Bà cũng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại chọt đúng chỗ đau củâ Đại Lận, làm cho cô không biết trả lời thế nào.
Đại Lận ngồi ở bên giường, tay nhỏ bé túa ra mồ môi, khuôn mặt vẫn tươi cười, chỉ nói là gặp dì Hàn, nhưng không tiện ở lại nhà bà ngoại.
Mẹ Tiêu ừ một tiếng, cười nhẹ nói: “Hôm qua Tô phu nhân đến thăm bác, tặng rất nhiều đồ bổ dưỡng, chúc bác sớm ngày khang phục. Nhắc lại chuyện cũ, còn nhớ rõ lúc Tô thị trưởng qua đời, bốn nhà Đằng, Trâu, Tiêu, Tô là chỗ có giao tình, mà hình như bà ấy không biết con đã đến Tiêu gia ở!”
Bà ốm yếu hốc hác, một thân bệnh trạng, lại ý vị thâm trường nhìn Đại Lận
Đại Lận nghe nhắc đến chuyện của cha, đôi mắt đẹp nhất thời buồn bã, cụp mắt không nói gì thêm.
Ý của mẹ Tiêu là, ngay cả nhà ngoại cũng không chứa cô, châm chọc dì Hàn nhẫn tâm vứt bỏ con gái. Mà Tiêu gia của bà, không thể rước về một đứa con dâu danh giá như Đằng gia, không cách nào kết thông gia với Trâu gia được, không thể mang đến ích lợi kinh tế, mang đến quyền lực chính trị, khiến cho con đường thăng tiến được rộng mở! Lại phải rước con gái của Tô gia suy tàn, bị người chê cười, chẳng có chút mặt mũi.
Mới vừa rồi bí thư phu nhân rất kiêu ngạo và đắc ý, cô cảm nhận được, mẹ Tiêu khôn khéo như thế thì làm sao không biết?
Bí thư phu nhân khoe ra tới cửa, chạm đến nỗi đau trong lòng mẹ Tiêu, làm sao mẹ Tiêu không bị đả kích? Mẹ Tiêu cũng là nữ cường nhân, cũng muốn lấy con trai ra làm niềm kiêu hãnh, lúc bí thư phu nhân khoe ra hôn sự của con gái mình, hai tròng mắt của bà không ngừng hiện lên sự thất vọng với Tiêu Tử, lại vô cùng căm hận cô!
Mẹ Tiêu căm hận cô cướp đi Tiêu Tử, chán ghét cô cản bước chân nhà họ Tiêu, làm cho Tiêu gia của bà phải hổ thẹn.
Nếu không có cô, Tiêu gia sẽ rước về một đại tiểu thư con nhà quan danh môn vọng tộc, môn đăng hộ đối, đám cưới, đám hỏi tuyệt đối sẽ phô trương hoành tráng không kém Đằng gia! Mà ông trời đúng là trêu ngươi, Tiêu Tử lại nằng nặc đòi cưới một người phụ nữ có tiền án.
Không phải làm trò cười sao?
Trong lòng Đại Lận đau khổ, chậm rãi đứng dậy, buồn bã nói: “Dì, cháu sẽ rời khỏi đây.”
Ánh mắt xao động, nhíu mày, nằm ngửa ở trên giường, hình như có vẻ nhiều tâm sự, nói: “Bác không phải có ý đó. Bác chỉ cảm thấy thân là một người mẹ, làm sao có thể vứt bỏ đứa con mình đã nuôi nấng nhiều năm, vô luận như thế nào đều phải có chút tình cảm. Về chuyện của con, Tiêu Tử luôn tận tình khuyên bảo ta.
Mới đầu bác không chấp nhận, cho rằng con là một đại tiểu thư chỉ có ‘thành tích vĩ đại’ là sự xảo quyệt, không đáng giá nhắc tới. Nhưng nhìn để bụng như thế, ta mới dần dần nhận thấy cách đối xử của mẹ với con thật quá mức lạnh lùng. Bà ta không tiếp nhận con trở về đúng không? Con lưu lạc ở Bắc Kinh, cũng là Tiêu Tử tìm con trở về......”
Bà nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tiêu Tử nhà chúng ta thế nào lại có duyên nợ gặp gỡ con.”
Trong lòng Đại Lận chua xót một trận, lông mi khẽ động, nhìn hai mắt mẹ Tiêu đang nhắm nghiền. Đúng vậy, tại sao lải để cô gặp Đằng Duệ Triết trước mà không phải là Tiêu Tử kia chứ? Nếu người cô gặp gỡ trước là Tiêu Tử, thì Tô gia vẫn sẽ còn tồn tại, đám cưới của cô và Tiêu Tử sẽ hoành tráng cỡ nào, chắc chắn cha sẽ rất hạnh phúc, rất vui vẻ...
Nhưng, tin tức oanh động toàn thành phố không phải là đám cưới, mà là án phóng hỏa.
Dung nhan ngọc ngà lập tức nhuộm một màu ảm đạm, trên má nhuộm một chút tái nhợt.
Buổi tối sáu bảy giờ, Tiêu Tử vẫn chưa tan tầm, cô trở về phòng đánh một cuộc điện thoại, Tiêu Tử vẫn đang thảo luận về một chút vấn đề ở Hồng Vũ, tổng giám đốc mới như anh phải chú trọng cẩn thận, cha Tiêu cũng đã đến công ty, hôm nay sẽ về trễ một chút.
