay không?" Đằng Duệ Triết cũng không nhận lời điều kiện của ông, một đôi mắt sâu, chính là im lặng nhìn ông, "Ba cần xin lỗi, không phải chỉ một, mà là hai người con gái."
---
Đằng Duệ Triết
Đằng phụ nghe hắn nhắc tới Diệp Tố Tố, lắc lắc đầu: "Năm đó ba không làm chuyện này với cô ấy, mặc dù nhà cô ấy bần hàn, nhưng không đến mức bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, để ba phải lo lắng phái sát thủ đi làm việc."
Ông liên tục thở dài, có chút xúc động, cũng có chút sa sút tinh thần, cuối cùng liếc mắt nhìn con một cái, xoay người theo hiệu lệnh của cai ngục đang đi đến phía trước.
Đằng Duệ Triết nghe âm thanh loảng xoảng trên cánh cửa sắt thật lớn, thế này mới thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía trước, xoay người ra khỏi nơi này. Hắn đã sắp xếp bố trí người của mình ở tại nơi đây, không cho phép Trâu Tông Sinh phái người làm chuyện gϊếŧ người diệt khẩu với ba của hắn ở trong này, nhưng hắn vẫn kiên trì quyết tâm để ba mình phải ngồi tù đền tội, nên gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật những chuyện ông đã làm.
Sau khi rời khỏi nhà tù, hắn đi thẳng về Đằng gia, nhìn thấy rất nhiều phóng viên đang vây quanh trước cổng nhà, chen chúc xô đẩy hỏi chuyện của lão Đằng.
Trong đó có mấy người phóng viên rất điên cuồng, gặp cánh cổng sắt liền leo lên, nhảy vào trong khuôn viên biệt thự, hơn nữa còn có võ, hai ba chiêu đã khống chế được bảo vệ ở cổng, muốn mở cánh cổng lớn ra để phóng viên chạy vào.
Đây rõ ràng không phải là phóng viên, mà là mấy tên giang hồ do Trâu Tông Sinh phái tới để thuận thế té nước theo mưa, ném đá xuống giếng làm vấn đề của lão Đằng nóng hơn bao giờ hết, lợi dụng sự quan tâm của phóng viên, cố ý để lộ tin tức lão Đằng bị xử kín ở toà án ra ngoài, để Đằng gia hắn không thể yên ổn được!
Đằng Duệ Triết lạnh lùng nhìn vài con người kiêu ngạo ở trước cổng nhà, nhìn thấy bọn họ phân công hai người khống chế bảo vệ, một người thì đi mở cửa, để phóng viên bên ngoài tràn vào như nước lũ.
Mà những người làm ở Đằng gia thì đang sợ hãi, vội vàng chạy đi báo cho thái thái ở trong phòng, đóng chặt cánh cửa phòng khách lại!
"Nói quản gia thả chó săn trong vườn ra đi chăm sóc bọn họ!" Hắn chỉ đạo tùy tùng đi theo bên cạnh, cũng đi tới phía trước hai bước, "Các người qua đó đóng cánh cổng lại, đừng để phóng viên ùa vào, cũng đừng để mấy tên giang hồ kia chạy ra, để mấy con cún yêu của tôi được ăn no một chút!"
"Vâng!" Thuộc hạ bên cạnh hắn nhận lệnh, nhanh chóng chạy đi, trong đó có một người gấp ngón cái và ngón trỏ để lên miệng huýt một hơi tiếng sáo, khiến đàn chó săn trong viện sủa vang cả lên, chui ra từ cống rãnh từ trước cho đến sau, mấy người khác thì nhanh nhẹn đẩy nhóm phóng viên chật chội ra, không cho bọn họ đi vào, động tác rất nhanh lẹ, một trái một phải đóng cánh cổng sắt lại!
Ngay sau đó, mấy con chó săn mà Đằng Duệ Triết nuôi liền chạy ra từ lồng sắt, há mõm nhe đầy răng nanh sắc nhọn và nước dãi lao thẳng tới mấy tay giang hồ, khiến mấy người này sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội vàng leo lên cánh cổng! Nhưng bọn họ còn chưa kịp leo lên, chó săn đã cắn trúng ống quần, trực tiếp kéo bọn họ ngã xuống đất, để bọn họ biết được hậu quả cố ý gây rối gây loạn ở nơi đây!
Vài người sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, bắt đầu xé rách ống quần mà chạy bán sống bán chết, bị chó săn đuổi theo ở trong sân mà gào khóc thảm thiết, chạy tán loạn xung quanh!
Nhóm phóng viên ngoài cổng cũng bị doạ hết hồn, không dám xô đẩy nhốn nháo, điên cuồng tìm cách chui vào Đằng trạch như trước nữa. Bọn họ ôm máy ảnh, máy quay mà lùi về sau liên tục, chỉ sợ bầy chó săn này đột nhiên nhảy ra cắn bọn họ.
Mà phía sau cánh cổng, sau khi mấy tên giang hồ do Trâu Tông Sinh phái tới trèo lên tường vài lần, đều bị bầy chó săn kéo tha xuống dưới, sau đó cắn xé cả người đầy máu, chạy tới cánh cổng dùng toàn sức lực gõ cửa xin được tha thứ!
"Đằng tiên sinh, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi chỉ lấy tiền làm việc, bị người ta sai khiến tung tin tức giả cho mấy người phóng viên này, rồi gây rối loạn trước cổng của Đằng gia!"
Thế này Đằng Duệ Triết mới ra hiệu cho thuộc hạ kêu chó săn trở về, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, lạnh giọng mà nói: "Là ai sai khiến?"
"Một......một người phụ nữ, cô ta phái người đưa cho chúng tôi một ít tiền, để chúng tôi đến đây giả dạng làm phóng viên, sau đó tung tin tức cho nhóm phóng viên này, Đằng bí thư bị xử kín ở toà, hơn nữa đã bị giam trong tù rồi......"
"Vậy tin tức kia có chính xác không?" Đằng Duệ Triết vừa cười vừa hỏi, khoé mắt lại quét đến nhóm phóng viên bên cạnh một cái, đi đến trước cửa nhà mình, "Người phụ nữ này có quan hệ gì với Trâu bí thư?"
"Không......không biết. Tin tức này là do người phụ nữ đó đưa để chúng tôi thả ra ngoài, trước đó chúng tôi cũng chưa nghe qua. Cô ta nói sau khi xong chuyện này, sẽ trả số tiền thù lao còn lại cho chúng tôi, để chúng tôi rời khỏi Cẩm thành. Quan hệ giữa cô ta và Trâu bí thư như thế nào, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ lấy tiền rồi làm việc thôi, nhận nhiệm vụ chửi bới thanh danh của Đằng bí thư, phá huỷ danh dự của Đằng gia!"
"Miêu tả dáng vẻ của cô ta." Đằng Duệ Triết để quản gia mở cổng ra, lững thững bước vào.
"Lúc ấy cô ta ngồi ở trong xe, chúng tôi không nhìn rõ lắm, cô ta phái người đi giao nhiệm vụ cho chúng tôi, không có xuống xe......"
"Vậy các người giải thích rõ ràng với phóng viên rốt cuộc chuyện này là như thế nào!" Đằng Duệ Triết nói rồi đột nhiên sẳng giọng, dừng bước nhìn chăm chú vào đám hỗn láo trước mặt, "Giải thích cho rõ ràng, tin tức mà người phụ nữ kia đưa cho các người là tin đồn hoàn toàn bịa đặt không có căn cứ!
Nếu cô ta thật sự có thù oán với Đằng gia tôi, nên đối diện trực tiếp với tôi, nói chuyện cho rõ ràng, chứ không phải được người khác bao dưỡng rồi ngóc đầu lên, làm ba cái chuyện huỷ hoại danh dự này! Từ giờ trở đi, mục tiêu điều tra của các người không phải là Đằng gia tôi, mà là người phụ nữ này! Người phụ nữ này núp sau lưng Trâu bí thư, hưởng hết vinh hoa phú quý, đùa giỡn với quyền thế, các người đoán xem cô ta có quan hệ thế nào với Trâu bí thư?"
Hắn để mấy tên giang hồ mà Trâu Tông Sinh thuê tới tự nói ra, chính mình vạch áo cho người xem lưng!
"Cái này......chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ là lấy tiền làm việc mà thôi." Mấy tên giang hồ từ chối.
"Vậy các người cứ thế mà ở đây, cho đến khi các người biết mới thôi!" Đằng Duệ Triết quét mắt nhìn khuôn mặt của mấy tên này từ trái đến phải, đôi mắt lợi hại loé ra ánh sáng hung ác, bờ môi mang theo ý cười lạnh, dẫn theo thuộc hạ đi qua trước mặt bọn họ ngay lập tức.
Thời khắc hiện tại này, điều mà Trâu Tông Sinh nghĩ không phải là ôm tiền của mình chạy trốn ra nước ngoài, mà là dốc hết tâm tư để tìm cách đối phó với lão Đằng như thế nào, sợ ngày tháng lão Đằng trải qua quá bình yên sao? Hiện tại lão Đằng đã bị thất thế, bị bỏ tù, họ Trâu còn phải dẫm thêm một đạp, không làm cho Đằng gia thân bại danh liệt thì không được! Có phải cảm thấy cái ghế của mình ngồi quá vững chắc hay không? Đứa con gái Trâu Tiểu Hàm khiến Trâu gia của ông ta bị xấu mặt còn chưa đủ?
Xem ra Trâu Tông Sinh không chấp nhận được chuyện hắn trở thành tân thị trưởng, muốn kéo dẫm Đằng gia của hắn xuống nước trước khi mọi chuyện bị vỡ lỡ, báo thù từng chuyện một! Đúng là quân tử thì dễ chọc, tiểu nhân lại khó chơi!
"Thiếu gia, ngài đã về, thái thái đang ở trên lầu, bà ấy bị bệnh, vấn không ăn uống được gì." Nữ quản gia giúp việc của Đằng gia thấy hắn đã trở lại, vội vàng chào mừng, lại xem xét tình hình bên ngoài, "Rõ ràng lão gia đang ở nước ngoài, mấy người ngoài đó lại chạy tới nói lão gia ngồi tù, suýt nữa phá luôn cánh cổng."
Hắn nâng nâng cánh tay để nữ giúp việc lui xuống, chính mình đi lên lầu, vào phòng của mẹ.
Hội đồng xét xử đã tổng hợp lại và căn cứ theo các bằng chứng, tuyên án hình phạt của bà là -- nửa năm tù giam tội hãm hại người khác, đầu tiên, việc bà kê đơn hạ thuốc với con trai đã cấu thành hành vi phạm tội, tiếp theo đó mặc dù bà biết rõ âm mưu, còn hỗ trợ che dấu Trâu Tiểu Hàm, tội chồng thêm tội, nhưng xét thái độ thành khẩn khai báo của bà, hơn nữa đã biết ăn năn hối lỗi, hội đồng xét xử cho phép người nhà nộp tiền bảo lãnh cho bà, chấp hành án tù treo giam giữ tại nhà, nửa năm sau mới thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát.
Hắn nộp một ít tiền bảo lãnh đưa bà ra, bỏ được hết tất cả trách nhiệm hình sự của bà, để bà vẫn là Đằng thái thái như trước, nhưng hiện tại bà thật sự cô độc, xem ra còn kém xa hơn so với lúc trước.
Giờ phút này bà mặc áo ngủ ngẩn người đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt không tẩy trang, tóc không gọn gàng, cả người gầy hẳn một vòng. Nếu không nghĩ rằng bà là Đằng thái thái, bộ dạng của bà giờ phút này tiều tuỵ giống như một người bệnh nhân mắc bệnh nặng, giống như không còn nhiều thời gian nữa, mất đi tất cả cơ hội sống.
Bà đứng dưới ánh nắng mặt trời một lúc, sau đó lại nằm trở lại trên giường, trực tiếp dùng tấm chăn che kín khuôn mặt, giống như đang khóc.
Đằng Duệ Triết đứng ở ngoài cửa nhìn vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp bà, không bước vào thăm.
---
Trâu Tiểu Hàm
Trâu Tiểu Hàm cùng mẹ lánh nạn ở trong nhà của mình, không dám bước ra khỏi cửa nửa bước, sợ chết đuối trong nước bọt của những người ở khu biệt thự này.
Trương Đêm Dung đi ra ngoài mua đồ ăn, dân buôn ở chợ đều biết bà là người giúp việc của Trâu gia, hỏi bà tiểu thiếu gia da đen thế nào rồi? Đã tìm được cha ruột của mình chưa? Trương Đêm Dung vội vàng lấy tay che kín mắt, mang theo giỏ rau, cúi đầu vội vã đi ra khỏi chợ.
Sau đó bà ta đổi lại đi mua sắm ở siêu thị, kết quả vẫn có người nhận ra bà ta, nói bà ta chính là người đi thông báo khắp nơi "Tiểu thư sinh tiểu thiếu gia cho Đằng gia", vì thế cố ý hỏi lại: "Rốt cuộc tiểu thư nhà bà sinh ra đứa con của người Trung Quốc, hay là một đứa con lai? Bà có nhìn rõ không? Sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Có muốn đi khám mắt không?"