Cho nên cô đem nhốt mình vào căn phòng của Tiêu Tử, sửa sang lại giá sách cho anh, ngắm nhìn cuốn sách. Con chó nhỏ Torn đưa cho cô ở trong phòng sủa tới sủa lui, nghịch ngợm lật nghiêng chú rùa cha Tiêu nuôi, dùng sức cắn thảm.
Cô nhíu mi nhìn Tiểu Tuyết Cầu trắng tinh, ôm lấy nó đặt lên bàn, nhưng nó lại bắt đầu kêu, ánh mắt xinh đẹp trừng to, chẳng hề khác con chó nhỏ trước kia của cô tí nào.
Cô đưa ngón tay chạm vào nó, nó liền há mồm cắn cô, ngao một tiếng, đáng yêu lại mạnh mẽ, so với tiểu tuyết cầu trước đây còn đáng yêu hơn.
Nhưng Tiểu Tuyết Cầu của cô đã chết ba năm trước, khi ấy Tô gia bị niêm phong, cô vào ngục, chưa thấy thi thể nó. Tiêu Tuyết Cầu này, là một lọai thú cưng gần giống như thế, huyết thống cao quý thuần khiết, ánh mắt xanh, toàn thân trắng buốt, là Đằng Duệ Triết mua cho cô.
Cô thu hai tay lại, con chó ở trong phòng sủa tới sủa lui, tiếp tục lật nghiêng chú rùa nhỏ, cuộn tròn trong thảm.
Thư phòng Tiêu gia đặc biệt có nhiều sách, giống như một hiệu sách nhỏ vậy. Cô nghĩ, có phải nếu như cô tiếp tục học hành, là có thể quay lại như Tô Đại Lận 3 năm trước, làm cho Tiêu Tử hạnh phúc hơn? Kẻ có tiền án không có tôn nghiệm, nhưng dựa vào tri thức và bằng cấp có thể đứng lên, nuôi sống chính mình, cũng không làm cho người cô yêu chịu sự tai tiếng, tủi nhục.
Có lẽ cô sẽ không thể cưới Tiêu Tử, không vào được Tiêu gia, nhưng cô sẽ cố gắng, sẽ tin tưởng Tiêu Tử.
Cô ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, chờ Tiêu Tử trở về. Nửa giờ sau, Tiểu Tuyết Cầu không còn tinh lực để vui chơi nữa, nằm lăn ra trên mặt đất, giống như một cuộn len lớn, nửa mắt híp lại, còn xoay thân thể nhỏ, nằm ngửa trên sàn.
Cô đi tới, gọi điện thoại cho Torn, bảo cô ấy mang con chó nhỏ này trở về. Bởi vì cô không nuôi nổi nó, tiểu gia hỏa này rất ầm ĩ.
Torn đối với cuộc điện thoại chủ động này lấy làm vui vẻ, cười tủm tỉm nói: “Bây giờ chị đang ở nhà đắp mặt nạ, mặc áo ngủ, không có phương tiện ra ngoài. Tiểu Tuyết Cầu như thế nào? Có phải nó cắn em không? Tiểu bại hoại, đã dặn là phải tỏ ra dễ thương rồi mà, chị sẽ báo với Đằng tổng, nhổ hết răng của nó!”
Đại lận ôm con chó nhỏ trên tay, không đáp lời Torn.
Cô sờ sờ cái mũi nhỏ của Tiểu Tuyết Cầu, miếng thịt nhỏ mềm, nhưng lại nóng ran, lỗ tai nhỏ lạnh như băng, bộ lông trắng tinh đang phát run, “Giống như nó phát sốt .”
“A, thằng con nhà Đằng tổng phát sốt sao?!” Torn đau lòng kêu to một tiếng, nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, bật dậy khỏi sofa “Mau tìm thú y! Con chó này Đằng tổng nuôi một thời gian, nếu xảy ra chuyện, chị sẽ bị cuốn gói! Hu hu ~ Tô tiểu thư, chị có số điện thoại của thầy thuốc tư nhân, là bác sĩ phụ trách sức khỏe của Tiểu Tuyết Cầu, bác sĩ rất rõ thể trạng của Tiểu Tuyết Cầu...”
Căn bản Đại Lận không có thời gian buôn chuyện, Torn gần như bùng nổ, “Nhất định Tô tiểu thư phải gọi bác sĩ chuyên dụng của nó. Tiểu Tuyết Cầu thằng con của Đằng tổng, bác sĩ thú y cũng như bác sĩ gia đình, vệ sĩ, nhân viên y tế, chỉ phục vụ vì Đằng tổng! Số điện thoại chị vừa gửi cho em, em phải gọi ngay nhé, có thể thầy thuốc sẽ đến ngay đấy!” Nếu anh ta không treo điện thoại.
Đại Lận nhìn dãy số được gửi đến, nghĩ nghĩ, lập tức gọi. Di động reo vài tiếng rồi được kết nối, đối phương lên tiếng, hơi thở dốc. Cô nói: “Hình như Tiểu Tuyết Cầu phát sốt, cái mũi và ngón chân nóng ran, toàn thân lạnh phát run, bây giờ anh có thể đến đây một chuyến không?”
Đối phương im lặng một lúc, chỉ có hơi thở nồng đậm nam tính truyền qua điện thoại, nam tính mà vững vàng. Thật lâu sau, giọng nói nam tính chậm rãi truyền đến “Tô Đại Lận, em đang ở đâu?”
Từ di động truyền đến, đúng là giọng nói của Đằng Duệ Triết!