Bà ta đi vào trong khu biệt thự, những người giúp việc của những gia đình cán bộ trong này thường ngày chơi thân với bà ta cũng né từ xa, cố ý làm bộ như không quen biết nhau, cười mà đi qua, rồi sau đó lại chỉ trỏ ở sau lưng bà ta.
Bởi vì bình thường bọn họ vẫn đi dạo bộ sau khi ăn cơm chiều, những người chủ của bọn họ ở trong khu biệt thự này đều làm quan chức lớn, nên theo lẽ tự nhiên, bà ta cũng được hưởng sái thơm lây từ Trâu bí thư, trở thành bà chị được coi trọng nhất trong cái nhóm giúp việc này, luôn nở mày nở mặt trước bọn họ, quà cáp ngày tết ngày lễ hàng năm đều có thể nhận được rất nhiều quà tặng từ bọn họ!
Nhưng hiện tại, gia đình nhà bí thư gặp chuyện gièm pha, bà ta cũng bị dính chùm theo không hay ho gì!
"Dì Trương, mấy người ở ngoài cửa có phải nhàn rỗi quá không có việc gì làm, cả ngày cứ bu quanh cửa nhà chúng ta làm gì vậy? Nhanh ra mà đuổi đi!" Trâu Tiểu Hàm ngủ mê man ở nhà một hai hôm, mỗi ngày đều nhìn thấy có người vây quanh cửa nhà mà nhìn xem, chỉ trỏ, lần này cô thấy phiền lòng, trực tiếp cầm đồ đạc ném từ lầu hai xuống, "Phiền đến chết mất, chuyện nhà tôi liên quan gì đến mấy bà tám các người! Không có việc gì làm thì đi chơi mạt chược đi, miệng dài như vậy không sợ cắn phải lưỡi hả, không sợ thiên lôi đánh chết hả?"
Trương Đêm Dung thấy tiểu thư nhà mình tức giận, vội vàng buông giỏ đồ ăn xuống, dọn dẹp những đồ đạc mà Trâu Tiểu Hàm vừa ném tứ tung, an ủi khuyên giải mà nói: "Tiểu thư, không phải ngài bí thư đã để hai mẹ con ra nước ngoài lánh nạn rồi sao? Cô cũng đã thu dọn đồ đạc với thái thái, bay xuyên đêm......"
"Nếu có thể xuất ngoại, tôi và mẹ còn ở đây mà chịu nhục sao?" Trâu Tiểu Hàm hận không thể quăng ngã tất cả mọi thứ ở nơi đây, nhưng bất đắc dĩ cổ tay không có lực, cầm không nổi đồ đạc, chỉ có thể nổi điên giận chó đánh mèo lên người dì Trương, "Ba tôi nói đã sắp xếp cho hai mẹ con ra nước ngoài, sẽ cho người hộ tống hai mẹ con qua đó, kết quả đã bị người của Đằng Duệ Triết ngăn lại trong đêm ngay ở sân bay! Ba tôi cũng không thèm quan tâm tôi nữa, mặc cho tôi bị Đằng Duệ Triết buộc ký tên ly hôn, ông ấy cũng không thèm về nhà, đi đâu cũng không tìm được ông ấy! Nghe nói lần trước ông ấy đi họp, kết thúc cuộc họp xong lại không thấy người đâu, ông ấy mặc kệ mẹ con tôi sống chết thế nào!"
"Vậy tiểu thư đi văn phòng tìm ngài ấy, chắc chắn có thể tìm được!" Trương Đêm Dung đứng dậy an ủi, để tiểu thư không nên cử động nữa, "Hiện tại ngài bí thư cũng đang đau đầu chống đỡ sự việc, cố hết sức không để chuyện đứa bé da đen này ảnh hưởng đến mình. Tiểu thư, cô nghĩ lại mà xem, nếu ngài bí thư bị điều này làm ảnh hưởng không tốt, sẽ bị cách chức, vậy tiểu thư còn có thể là thiên kim tiểu thư của nhà bí thư nữa sao? Chỉ khi ngài bí thư giữ được quyền thế, tiểu thư mới không bị người ta khinh thường. Trước kia Tô Đại Lận chính là như vậy đó, Tô thị trưởng bị rớt đài một cái, nên là cái gì thì cô ta cũng không phải, giống một kẻ đáng thương ở nhờ nhà chúng ta."
Trâu Tiểu Hàm nghe bà ta nhắc tới Tô Đại Lận, ngọn lửa giận trong lòng lại càng bùng lên mạnh mẽ, phẫn nộ mà quát lớn: "Cái con tiện nhân đó mà có thể so sánh với tôi sao? Cho dù tôi có bị buộc ly hôn, ba của tôi vẫn là bí thư thị uỷ, quyền lực lớn gấp mấy lần so với Tô thị trưởng! Bây giờ nghĩ lại cái bộ dạng đáng thương của Tô Đại Lận lúc trước đến sống nhờ ở đây, tôi thật hối hận lúc trước không tát cho cô ta mấy tát! Cô ta mà được gọi là đáng thương sao? Cướp đàn ông của người khác cũng đều đã cướp rồi, cái loại mặt dày không biết xấu hổ!"
"Đương nhiên là cô ta không biết xấu hổ! Nếu không vì sao lúc trước biết rõ tiểu thư và Đằng Duệ Triết đang hẹn hò, cô ta lại ngáng chân, còn để Đằng Duệ Triết mua váy áo cho mình chứ?!" Trương Đêm Dung tận dụng mọi thứ, cái mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ, cùng lòng dạ hẹp hòi đều bại lộ ra ngoài, đôi mắt tam giác ngược nhanh chóng liếc ngang dọc, "Tiểu thư, cô đừng chụt chí, li hôn rồi nhưng chúng ta vẫn có thể đối phó con tiện nhân kia như cũ! Chỉ cần ngài bí thư có thể bảo vệ cô, cô không việc gì phải sợ cả!"
"Đứa bé ở bệnh viện thì thế nào?" Trâu Tiểu Hàm quay đầu qua nhìn bà ta, trong đôi mắt nảy lên ngọn lửa giận cực kỳ hung ác, "Nếu không phải vì nó, tất cả mọi kế hoạch của tôi đã thành công, Đằng Duệ Triết vĩnh viễn không thể dứt bỏ mối quan hệ này với tôi được! Chỉ tiếc rằng cái loại tai ương này lại xuất hiện! Dì Trương, đến thời điểm lần sau dì đi bệnh viện chăm nó, lén gϊếŧ chết đứa bé này cho tôi!"
"Gϊếŧ chết đứa bé?" Trương Đêm Dung giật mình một cái, cũng không dám làm loại chuyện gϊếŧ người phạm pháp này, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hiện tại Đằng Duệ Triết đang bí mật theo dõi mọi cử chỉ hành động của chúng ta, nếu tiểu thư gϊếŧ chết đứa bé đó, vậy anh ta sẽ nắm được nhược điểm để trừng trị Trâu bí thư mất! Tiểu thư, không phải cô nói anh ta đánh tráo đứa bé sao? Vậy chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, trước mắt phải tìm cho được đứa bé bị đánh tráo rồi hẵng nói sau! Dì tin chắc chắn anh ta sẽ không gϊếŧ chết cốt nhục của mình, nhất định đem giấu ở một nơi nào đó."
"Vậy hiện tại đứa bé này thì làm sao bây giờ?" Hàng lông mày lá liễu của Trâu Tiểu Hàm nhíu lại.
"Trước mắt chúng ta cứ nuôi nó. Dù sao tiếng xấu cũng đã lan ra ngoài rồi, cho dù tiểu thư có gϊếŧ chết đứa bé này, cũng không thay đổi được sự thật. Không bằng trước mắt cứ nuôi dưỡng đứa bé này đã, chờ Đằng Duệ Triết làm thị trưởng, một khi anh ta có động tĩnh gì, chúng ta chụp thời cơ mà hành động. Tiểu thư, cô phải biết rằng điều mà giới chính trị kiêng dè nhất chính là gièm pha, nếu chúng ta tìm ra được đứa bé kia, chứng minh là con của anh ta, vậy là chính anh ta đã bức ép vợ mình ly hôn, cưới bên thứ ba là Tô Đại Lận, đến lúc đó chắc chắn Tô Đại Lận sẽ không sống yên ổn được, cho dù Đằng Duệ Triết có bảo vệ cô ta đến mấy, cả đời này cô ta vẫn mang tiếng là bên thứ ba!"
"Phạm vi lớn như vậy, làm sao chúng ta tìm ra đứa bé? Nếu đứa bé đã bị gϊếŧ chết để phi tang chứng cớ, không phải chúng ta uổng phí tâm cơ sao?" Trâu Tiểu Hàm có chút dè dặt.
"Tiểu thư xin cô hãy tin tưởng dì, đứa bé sẽ không bị gϊếŧ đâu. Chỉ cần tiểu thư khẳng định rằng đứa bé đã bị đánh tráo, vậy chúng ta còn có cơ hội chuyển mình." Trương Đêm Dung vỗ vỗ lên mu bàn tay của Trâu Tiểu Hàm, khuôn mặt gian tà đầy đắc ý, "Đợi sự việc lắng xuống, không cần gấp gáp, chúng ta sẽ phát hiện được manh mối. Hiện tại tiểu thư làm bộ như đã biết lỗi sai rồi, tranh thủ sự đồng tình của mọi người, lui về ở ẩn một khoảng thời gian, đợi khi đứa bé được tìm ra, chúng ta sẽ lại từ từ chia rẽ mối quan hệ của Đằng Duệ Triết và Tô Đại Lận. Cái gọi là không sợ bị trộm, chỉ sợ bị nhớ thương, nếu giờ giờ phút phút nào tiểu thư cũng nhớ thương anh ta, anh ta còn có thể từng phút từng giây đề phòng cô nổi sao? Hiện tại chúng ta cứ tìm manh mối từng người một đang ở bên cạnh anh ta, ví dụ như Cổ Ngạo, Long Lệ, mấy cô thư ký kia, bọn họ đem đứa bé được đánh tráo qua đó, rồi nuôi nấng nó, muốn giấu cũng giấu không được."
"Được, cứ làm theo lời dì nói!" Trâu Tiểu Hàm gật đầu thật mạnh, nhìn tấm ảnh cưới được cô treo trong nhà mà cười điên cuồng: "Đằng Duệ Triết, anh không để em đi xuất ngoại ra nước ngoài, vậy em liền ở đây chơi với anh đến khi cá chết lưới rách mới thôi! Hiện tại cái gì em cũng không có, em không ngại dây dưa không biết chừng mực với anh đâu, anh và Tô Đại Lận càng hạnh phúc, em càng muốn chen chân vào, cho anh ngày ngày đêm đêm nhớ kỹ về em, không thể quên được khuôn mặt và tên của em!"
Nhưng mà khi cô vừa nói xong những lời này, vẻ mặt cầu xin của Lam thị đã chạy từ ngoài cửa vào đến đây, vừa vào cửa đã đóng chặt cánh cửa lại, thoáng nhìn sắc mặt thật sự không tốt lắm. Lại giống như đang muốn xác minh lời nói kia của cô, sắc mặt của Lam thị ám trầm xuống, bất an nói ra lời suy đoán: "Tiểu Hàm, có phải lần trước con nói qua với mẹ về một người phụ nữ?"
"Làm sao vậy?" Trâu Tiểu Hàm ngồi xuống ghế sô pha, đã khôi phục khí chất và vẻ thanh tú bình tĩnh của mình, không quan tâm lắm đến vấn đề của bà, chỉ quan tâm đến chuyện của mình, "Con chưa từng nói về một người phụ nữ nào cả, chỉ nói qua là con đoán như vậy."
"Mẹ nghi ngờ người phụ nữ đó là tình nhân của ba con!" Lam thị vứt cái túi xách lên ghế sô pha, cũng tháo cặp mắt kính màu đen trên mũi ra, phát ra giọng nói chói tai cùng tiếng nghiến răng ken két, "Gần đây ba con luôn không chịu trở về nhà, nói là đi họp, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, bởi vậy mẹ để ông ấy làm gì thì làm. Nhưng từ khi ông ấy đưa hai mẹ con mình ra sân bay, mà chúng ta lại bị người của Đằng Duệ Triết chặn lại bắt quay trở về, rõ ràng là thái độ của ông ấy đối với mẹ con chúng ta đã lạnh lùng hơn rất nhiều, chưa từng trở về nhà lấy một lần. Sáng sớm nay mẹ đi tìm thư ký của ông ấy để hỏi ông ấy đang ở khách sạn nào, muốn khuyên ông ấy về nhà, kết quả lại phát hiện có một đôi hoa tai rớt trên mặt thảm. Đôi hoa tai bằng trân châu rất nhỏ, nếu không phải nhân viên buồng phòng phát hiện khi dọn dẹp, mẹ cũng nhìn không thấy! Sau đó nhân viên vệ sinh hỏi có phải của mẹ làm rớt không, mẹ chỉ nói là "Phải"...... Hơn nữa, hôm nay trước cửa nhà Đằng gia có một đám phóng viên vây quanh, có ba người tự xưng là làm việc cho một người phụ nữ, nhận nhiệm vụ đến gây rối làm loạn ở Đằng gia, rất có khả năng người phụ nữ này liên quan đến lão Trâu...... Tiểu Hàm, con nói xem bây giờ có phải phụ nữ đều không biết xấu hổ như vậy hay không, chuyên gia quấn quýt lấy người đàn ông đã có vợ, không thể để một nhà chúng ta được hạnh phúc, cứ ngoan cố muốn chen chân chui vào, để lão Trâu ngày ngày đêm đêm phải nhớ kỹ cô ta, không thể quên được khuôn mặt dụ dỗ của cô ta!"
Trâu Tiểu Hàm nghe, lại cảm giác như mẹ đang nói chính mình, nói lại như những lời mà cô vừa nói: "Không phải mẹ nói không thấy được người cô ta sao? Nói không chừng đều là do mẹ suy đoán, hiểu làm ba cũng nên. Còn nữa, cũng không người phụ nữ nào dây dưa đàn ông cũng đều không biết xấu hổ cả, họ có lý do và quyết tâm của mình, là vì muốn nắm giữ hạnh phúc của chính mình!"
"Hàm, sao con lại có thể nói giúp bên thứ ba như vậy được!?" Lam thị phát ra một tiếng kêu to thảm thiết, hai mắt đẫm lệ nhìn con gái: "Trong lòng mẹ thường xuyên bất an, luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì!"
"Không phải con nói giúp những người phụ nữ là bên thứ ba kia, mà con đang nói vì mình." Trâu Tiểu Hàm đứng lên, nhắm mắt lại, xem như sự việc không liên quan đến mình mà đi lên lầu. Hiện tại thân thể của cô bị ép buộc quá lợi hại, sinh con xong chưa bình phục, lại có bệnh ở trong người, thật sự rất khó chịu, bởi vậy không muốn nghe mẹ nói chuyện này, cũng không nghĩ rằng mẹ cô không cố ý nói những lời đó để mắng cô.
Mẹ cũng lớn tuổi rồi, cho dù ba có mùa xuân thứ hai, vậy cũng không thể làm chuyện cứu vãn được, bởi vì mẹ đã hoa tàn ít bướm, so với những cô gái trẻ tuổi thì vĩnh viễn kém xa. Vẫn nên đem tâm tư của mình đặt lên người con đi, vì tranh thủ hạnh phúc cho con gái mới là điều quan trọng nhất. Ít nhất chính mình còn hạnh phúc hơn con, đủ rồi.
---
Tiểu Trạch Khiêm
Em bé đã có thể ra khỏi lồng ấp giữ ấm, thời điểm ra khỏi lồng ấp liền dùng sức vung cánh tay nhỏ bé, chờ đón được mẹ ôm ấp.
Đại Lận ôm bé vào trong ngực, mặc quần áo đã được cô chuẩn bị sẵn từ sớm, cậu bé này lại ngoan ngoãn nằm để mẹ mặc quần áo, mở to đôi mắt nhìn cô, còn thường xuyên nhếch miệng cười với cô. Đại Lận nhịn không được hôn nhẹ lên khuôn mặt bé, thời điểm xoay người giúp bé, cô mới phát hiện bàn tay của bé đang nắm chặt góc áo của mình, không chịu buông ra, đôi mắt to vẫn tò mò nhìn về mẹ.
Phút chốc bác sĩ ở bên cạnh cảm thấy đứa bé này có hiểu biết, quả thật là tình mẫu tử thấm từ bên trong, tâm linh tương thông. Hơn nữa còn nhỏ như vậy đã không chịu buông tay mẹ, xem ra sau này sẽ không rời xa mẹ, là tiểu kỵ sĩ của mẹ.
"Bảo bối ngoan nào, để dì ôm một cái nha." Một nữ y tá ở bên cạnh vươn tay ôm lấy bé, nhân tiện dạy Đại Lận cách tháo tã lót, kết quả là đôi mắt to đen láy như hạt nhãn của bé vẫn đuổi theo Đại Lận, muốn mẹ thôi, ai cũng lọt vào mắt của bé hết.
Sau một hồi thật lâu, thấy chính mình bị bao thành một đòn bánh tét, các cô y tá thay phiên nhau ôm bé nựng bé, chính là không cho bé và mẹ được ôm nhau, bé giận, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mếu máo, hai mắt rưng rưng nhìn các cô y tá.
Các cô y tá cười khanh khách không ngừng, nhịn không được lại nựng lại hôn lên khuôn mặt của bé, thế này mới đưa trả lại cho Đại Lận, nói là bé con vô cùng khoẻ mạnh, hơn nữa lại ngoan cực kì.
Đại Lận tiếp nhận con, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên đầu mũi của bé, tên nhóc kia lập tức nín khóc rồi mỉm cười, mở rộng cái miệng nhỏ nhắn không có nổi một chiếc răng nào, vui cười, cánh tay nhỏ bé trong tả lót giật giật.
---
Mà nhóm y bác sĩ bên cạnh lẳng lặng lui ra ngoài từng người một, không quấy nhiễu đến sự đoàn tụ của hai mẹ con, rất ăn ý mà lần lượt lui ra ngoài, cũng nhìn nhau cười với Đằng Duệ Triết không biết đã xuất hiện ở cửa từ khi nào, lui ra ngoài.
"Đằng tiên sinh, tình hình của tiểu thiếu gia rất ổn định, độc tố trong máu đã được loại bỏ, khoẻ mạnh vô cùng." Bác sĩ nhỏ giọng mà nói, cảm thấy vui sướng vì đứa bé từ tận đáy lòng mình, để hắn đừng lo lắng, mang theo nhóm y bác sĩ rời khỏi nơi này.
Đằng Duệ Triết thì phong trần mệt mỏi, lẳng lặng đi vào, vươn cánh tay dài nhẹ nhàng ôm lấy hai mẹ con Đại Lận từ phía sau, đôi mắt ánh lên nụ cười hạnh phúc, nhìn con trong lòng Đại Lận, lấy ngón tay vui đùa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
Vốn dĩ Đại Lận giật mình, rồi sau đó rất nhanh nhận ra người ôm cô là Duệ Triết, đưa bé con trong lòng mình cho hắn xem: "Duệ Triết, con đang nhìn anh nè. Đây là baba."
Nhưng biểu tình của bé con thật kỳ quái, đôi mắt to trong suốt nhìn hắn, biểu hiện giống muốn khóc, cái miệng bắt đầu mếu máo. Xem ra, vài ngày không gặp, con trai quên ba luôn rồi.
---
Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết đi mấy vòng máy bay liên tiếp, cắt đứt người theo dõi hắn, mới phong trần mệt mỏi chạy tới đây. Hắn biết hôm nay là ngày con ra khỏi lồng ấp giữ ấm, bởi vậy rạng sáng đã xuất phát từ Cẩm thành, chạy tới bệnh viện trước khi con được ra khỏi lồng ấp.
Nhưng, con vung cánh tay nhỏ bé nhào vào lòng mẹ ôm ấp, cũng không muốn người ba này là hắn. Nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cậu nhóc này, rõ ràng là không biết hắn, xem hắn là người xa lạ,
Hắn nghĩ rằng mới rời đi có vài ngày, làm sao chỉ mới chớp mắt một cái, con đã không nhận ra hắn? Lại còn không hiểu sao, đoạn thời gian Đại Lận mang thai chín tháng kia, hắn không ở bên cạnh hai mẹ con, cho nên con không quá thân với hắn, không nghĩ qua là không
nhận ra hắn.
Giờ phút này, hắn ôm hai mẹ con Đại Lận vào trong ngực mà hôn, lại duỗi tay vươn tay đi ôm con, kết quả là tiểu Trạch Khiêm liền khóc lớn thành tiếng, chính là không chịu không muốn hắn ôm.
"Đây là baba mà." Đại Lận dở khóc dở cười, xót con ôm vào dỗ dành, để bé đừng khóc nữa, ôm bé đi qua một bên. Thế này cậu nhóc mới ngừng khóc, mở to đôi mắt ngập nước đánh giá bốn phía, tò mò nhìn thế giới mới này.
Duệ Triết thì có chút ghen, không rõ vì sao con lại có thành kiến lớn với hắn như vậy? Trước khi bay qua Hải Nam, hắn đã sửa sang lại bản thân mình thật nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ, chắc là không doạ đến bé con chứ? Hay là bé con đang trách hắn mấy ngày gần đây không có ở bệnh viện chăm hai mẹ con?
Vài phút sau, hắn đỡ hai mẹ con Đại Lận lên xe, xuất phát đi đến biệt thự ở bờ biển, để hai mẹ con không cần ngửi thấy hương vị mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nữa.
Trạng thái của Đại Lận lúc này cũng rất khá, không hề thèm ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn qua mấy ngày tĩnh dưỡng liền mềm mại hồng nhuận, phấn điêu ngọc mài. Cô không để người bên cạnh ôm đứa bé, mà tự chính mình ôm, cách tấm cửa sổ thuỷ tinh, cùng con ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Con tràn ngập tò mò đối với thế giới này, vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, cùng mẹ nhìn dòng xe tấp nập ở bên ngoài, non non nước nước. Giờ phút này xe của bọn họ lại đang chạy trên cây cầu vượt biển, nhưng lần này có một điều không giống là, bọn họ đã trở thành một nhà ba người quay lại ngôi nhà bên bờ biển, cách hạnh phúc gần từng bước.
Duệ Triết không lo lắng bị người theo dõi, bởi vì hắn đã sắp xếp tất cả mọi việc rất tốt, bảo đảm khi hắn đến sẽ không ảnh hưởng đến sự an nguy của hai mẹ con. Chẳng qua bởi vì Đằng Vi Trì từng gắn máy theo dõi lên người Đại Lận, bởi vậy hiện tại bọn họ tạm thời không thể quay lại biệt thự bên bờ biển, mà là ngồi du truyền, lại trở thành chuyến lữ hành trên biển của một nhà ba người.
Lịch trình của chuyến lữ hành là, dọc theo bờ biển, từ Hải Nam trở về quê hương Cẩm thành của bọn họ, để đứa con vừa mới chào đời của bọn họ đến gặp ông ngoại, thắp cho Tô thị trưởng ở dưới suối vàng một nén hương. Hơn nữa trời cao cùng biển rộng bao la hùng vĩ như thế, hắn hi vọng con trai sẽ thích.
"Duệ Triết, vì sao chúng ta không phải đang quay lại biệt thự bên bờ biển?" Đại Lận phát hiện xe chạy về hướng cảng biển, nhịn không được mà ngoái đầu nhìn núi rừng sum xuê ở phía sau, không biết hiện tại Torn và vợ chồng Ngao Thần ở bên cạnh thế nào, "Em nghĩ chúng ta nên về trước một chuyến."
Duệ Triết nghe âm thanh càng ngày càng mềm mại lưu loát của cô, không lên tiếng nhắc nhở cô đã vượt qua chướng ngại tâm lý này, mà là thầm vui sướng trong lòng, nhìn hai chiếc du thuyền tư nhân đang hạ neo ở bờ biển, trầm giọng cười nói: "Đừng lo lắng, bọn họ đã thu xếp hành lí và những đồ đạc quan trọng của em, đang chờ ở trên thuyền. Lúc này, chúng ta ôm con đi ngao du biển cả, lại làm một chuyến lữ hành trên biển."
Đang nói, liền thấy khuôn mặt đã nhiều ngày không gặp của Torn đang hớn hở chạy từ khoang thuyền xuống đây, mang đôi giày cao gót mà bước xa như bay, cướp lượt mở cửa xe cho bọn họ, muốn ôm con nuôi, "Đại Lận, rốt cuộc cũng đợi được em xuất viện, mau để chị ôm con nuôi một cái nào, chị nôn nóng muốn chết!"
Kỳ quái là, sau khi bé con được ôm đến trên tay Torn, chẳng những không khóc, ngược lại còn tươi cười đáng yêu với mẹ nuôi, đôi mắt to xoay tròn nhìn Torn, cánh tay nhỏ bé lại giật giật trong tã lót, vô cùng vui vẻ.
Theo sau đó là Như Tuyết ôm, rồi hai bé con của Như Tuyết cũng ôm, tiểu Trạch Khiêm đều không có khóc, luôn luôn vui vẻ, duy nhất một mình Duệ Triết là không thể ôm, một khi ôm là khóc, xác định vững chắc là bé sẽ khóc như mưa bão cho ba xem! Duệ Triết thật bất đắc dĩ, nghiêng người tránh ra, đi kiểm tra khoang thuyền, chuẩn bị xuất phát.
Đại Lận cũng thật bất đắc dĩ, nhìn theo bóng dáng cao lớn dần dần đi xa của Duệ Triết, lại liếc mắt nhìn con đang nhếch miệng cười trong lòng các dì, không biết hai cha con đây là bị làm sao? Giống như bé con sợ người lạ, không nhận ra ba sao?
Sau đó, Torn đưa cô vào phòng nghỉ ngơi, đóng cửa sổ lại giúp cô, để phòng trúng gió sau khi sinh, thuyền cũng đã bắt đầu xuất phát.
Thời gian xuất phát là buổi trưa, đúng 12 giờ, cô nhìn mặt biển lấp lánh ánh nắng dưới bầu trời cao trong xanh, nhìn thấy một đàn hải âu trắng nõn bay qua đầu, đột nhiên hiểu được Duệ Triết muốn đem cô đi giải sầu, sau đó về nhà, trở lại Cẩm thành.
Vốn dĩ cô từng nghĩ, phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì hắn mới có khả năng đón cô trở về, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy là có thể mang con về nhà. Loại cảm giác này thật là tốt, toàn thân đều được niềm vui sướng vây quanh, chỉ cần ngẩng đầu nhìn đến trời cao, là có thể nhìn thấy hi vọng.
"Đại Lận, không thể tưởng tượng được Đằng Vi trì lại có thể sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi đê tiện như vậy, thế mà còn gắn máy theo dõi lên người em nữa chứ." Torn ở bên cạnh ôm con giúp cô, cùng cô nhìn chăm chú về phía chân trời góc biển kia, là căn biệt thự nơi hai người từng ở qua, "Sau khi chúng ta đến Hải Nam, mới để bác sĩ lấy ra máy theo dõi được gắn vào cánh tay của em, bởi vậy anh ta mới biết được chúng ta bay qua Hải Nam, chính là đang chờ đứa bé ra đời, đến đây để thực hiện kế hoạch của anh ta. Hiện tại Đằng tổng đổi nơi ở cho chúng ta, sợ nơi đó không còn an toàn nữa, lo sợ người của Trâu bí thư sẽ tìm được đi vào trong đó. Thật tiếc một nơi đẹp như vậy."
"Sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội tới nơi này." Đại Lận nhìn căn biệt thự trước mặt khi chiếc du thuyền chạy qua, cũng không cảm thấy đây là một loại ly biệt, "Nhìn rừng hoa thuỷ tiên này, em liền nhớ tới căn biệt thự mới ở Cẩm thành. Mặc dù em không có cơ hội vào ở, nhưng em và Trạch Khiêm vĩnh viễn sẽ không quên nơi này. Đợi sau này có cơ hội, cả nhà em lại đến nơi này nghĩ dưỡng."
"Đại Lận, em có phát hiện ra là mình đã nói chuyện bình thường rồi không?!" Torn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hai mắt lại chớp chớp, cười vui sướng, "Sinh con xong, em liền vượt qua chướng ngại tâm lý một cách tự nhiên như vậy, có một loại chân tình biểu lộ với con, muốn nói cái gì là nói cái đó! Đằng Vi Trì còn có chút lương tâm, lúc trước không làm chuyện ác độc tuyệt tình quá, để chúng ta còn có cơ hội cứu chữa! Đại Lận, cứ tiếp tục luyện tập cho tốt, giọng nói của em nhất định sẽ quay lại như trước đây!"
"Em có sao?" Đại Lận chạm chạm lên mặt mình, thế này mới phát hiện chính mình đã thay đổi, phát hiện chính mình nói chuyện đã không còn đứt quãng.
"Torn, đến phòng ăn dùng cơm, Đằng tổng đang đến đây!" Long Lệ đứng bên ngoài gõ gõ lên cánh cửa, nhắc nhở Torn rằng Đằng tổng đang lại đây, đừng quấy nhiễu hạnh phúc của một nhà ba người bọn họ, "Đến giờ ăn trưa rồi, cô nên xuống ăn cơm thôi."
"Đằng tổng, ngài đã đến!" Torn lập tức cười tủm tỉm dời lực chú ý đi, xoay người đi tới, giao tiểu Trạch Khiêm ở trong lòng vào tay Đằng tổng, "Trả lại con cho ngài, tôi đi xuống ăn cơm trưa đây, nửa giờ sau lại đến đây chăm sóc cho tiểu thiếu gia!"
Torn đưa tiểu bảo bảo hướng vào trong lòng Đằng Duệ Triết, để cho hắn ôm, cũng sủng nịnh sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Khiêm Khiêm ngoan, đừng khóc nữa nha, đây là baba nè. Tuy rằng mấy ngày nay baba không ở cùng với con, nhưng baba có chuyện rất quan trọng cần phải làm ở Cẩm thành. Chỉ có xử lý việc này thật tốt, mới có thể đón Khiêm Khiêm và mami về nhà nha. Hôm nay chúng ta về nhà, là có thể nhìn thấy ông ngoại, để ông ngoại ở suối vàng biết được tiểu bảo bảo chào đời rồi. Còn có ông nội, bà nội nữa, tuy rằng ông bà nội làm chuyện sai lầm, cũng đã bị trừng phạt, nhưng dù sao cũng là Khiêm Khiêm của ông bà nội, bọn họ sẽ yêu Khiêm Khiêm, thương ba mẹ Khiêm Khiêm gấp mấy lần. Còn có chú Cổ Ngạo nữa, là một người kị sỹ anh tuấn đứng trong chỗ tối, sẽ bảo vệ Khiêm Khiêm và mami nè. Còn có chú Cổ Tuấn nhà dì nữa, chắc cũng trở về rồi, nói muốn gặp tiểu Khiêm Khiêm......"
Tiểu Trạch Khiêm thấy miệng của cô cử động, thế này mới dừng khóc, tò mò nhìn cô, cánh tay nhỏ bé lại cử động trong tả lót. Dì này đang nói gì vậy? Cái miệng nhích tới nhích lui thật là vui!
Duệ Triết thấy tiểu bảo bối vừa mềm mại vừa nhỏ bé ngừng khóc nằm trong lòng mình, đôi bàn tay to ôm lấy thân hình của bé một cách cẩn thận, mặt khác cũng không dám lơi lỏng nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con. Thì ra trẻ con thích nhìn người ta nói, nói khóc liền khóc, nói không khóc cũng có thể không khóc.
Torn thì thành công ra khỏi phòng, đi xuống lầu ăn cơm trưa ngắm cảnh biển.
Đại Lận thì đi về phía hai cha con, thay tã lót cho bé, lại làm trò để bé không khóc. Kết quả tiểu Trạch Khiêm không có khóc, mà thần thái sáng láng nhìn về ba của mình, giống như hàng lông mày đang nhẹ nhàng nhăn lại.
Tiểu bảo bảo thích ngắm người đẹp, nhìn thấy người đẹp còn có thể cười, ba tuấn mỹ như vậy, làm sao nó bị doạ khóc được? Bởi vậy đương nhiên là không phải nó bị doạ khóc, mà là đang kháng nghị ba mặc kệ mẹ con nó không hỏi thăm gì, cũng không nói rõ thời gian gặp nhau.
Bây giờ nhìn ba dần dần quen mắt, trên mi tâm mềm mại của nó có một dấu chấm hỏi, hỏi: Ba là baba của con sao?
Duệ Triết thấy đôi mắt to ngập nước của con đang chớp mắt di chuyển, tò mò mà đánh giá hắn, đối với thế giới mới này tràn ngập hiếu kỳ, hắn nhịn không được nâng tay nhẹ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười mỉm hạnh phúc.
Trên đời này có thể có chuyện gì khiến cho hắn vui sướng hơn so với chuyện đứa con của mình được sinh ra nữa? Đó là kết tinh tình yêu của hắn và Đại Lận, là sinh mệnh của hắn được kéo dài, là quan hệ cha con máu mủ tình thâm! Hắn đã từng rất khinh thường khi một đứa bé ra đời, mà khi Đại Lận sinh con cho hắn, hắn mới cảm nhận được tất cả niềm vui sướng và trách nhiệm của người làm cha, hiểu được tám chín tháng mang thai đầy gian khổ của Đại Lận!
Mẹ con bọn họ, là gánh nặng ngọt ngào của hắn.
"Duệ Triết, nắm tay nhỏ bé của con lại muốn vươn ra kìa." Đại Lận ở một bên ôm lấy hắn, đã không còn là tiểu Đại Lận lúc trước, trên khuôn mặt non mềm đã lộ ra ánh sáng hạnh phúc của một người mẹ, đôi mắt sáng trong long lanh ánh nước đang cười trìu mến, đặt nắm tay của con trong lòng bàn tay của mình, "Con muốn nắm ngón tay của anh, ánh mắt vẫn còn nhìn anh đó."
Chỉ thấy bé con đang dùng đôi mắt to nhìn chăm chú vào baba và mami của mình, cái miệng nhỏ nhắn vẫn duy trì độ cong và nụ cười vui vẻ, dùng nắm tay bắt được ngón giữa của baba một cách chính xác không sai vào đâu được. Sau đó cái miệng lại chúm chím, giống như đang nói.
Phút chốc Đại Lận nở nụ cười, nhìn nhau với Duệ triết, nhẹ nhàng sà vào trong lòng hắn.
Bé con không trách bọn họ để nó gặp nhiều khổ sở như vậy, mà là tha thứ cho ba mẹ, muốn ba mẹ hạnh phúc ở cùng một chỗ.
---
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Chạng vạng, người chuyên trách quản lý y tế trên thuyền ôm đứa bé đi, dặn dò hai vợ chồng bọn họ, thân thể của đứa trẻ rất mềm yếu, không thể để cánh tay lộ ra khỏi tã lót, cũng không thể thường xuyên chọc bé cười, phải chú ý một chút. Vì thế con được người quản lý bế đi chăm sóc, không thể để hai vợ chồng lại lén ôm con đến đây, bởi vì hai vợ chồng sẽ không biết phải chăm sóc đứa bé như thế nào, sẽ làm tiểu bảo bảo bị thương.
Giờ phút này hai người ngồi ở ban công trong phòng, ngắm hoàng hôn trên biển, nhìn mặt trời lửa đỏ nhuộm hồng cả mặt biển, dần dần chìm vào đường chân trời, khiến bọn họ nhớ đến hành trình tình lữ trong quá khứ.
Chuyện lần đó không nên nhắc lại, mà là nên suy nghĩ con đường sau này phải đi như thế nào, làm thế nào để con của bọn họ được hạnh phúc.
"Đại Lận, lần này sau khi trở về Cẩm thành, em cứ tiếp tục theo học ở trường đại học Cẩm Thành, cho đến khi lấy xong bằng tốt nghiệp." Hắn vuốt vuốt lên sợi tóc mềm của cô, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào mặt trời đang chìm dần vào biển cả, cười cười: "Có lẽ sau này anh sẽ trở thành một thị trưởng thanh liêm, không có tài sản bạc tỷ, cũng không có quan lại bao che cho nhau, chỉ là một vị quan chức Chính phủ bình thường, em có cảm thấy người đàn ông của mình không đúng chút nào không?"
"Duệ Triết?" Đại Lận ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, đôi mắt ôn nhu, cũng không thể giải thích được sự lựa chọn của hắn, "Duệ Triết, vì sao anh phải bước lên con đường giống ba của em? Rõ ràng năm đó anh chán ghét chốn quan trường, không thích giới chính trị thường lục đục với nhau, cho nên mới mở công ty của riêng mình."
Đằng Duệ Triết và cô nhìn nhau dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng khoác lên bờ vai của cô, nhưng không có cách nào trả lời. Sau đó buông cô ra, dời ánh mắt đi, lẳng lặng nhìn màn đêm buông xuống mặt biển.
Hắn cũng không biết chính mình vì sao lại đi lên con đường này, nhưng giống như đây là lựa chọn duy nhất trước mắt hắn, không có sự lựa chọn nào khác cho hắn. Chính là hắn đã trốn tránh rất nhiều năm, để cho chính mình thoải mái rất nhiều năm, hay là cuối cùng đã muốn quay trở lại quỹ đạo, thoát không nỗi vòng xoay quan chức mà Đằng gia cho hắn và kẻ thù.
Mà kẻ thù đầu tiên, chính là Trâu Tông Sinh.
"Duệ Triết, cho dù anh lựa chọn cái gì, em đều ủng hộ anh, bởi vì em biết anh làm như vậy là có lý do." Đại Lận từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắnu, "Em sẽ hoàn thành chuyện học của mình, chăm sóc con của chúng ta thật tốt, không để bản thân bị lộ ra ngoài, còn anh, cứ yên tâm đi giải quyết công việc, không cần cấm kỵ điều gì cả. Hiện tại chúng ta quay về Cẩm thành chính là thời điểm chúng ta phải đối mặt vấn đề thêm một lần nữa. Nhưng lúc này em trở về, anh đã không còn là người thuộc về Trâu Tiểu Hàm, em cũng không bị người khác khống chế, chúng ta lại ở cùng nhau, không cần ngăn cách nữa, cũng không bị Trâu Tiểu Hàm lấy đứa bé ra uy hiếp, mà là cùng nhau đối mặt."
Duệ Triết nhẹ nhàng kéo nhập cô vào trong lòng, cùng cô đắm chìm trong ánh trăng màu bạc, không có lên tiếng nữa, mà là ôm lấy cô, cùng cô nhìn về mặt biển lớn mênh mông đang phát sáng dưới ánh trăng, nhìn về tương lai của bọn họ.
Tàu phá sóng thẳng hướng về Cẩm thành, nhưng chờ đợi bọn họ ở nơi này là hạnh phúc. Hắn tin tưởng lúc này đón chờ bọn họ là ngày mới cùng ánh mặt trời, mà không phải là hắc ám. Bởi vì Đại Lận tin tưởng hắn, hơn nữa bọn họ còn có một tiểu thiên sứ vừa chào đời.
---
Danh Sách Chương: