Xá Dật
Giờ cao điểm tan tầm, hai chiếc xe nhanh chóng lao đi trên con đường lớn, Đại Lận phát hiện từ sau kính chiếu hậu, rõ ràng chiếc xe kia đang giảm tốc độ, tựa như là biết bọn họ phát hiện ra mình, cố ý giảm tốc độ xe, sau đó quẹo phải chạy về hướng sân bay.
Vì thế Đại Lận lấy ngón tay hất hất sợi tóc dài bị gió thổi loạn, yên lặng nằm tựa vào ghế da, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chờ hắn chở cô về nhà ăn cơm. Hiện tại nhà bọn họ có hơn một người là Tô Tiểu Nhạn, không chỉ có thể giúp cô chăm sóc hai con, mà còn có thể đốt cháy sạch đồ ăn, là phúc tinh mà bọn họ khó cầu mong gặp được.
Hơn nữa nghe nói đêm nay Tô Tiểu Nhạn chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, các loại đồ ăn đặc sắc của Thương Khẩu, tuyệt đối có thể khiến khẩu vị của bọn họ thăng hoa!
Đằng Duệ Triết thì đem bàn tay thon dài rắn chắc đặt trên vô lăng, vừa lẳng lặng lái xe, vừa nhận điện thoại Đằng gia gọi tới, bị Đằng mẫu hỏi hắn có tham gia tang lễ của Đằng Vi Trì hay không?
"Thím Hai của con đã muốn khóc đến ngất đi, chú Hai của con cũng cắn răng không nói thành tiếng, nhìn chằm chằm vào hủ tro cốt mà ngẩn người. Duệ Triết, hay là con lại đây nhìn xem đi, dù sao cũng là anh em một hồi."
"Khi nào thì hạ thổ."
"Ngày mai."
"Được, con sẽ sắp xếp lịch trình ngày mai của mình." Duệ Triết lưu loát kết thúc cuộc gọi, nhưng không có nhìn lịch trình của mình, mà là im lặng lái xe, mày nhíu lại, mắt nhìn về phía trước, chìm vào trầm tư của chính mình.
Gần một tiếng sau, hai người rốt cuộc đưa xe tiến vào đại viện thị ủy, lại nhìn thấy mặt trời đang ngã về phía Tây, Trâu Tiểu Hàm lại đến đại viện thị ủy, đang kéo đôi chân không có lực đi cà nhắc từng bước, thân hình gầy yếu.
Trâu Tiểu Hàm
Đại Lận bảo Đằng Duệ Triết dừng xe, để hắn đi về trước, chính mình thì xuống xe đi đến trước mặt Trâu Tiểu Hàm, nhìn căn biệt thự Trâu gia đã sớm bị bán qua tay, rõ ràng nhớ tới một cảnh lúc trước khi mình mới ra tù, bà nội Viên đã đi ra chào đón cô!
Giờ phút này, nhất định là trong ngực Trâu Tiểu Hàm đang nhớ đến một Trâu gia hạnh phúc mỹ mãn, một nhà đoàn viên, có thật sự hối hận lúc trước bắt tay với Lâm Nhã Tĩnh mà hủy diệt toàn bộ gia đình mình hay không? Hối hận năm đó không có bảo vệ hôn nhân của mẹ, ngược lại còn dẫn Lâm Nhã Tĩnh vào cửa, lừa gạt chính mẹ đẻ của mình?
Thật ra, cô cũng thật hoài niệm những ngày tháng năm đó nằm trong lòng bà nội Viên mà làm nũng, bù lại những tiếc nuối năm đó cô còn nhỏ không có bà nội, nhưng mà thù cha khó quên, khiến cô mỗi khi không thể quên những thương tổn mà Trâu bá phụ gây cho ba mình, không thể tiêu tan một nhà Trâu gia luôn vì tư lợi, dù sao thù gϊếŧ cha không đội trời chung, ba đã chết dưới âm mưu của Lâm Nhã Tĩnh cùng Trâu Tông Sinh, đây là một nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Bởi vậy nay đối mặt với Trâu Tiểu Hàm, cô trừ bỏ rưng rưng nước mắt, cũng không có đồng tình, nhìn căn biệt thự ngày xưa của Trâu gia mà nói: "Bệnh của bà nội Viên thế nào rồi?"
Trâu Tiểu Hàm xoay qua nhìn cô, lắc lắc đầu: "Tình huống không được tốt lắm, bác sĩ đang giúp bà làm trị liệu, nhưng chúng tôi không có tiền, không thể trả tiền thuốc men đắt đỏ cho bà."
"Các người còn thiếu bao nhiêu tiền?" Đại Lận cũng dự đoán được là cô đang cùng đường, đến đại viện thị ủy này để vay tiền, dù sau từ nhỏ cũng đã lớn lên sinh hoạt ở nơi đây, biết rất nhiều người, "Tôi cùng Duệ Triết có thể giúp cho cô mượn, mượn khẩn cấp."
Trâu Tiểu Hàm lại lắc đầu, nhìn Đại Lận dưới ánh chiều tà mà nói: "Thị trường của Đằng thị xảy ra chuyện, tôi vừa mới nghe nói, hơn nữa còn tận mắt thấy Toto đánh Amy ở văn phòng, xem ra lần này quản lý Toto hết đường rồi, làm nhiều chuyện xấu nhất định sẽ gặp báo ứng."
Đại Lận thấy Trâu Tiểu Hàm đã sửa tính xảo quyệt ương ngạnh lúc trước của mình, yên lặng quan tâm đến thời sự bốn phía, cười nói đạm bạc: "Vậy cũng đúng, làm chuyện xấu trời đất tuyệt đối không tha, gặp báo ứng là chuyện sớm hay muộn! Diệp Tố Tố chính là một ví dụ tốt nhất, a. Nói vậy Tiểu Hàm cô cũng không tái phạm loại sai lầm này chứ? Nếu vào Đằng thị rồi, vậy cứ làm việc cho tốt."
Lại mỉm cười, thấy Trâu Tiểu Hàm không chịu nhận sự giúp đỡ của mình, liền cũng không cưỡng cầu, thu hồi thẻ của mình cùng chào tạm biệt, thân ảnh thon thả thướt tha đi dưới ánh chiều tà, chuẩn bị về nhà. Trâu Tiểu Hàm im lặng một lát, thế này mới nói với bóng dáng của cô, "Trước mắt cho tôi mượn năm vạn tệ, chờ tôi nhận tiền lương sẽ trả lại cho cô."
Đại Lận dừng lại bước chân, nghĩ nghĩ, ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Được! Nhưng mà, năm vạn tệ này tự tôi sẽ đến bệnh viện đưa cho bà nội Viên, tạm thời tôi sẽ gánh toàn bộ tiền thuốc men của bà, tranh thủ để bà phục hồi sức khỏe, sau đó từ từ khấu trừ vào tiền lương của cô, một tệ cũng không thể thiếu!"
Dứt lời cô cũng không nói năng rườm rà, nhẹ nhàng xoay mình tiếp tục đi về phía trước, bên môi mang theo chút cười lạnh, đi đến biệt thự của thị trưởng ở cách đó không xa. Thật ra cô cũng không rõ ràng lắm Trâu Tiểu Hàm mượn khoản tiền này làm gì, cho nên cô phải tự mình đưa tiền đến tận tay bà nội Viên, tránh trường hợp, Trâu Tiểu Hàm lại giả ngây giả dại!
Mà tại biệt thự thị trưởng, đang im lặng đắm chìm trong ánh chiều đỏ rực, ánh sáng hồng hồng chiếu xạ trên lan can, nổi lên một ánh sáng yêu diễm, làm cho tất cả vách tường màu trắng, rực rỡ như màu máu. Duệ Triết tắm rửa ở trên lầu, Tô Tiểu Nhạn đang dọn chén bát trên bàn ăn, hai tiểu bảo bảo thì ngồi chơi ở sô pha, tranh nhau đồ chơi.
Tình cảnh này, thoáng nhìn tràn đầy hạnh phúc ấm áo, giống hệt một gia đình nhỏ đầy đủ, thoải mái, an nhàn, thích ý, một nhà bốn người không thiếu ai, nhưng cô cứ cảm giác không khí này thản nhiên ngập tràn một hơi thở trầm trọng, giống như Đằng Vi Trì chết, vẫn quanh quẩn ở trên không của căn biệt thự không tan, khiến tất cả bọn họ cảm thấy hít thở không thông.
Thật lâu sau, quả nhiên Duệ Triết không xuống lầu ăn cơm, mà là tắm rửa xong trực tiếp đi đến thư phòng, đóng cửa lại làm chuyện công việc của mình. Cô cùng Tô Tiểu Nhạn thì ăn tối dưới lầu, nhìn hai con thế nhưng lại được Tô Tiểu Nhạn dỗ ăn đậu hủ thúi dễ dàng, đang dùng từng muỗng nhỏ xúc cơm ăn, ăn ngon lành đồ ăn mang phong vị Thương Khẩu, không có nghịch ngợm.
Cô cũng ăn một hai ngụm, lên lầu đi tắm rửa, bọc khăn tắm, ngồi trên giường lau tóc.
Ở giữa cô nhận được điện thoại, là Đằng gia gọi đến, Đằng phụ nghiêm túc hỏi cô có biết chuyện cổ phần của Đằng thị bị cổ đông bán đi hay không?
"Con có nghe Alice nhắc qua, nhưng không biết rốt cuộc đối phương là ai."
William Cổ Tuấn
"Đại Lận, đối phương là hướng về con mà đến, tên là William, trở về từ Mỹ. Trong khoảng thời gian này anh ta luôn luôn âm thầm thu mua cổ phần của Đằng thị, vì lý do muốn bước vào Đằng thị, danh chính ngôn thuận cùng hợp tác với con. Cũng may cổ đông của Đằng thị chỉ nắm được một số cổ phần nhỏ, toàn bộ số cổ phần của Đằng thị nằm trong tay người nhà chúng ta, cho nên mới không bị anh ta nuốt hết, thu mua toàn bộ Đằng thị. Nhưng mà Đại Lận con cần chú ý, hiện tại con là vị hôn thê của Duệ Triết, đừng đi gần anh ta quá."
"Bác trai, điều này con biết." Đại Lận khoác áo ngủ vén mái tóc ướt đi đến bên cửa sổ, tiếp tục dùng khăn mặt xoa xoa hai bên thái dương, đi đến ban công hóng gió, "Chuyện này Duệ Triết có biết không? Lần đó khi làm lễ hợp táng ba của con, anh ta là Cổ Tuấn, cũng chính là William từng dùng xe mô tô bắt con đi, có hành động khiêu khích với Duệ Triết ở cửa đại học Giang Bắc, trách cứ Duệ Triết không xứng để cưới con, bởi vậy trong lòng Duệ Triết hẳn là biết rõ, biết Cổ Tuấn sẽ có hành động với Đằng thị."
"Vậy nên nếu trốn không xong, con cùng Duệ Triết dùng lý trí mà đi xử lý chuyện này đi, đừng lại để có hiểu lầm, làm cho bên thứ ba này chui vào chỗ trống. Hơn nữa gần đây Duệ Triết đang nộp đơn từ chức ở tòa thị chính, trình tự vô cùng phiền toái phức tạp, chỉ cần hơi vô ý, sẽ bị người có tâm tư bắt được nhược điểm, kéo ra các vấn đề chính trị, hai đứa phải chú ý một chút."
"Vâng, con biết rồi."
Sau khi chấm dứt trò chuyện cùng Đằng phụ, Đại Lận buông khăn mặt xuống đi đến thư phòng ở cách vách, nhìn thấy hai tay khí phách của Duệ Triết chống lên cửa sổ trông về phía xa, tựa như có chút mệt mỏi, thân hình thon dài ngưng trọng phủ kín hơi thở trầm trọng, khiến người ta không dám tới gần.
Cô đi qua nhẹ nhàng vòng ôm lấy tấm lưng của hắn, đem mặt dán lên lưng hắn: "Suy nghĩ gì vậy?"
"Suy nghĩ hiện tại một nhà chú Hai nên làm cái gì bây giờ?" Duệ Triết xoay người ôm cô, dùng bàn tay vuốt lên mái tóc đen mềm mại của cô, ngón tay dài xuyên qua suối tóc một cách yêu thương, lại chậm rãi đem mặt của cô ôm vào trong lòng mình, dùng chính cái cằm đang mọc lởm chởm râu dán lên cái trán trắng nõn của cô, cúi đầu in xuống một nụ hôn mềm nhẹ, "Thân thể chú Hai ngày càng gầy yếu, hiện tại lại gặp chuyện này, không con cái chăm sóc trước lúc lâm chung, bởi vậy anh suy nghĩ, đưa chú Hai và thím Hai từ Bắc Kinh về Cẩm thành ở cùng ba mẹ, được không?"
Lúc này Đại Lận gật gật đầu, bên môi nở một chút cười: "Vâng, cũng đón lão gia tử đến ở cùng luôn, như vậy mới là người một nhà thật sự, hạnh phúc an khang. Em chờ mong một ngày này thật lâu." Chẳng qua, sau này Duệ Triết chính là một nửa con của chú Hai, hiểu được trách nhiệm, thời gian dành cho ba mẹ con cô sẽ ít đi chút, cũng có thể là đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà như vậy mới là cho hắn hạnh phúc thật sự, không phải sao? Một người đàn ông ngoài vợ con ra, còn có cha mẹ sinh dưỡng mình, cha mẹ cho hắn gia đình quan trọng đầu tiên, nếu không có gia đình này, sẽ không có hắn của ngày hôm nay vĩ đại xuất chúng như vậy, làm gì có chuyện bọn họ gặp nhau hiểu nhau?
Hẳn là cô phải cảm tạ Đằng gia vì đã đưa anh Duệ Triết đến cho cô, ban cho cô một gia đình nhỏ hạnh phúc, sau đó là một đại gia tộc đầy đủ tốt đẹp, khiến cô không hề lẻ loi.
Ngày hôm sau mặt trời chưa ló dạng, Đại Lận vẫn trước sau như một chạy bộ, cùng với Đằng Duệ Triết, chạy một vòng quanh đại viện thị ủy, nhìn thấy những người hưu trí đang cầm kiếm múa Thái cực quyền bên bờ hồ, giúp việc của các gia đình trong đại viện thị ủy đi ra ngoài mua đồ ăn sớm, sau đó hàng hai hàng ba đi trở về.
Thậm chí còn có bảo mẫu giúp việc nắm tay tiểu thiếu gia đang tập đi trên bãi cỏ đầy sương, để tụi nhỏ chơi bóng đá ở trên cỏ vào sáng sớm, vui đùa mà chạy, các bảo mẫu thì đang tám chuyện với nhau, đều tự thổi phồng chức quan của chủ nhân nhà mình, âm thầm so sánh, [Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng].
Nói thật, đại viện thị ủy có lịch sử xa xưa này không thích hợp cho con người khí phách lạnh lùng như Đằng Duệ Triết ở lại, không đủ hiện đại, càng thích hợp cho nhóm cán bộ hưu trí kỳ cựu ở lại dưỡng sinh, ví như bà nội Viên năm đó, một nhà Trâu bí thư, rất có hơi thở cuộc sống, bầu không khí nồng hậu, ra khỏi cửa, Lam phu nhân cùng dì Trương còn có thể ở trong đại viện thị ủy này mà thổi phồng với các vị phu nhân thái thái và giúp việc khác, dương dương tự đắc vì thân phận phu nhân bí thư. Cho dù là có đi đến cổng lớn của đại viện thị ủy, cũng có thể được lính gác tôn kính.
Mà đối với vợ chồng trẻ tuổi như Đại Lận cùng Đằng Duệ triết, bọn họ vừa không thuê bảo mẫu, cũng không ở trong này đi so kè nhau, Đằng Duệ Triết lại kiêu căng lạnh lùng, tuấn mỹ tuyệt luân, cự người ta ở ngoài cửa ngàn dặm, làm sao lại hòa hợp với những người này được?
Chỉ thấy giờ phút này hai người đang chạy bộ trên đường, mặc áo quần thể thao thoải mái, trên cổ quàng khăn mặt, lại không che lấp được khí chất xuất chúng của hai người, dáng người hoàn mỹ, quả thật hai người ở trong này chính là một cảnh đẹp mắt nhất, khiến các cô giúp việc trẻ tuổi hay những cô gái mới lớn đều ghé mắt nhìn, mỗi ngày đúng giờ đứng giữ tại chỗ này chờ đợi Đằng Duệ Triết xuất hiện, sau đó che miệng cười, mang theo túi rau xanh che lại sự xấu hổ.
Đại Lận vô cùng buồn rầu đối với điều này, bởi vì những cô gái mới lớn đến từ bên ngoài này đều vào đại viện thị ủy nhờ vào mối quan hệ của chú bác làm trưởng phòng, từ vùng núi xa xôi đến nơi này làm giúp việc bảo mẫu. Bởi vì tuổi còn nhỏ, không có gặp qua người nào quen mặt, hơn nữa những người chú bác làm trưởng phòng, chủ nhân quan chức của bọn họ ở trong đại viện thị ủy đều so bì ganh đua nhau thành phong trào, cho nên các cô ấy mưa dầm thấm đất cũng bắt đầu chú ý đến từng chiếc xe mà lãnh đạo lái, xem xét từng người lãnh đạo nam trẻ tuổi và độc thân, mơ giấc mộng đẹp của thiếu nữ.
Tự nhiên là vậy, Duệ Triết tuấn mỹ thường xuyên chạy bộ vào sáng sớm ở nơi này, thân hình ngang tàng vĩ ngạn thường lắc lư trước mặt các cô gái mới lớn, một thân cao quý nghiêm nghị, khó trách làm sao các cô gái trẻ không xiêu lòng.
Bởi vậy mỗi lần sau đó, cô sẽ nhớ tới những năm tháng mình còn nhỏ, bị Duệ Triết mê hoặc đến điên đảo thần hồn, mất ăn mất ngủ, cũng là một dạng với các cô gái trẻ tuổi này. Thật ra năm đó cô cũng là một tiểu mỹ nhân thông minh, có bao nhiêu anh chàng công tử con nhà giàu theo đuổi cô, tặng xe thể thao cho cô, chọc cho cô vui vẻ, nhưng cô chính là mê đắm Đằng Duệ Triết, cùng Trâu Tiểu Hàm mê luyến người anh trai này, tranh nhau làm vợ của hắn.
Xem ra, Duệ Triết ngoài việc làm sát thủ những thiên kim phu nhân ra, vẫn là cao thủ sát gái trước những cô gái trẻ, chỉ cần hắn đi qua, nơi đó trăm hoa đua nở, đầy ong bướm!
"Tô tiểu thư, nói cho cô biết một chuyện." Tô Tiểu Nhạn đuổi theo từ phía sau, chạy đến bên người Đại Lận, nhìn những nhóm bảo mẫu trẻ tuổi nối liền không dứt này, nói nhỏ giọng: "Mấy ngày nay các cô gái bảo mẫu giúp việc này đều tặng quà cho tôi, muốn hỏi thăm mối quan hệ giữa cô cùng Đằng thị trưởng. Nghe nói cô cùng anh thị trưởng còn không có kết hôn, bọn họ bắt đầu đánh đố trong các chị em ai có thể là người đầu tiên ngồi lên xe của Đằng thị trưởng."
Đại Lận dùng khăn lau chùi mồ hôi trên trán, vừa chạy chậm lại, vừa quay đầu cười nhìn Tô Tiểu Nhạn: "Gần đây cô chơi cùng các cô ấy?"
---
Tô Đại Lận
"Đúng vậy, bởi vì chúng tôi đều từ nơi xa xôi đến được đây, hoàn cảnh sinh trưởng giống nhau, bởi vậy có vẻ chúng tôi có tiếng nói chung. Lúc này tôi mang đến nhiều rau mai khô cùng tàu hủ thúi từ Thương Khẩu chia cho bọn họ, bọn họ đều khen ăn ngon, có hương vị quê nhà." Tô Tiểu Nhạn chạy thở hồng hộc, lấy tay chùi mồ hôi trên trán, lại còn nói thật sự: "Thật ra lúc ban đầu bọn họ còn không để ý tới tôi, sau đó nghe tôi nói ở lại trong nhà của thị trưởng, thế này mới chào hỏi tôi ở chợ, thái độ trở nên ân cần khác thường. Tô tiểu thư, cô đừng xem bọn họ chỉ là bảo mẫu giúp việc, thật ra bọn họ đến nơi này làm việc đã nhiều năm, tâm cơ rất thâm, một lòng muốn biến thành phượng hoàng. Tôi ở cùng bọn họ một hai lần, liền có cảm giác này, có mấy chị em khoe giày trên chân của mình, nói là do ông chủ tặng."
Đại Lận gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, bảo Tiểu Nhạn chăm sóc hai đứa nhỏ, thế này mới đuổi theo Đằng Duệ Triết ở phía trước, khẽ cười nói: "Nghe nói bão mẫu giúp việc ở nơi này đều là do một số trưởng phó phòng dưới cấp của anh đưa vào, những người trưởng phó phòng này mỗi ngày đều chơi mạt chượt ở đại viện thị ủy, cùng làm ăn một chút với các doanh nhân bên ngoài, kiếm thêm chút thu nhập, những cô bảo mẫu trẻ tuổi này thì mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, cùng đấu trí so dũng khí với các vị phu nhân thái thái. Anh có ý kiến gì về vấn đề này không?"
Đằng Duệ triết quay đầu liếc nhìn cô một cái, vươn tay sờ sở cái ót cảu cô, "Nhà chúng ta không có bảo mẫu, bởi vậy em không cần phải lo lắng. Hiện tại trở về thôi, đến giờ đi làm rồi." Hắn luôn luôn chạy bộ, thật ra căn bản là nhìn như không thấy những ánh mắt si mê ở bốn phía, bởi vì hơn ba mươi năm qua, loại ánh mắt gì hắn không có gặp qua, loại phụ nữ nào hắn không có tiếp xúc?
Thậm chí, phụ nữ yêu dã thanh thuần dùng đủ các loại phương pháp để câu dẫn quyến rũ hắn cũng không ít! Nhưng hắn thương nhất loại hình này của vợ mình, thích ăn thân thể mềm mịn của cô, cày cấy trên cơ thể ôn nhu dịu dàng của cô, đối với những người phụ nữ khác thì hắn không có cảm giác.
"Được!" Đại Lận mới không lo lắng hắn bị hoa dại ven đường mê hoặc, chính là cô cảm thấy không khí bất chính, những cô gái này dễ dàng mất đi lý trí, bất chấp mê muội, cũng giống như cô năm đó còn nhỏ sẽ đau khổ mà dây dưa với Duệ Triết tuấn mỹ đến lóa mắt, sẽ mang đến cho cô không ít phiền toái!
"Chúng ta trở về đi!"
Nhưng hai người đang chạy trên đường trở về, bỗng nhiên nhìn thấy trước cổng đại viện thị ủy thế mà lại đông nghìn nghịt người, nhóm người này lôi kéo biểu ngữ, trên người cột tấm chăn, quần áo bẩn thỉu đứng trước cửa đại viện thị ủy.
Vốn dĩ bọn họ dùng báo giấy ngồi trên mặt đất, dựa vào, thấy cô cùng Duệ Triết chậm rãi chạy tới, vội vàng đứng lên như ong vỡ tổ, lôi kéo biểu ngữ đứng chặn trước cổng lớn của đại viện thị ủy, không cho người ra vào.
"Xin Đằng thị trưởng làm chủ cho chúng tôi, nhà xưởng nhà máy của chúng tôi bị niêm phong, tiền lương không được nhận, khiến chúng tôi đột nhiên mất việc, không có tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày, càng không có tiền cho con cái đến trường. Hiện tại chúng tôi muốn báo oan, để chính phủ cho chúng tôi một lý do hợp lý khi niêm phong nhà máy!"
"Xin Đằng thị trưởng cho chúng tôi một lý do hợp lý, nếu không chúng tôi sẽ tiếp tục kiện lên Bắc Kinh, để lãnh đạo quốc gia xem xét chuyện này!"
"Vốn dĩ nhà máy của Cao thị vẫn phát triển rất tốt, hiệu quả và lợi ích không sai, nuôi sống vô số người nghèo chúng
tôi như vậy, nhưng đột nhiên có một ngày lãnh đạo đến nơi đây thị sát, nói hàng loạt nhà máy ô nhiễm nghiêm trọng, không phù hợp với các loại chỉ tiêu, phải niêm phong. Vì thế đột nhiên nhà máy đã bị niêm phong như vậy một thời gian, tòa thị chính của Cẩm thành cũng không cách nào đưa ra một lý do hợp lý! Bởi vậy chúng tôi khẩn thiết mong các vị lãnh đạo cán bộ kì cựu ở đây làm chủ cho chúng tôi, vì sao lại niêm phong nhà máy của chúng tôi?! Có phải là có cán bộ đang lợi dụng tư quyền để nuốt chửng nhà máy của chúng tôi hay không?"
Lúc này mặt trời đã chiếu những tia sáng đầu tiên xuyên qua tầng mây, trời đã sáng, những người này bắt đầu lớn tiếng thì thầm, xôn xao lôi kéo đi xung quanh, khiến nhóm cán bộ kì cựu tập thể dục xong liền nghe tiếng mà đến, nghi ngờ nhìn nhóm người này.
Tình hình này là, dân nghèo khổ cùng đường đang quỳ gối kêu oan khiếu nại trước cổng đại viện thị ủy, tìm công bằng cho chính mình, là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng thoáng nhìn loại tình hình trước mặt này có chút quỷ dị, những người dân mặc quần áo tả tơi này dường như đang chỉ thẳng mặt Đằng thị trưởng vô cớ niêm phong nhà máy nhà xưởng của họ, vây quanh Đằng thị trưởng đang chạy thể dục!
Vì thế, tất cả cán bộ kì cựu, toàn bộ lính gác cổng, đều đem ánh mắt nhìn về Đằng Duệ Triết, chờ Đằng thị trưởng trả lời vấn đề.
Đằng Duệ Triết di chuyển chân dài, đi về phía trước hai bước, đôi mắt thản nhiên nhìn nhóm người này: "Nhà máy của Cao thị gây ô nhiễm kim loại nặng, vài chục năm nay đã khiến cho cỏ ở bốn phía không mọc được, nước sông khô cạn, càng khiến cho dân cư bốn phía phải uống nước bị nhiễm độc kim loại nặng, mang bệnh ung thư vào người. Chính phủ thị ủy niêm phong, là sau khi nhận được vô số đơn tố cáo, mục đích là khôi phục lại hoàn cảnh sống bình thường cho dân cư ở khu Giang Bắc!"
"Tôi nhìn thấy chẳng phải vì nhân dân, mà là cho chính riêng anh! Đằng thị trưởng, anh niêm phong nhà máy của Cao thị, lại còn chính mình lén thu mua, chiếm Cao thị làm riêng của mình, sau đó bắt đầu từ chức thị trưởng, đi kinh doanh chốn thương trường! Chúng tôi nhất định phải tố cáo chuyện này lên trên, cho anh chết không tử tế!" Nhóm người này bắt đầu kích động đứng lên, nhặt lên đất đá dưới đất mà ném qua cổng, hơn nữa còn ùa vào cánh cổng, thành một đám bạo loạn, "Anh khiến chúng tôi vứt bỏ bát cơm của mình, chúng tôi cũng cho anh bay màu bay đầu! Những người cán bộ khác cũng có thể nhìn thấy, đây là chúng tôi tố cáo Đằng thị trưởng, vì trả thù Cao gia, nên cướp đi nhà máy của Cao thị, không tiếc lạm dụng tư quyền, làm một số chuyện không dám để người ta nhận ra!"
Đối mặt với cảnh này, thân hình cao lớn của Đằng Duệ Triết không chút sứt mẻ, chính là nheo mắt lại, đem Đại Lận che chở ở phía sau lưng mình, mở miệng cười lạnh: "Cao thị lụi tàn, không phải do chính phủ có niêm phong hay không, mà là do kinh doanh không tốt, vàng đỏ nhọ lòng son! Hiện chính phủ thị ủy niêm phong nhà máy, vì mọi người mà tạo một hoàn cảnh sống lành mạnh, phát triển thành một khu nhà máy không có ô nhiễm, cung cấp nhiều công việc cho mọi người hơn, thử hỏi có gì không tốt?"
"Đương nhiên không tốt! Bởi vì Đằng thị trưởng anh ở giữa kiếm tiền lời vào túi riêng của mình, thu mua Cao thị, tham ô tham nhũng! Nếu không vì sao anh vội vã từ chức? Vì sao lại đi cắt băng ở T thị cho Đằng thị! Thật ra điều này căn bản là Đằng thiếu gia anh lợi dụng chức quyền thị trưởng đển thu mua Cao thị cho Đằng thị!" Nhóm người này căn bản không nghe lời khuyên bảo, không phân biệt phải trái, cầm gạch đá liền ném về phía cổng, muốn ném chết đôi vợ chồng trẻ này, muốn làm thối thanh danh thị trưởng của Đằng Duệ Triết, để lãnh đạo quốc gia đến điều tra hắn!
Bởi vậy Đại Lận tránh ở phía sau Duệ Triết cũng đã nhận ra điểm khác hường, đứng ra nhìn nhóm công dân đang nổi điêm này, nói với Duệ Triết: "Xem ra, là Cao gia tìm người đến. Quả nhiên việc anh từ chức sẽ không thuận lợi, có người muốn mượn cớ này để hành động."
Đằng Duệ Triết phất phất một cánh tay của cô, để cô an tâm một chút, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cô, "Đã đoán trước chuyện bên trong."
Hắn không hề để ý đến nhóm người này, mà là để lính canh ở cổng ngăn cản, mang theo Đại Lận lẳng lặng đi về biệt thự thị trưởng. Hai người đi vào tắm rửa, thay quần áo chính thức, ngồi trước bàn ăn sáng.
"Lão Cao không tìm thấy chứng cớ xác thực để chứng minh là anh thu mua Cao thị." Đằng Duệ Triết dùng bữa sáng, tao nhã dùng khăn ăn ấn ấn khóe miệng, thả lên bàn, "Bởi vậy ông ta cùng con gái Cao Vãn Tình mới dùng phương pháp này đi náo loạn."
"Anh để anh em Long gia giúp mình thu mua Cao thị, đợi khi anh tiếp nhận Đằng thị, lại trả cho anh sao?" Đại Lận không hề động đến bữa sáng trước mặt, mà là lẳng lặng ngồi, "Hiện giờ sự việc đã muốn làm lớn chuyện, các cán bộ kỳ cựu ở thị ủy sẽ cho rằng anh lợi dùng tư quyền để niêm phong Cao thị, có dễ dàng giúp Cao thị phản kích hay không?" Dường như tất cả người xấu đều là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đánh rắn phải đào bảy mét, không thể cho thoát! Nếu không hậu họa vô cùng!
"Mặc kệ bọn chúng đi." Đằng Duệ Triết đứng lên, mỉm cười, bảo Đại Lận đi làm, "Tiểu nhân nhiều lắm, em không quan tâm để ý đến bọn họ, bọn họ liền chẳng là gì cả. Hiện giờ có ghi âm lời nói Cao Vãn Tĩnh đánh người ở nhà trẻ, clip tɦác ɭoạи của Đóa Hoa Đóa, cùng với chứng cớ chính xác lão Cao làm ác ở chốn thương trường, bọn chúng không dám đem chuyện này náo loạn đến Bắc Kinh. Ngược lại là em, anh lo lắng em thiếu kiên nhẫn." Ánh mắt mang ý cười của hắn sầu lo hẳn lên, bình tĩnh nhìn Đại Lận đang ngồi.
"Em......"
Hai người đang nói, đột nhiên Tô Tiểu Nhạn vội vội vàng vàng chạy vọt vào từ cửa, gõ vang nhà ăn, "Đằng thị trưởng, Tô tiểu thư, Mộ bí thư cùng một số cán bộ khác đang lại đây, nói là có người cung cấp chứng cớ chính xác anh thị trưởng thu mua Cao thị, chứng cứ này còn là lấy ra từ ngăn kéo của anh nữa."
Đằng Duệ Triết biến sắc, ánh mắt trở nên sắc bén trong phút chốc, lạnh buốt quét qua đây, "Lấy ra từ ngăn kéo của tôi?"
"Đúng vậy, đúng thật là lấy ra từ ngăn tủ trong thư phòng của anh. Nhưng căn phòng này vẫn là do tôi quét dọn, không có bất kì ai từng bước vào." Tô Tiểu Nhạn cúi đầu nói nhỏ giọng, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, có vẻ rất khó chịu, "Anh thị trưởng, anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm loại chuyện này!"
"Tôi tin cô, giờ cô đi ra ngoài đón tiếp các cán bộ đi." Thế nhưng Đằng Duệ Triết không tức giận, khuôn mặt như được điêu khắc mang theo chút cười quái dị, bảo Tô Tiểu Nhạn ra ngoài. Sau đó cúi đầu nhìn Đại Lận ở chỗ ngồi, nụ cười quái dị bên môi biến thành nụ cười dịu dàng: "Đại Lận, xem ra vài lần con của chúng ta nhiệt tình hiếu khách, quả nhiên dẫn các bạn nhỏ có vấn đề lại đây. Có người mua chuộc đứa nhỏ, để đứa nhỏ này đánh cắp tài liệu từ ngăn tủ của anh."
Đại Lận thấy hắn thế mà còn tâm tình cười đùa, nhíu mày: "Anh xác định trong ngăn tủ của mình không có gì quan trọng chứ? Em vẫn luôn cảm thấy, sẽ có bạn nhỏ vào phòng chúng ta lấy này nọ, sau đó trở thành lợi thế của đối thủ để đối phó với anh!"
"Em ra ngoài một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Hắn cười đứng thẳng dậy, đi về phía trước, ý cười trên khuôn mặt dần thu lại, khoanh tay ở phía sau, trầm ổn nội liễm, thân hình cao lớn dần dần rảo bước vào phòng khách.
Sau đó, vài người cán bộ kỳ cựu đã ngồi vào phòng khách, bao gồm Mộ bí thư nghe thấy chuyện mà đến, vài vị phó thị trưởng, cùng với Tiêu Tử, ở cửa thế mà còn cảnh vệ, kiểm sát viên, xúm lại một vòng người, có thể thấy được sự tình nghiêm trọng!
Trong đó có một vị phó thị trưởng trực tiếp đặt văn kiện bị trộm lên trên bàn, đi thẳng vào vấn đề: "Đây là hợp đồng thu mua Cao thị, phía trên còn có Đằng thị trưởng ký tên, đây là giải thích thế nào?"
Mộ bí thư chau mày, đang ảo não tại sao Duệ Triết lại để cho người ta bắt được nhược điểm này, thật sự là muốn giúp hắn cũng không có lý do! Chỉ có thể ở một bên yên lặng xem biến này!
Đằng Duệ Triết đem thân hình to lớn vĩ ngạn của mình ngồi xuống sô pha, đôi mắt nhọn thản nhiên liếc nhìn qua vặn kiện, lưng dựa ghế mà cười: "Trước khi bản thị trưởng trả lời vấn đề này, Lý phó thị trưởng có thể báo cho biết, dùng phương pháp gì để có được hợp đồng này không?"
"Chỉ cần văn kiện có tính hợp pháp, làm sao sợ hãi so đo văn kiện này sẽ bị mọi người biết đến?" Phó thị trưởng cười hỏi lại hắn, thế tới rào rạt, khí thế bức người, "Vừa rồi trước cổng đại viện thị ủy tụ tập một số dân chúng kêu oan, bởi vậy tôi mới nhận chứng cớ này của bọn họ, đến gặp Đằng thị trưởng để hỏi cho rõ ngọn ngành. Dù sao chúng ta đều là thị trưởng của tòa thị chính, vì dân chờ lệnh, trung thành với quốc gia và đảng, là trách nhiệm của người lãnh đạo!"
"Ồ, vậy cũng không hẳn là phó thị trưởng đến đây để khởi binh hỏi tội?!" Đằng Duệ Triết ngồi thẳng người, nheo mắt lại nhìn qua xấu xa, giống như mang theo chút cười, đôi mắt lại lóe ra ánh sáng lạnh, đầy khí phách mà nhìn vài vị phó thị trưởng ở trước mặt, cùng với Tiêu Tử, "Viện kiểm sát có người không? Thế nhưng lại không truy cứu kẻ trộm tài liệu này của bản thị trưởng trước, mà lại để Lý phó thị trưởng đến đây khởi binh hỏi tội trước!"
Đột nhiên sắc mặt hắn lạnh lùng, phút chốc bừng bừng tức giận, chậm rãi đứng lên, đi đến bên này, "Đúng vậy, trên tài liệu này có chữ ký của bản thị trưởng. Nhưng mời Lý phó thị trưởng nhìn cho rõ ràng, đây là thị trưởng phê duyệt, phê chuẩn nhà máy Cao thị có thể được giải tỏa niêm phong, bị qua tay bán ra ngoài. Bên thu mua là một đơn vị khác!"
"Như vậy, vì sao Đằng thị trưởng lại phê duyệt nhà máy Cao thị có thể được giải tỏa niêm phong?" Lý phó thị trưởng tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước để bức ép, trong lòng biết rõ ràng đối với chuyện này, nhưng cố tình giống như lão Cao, tìm không thấy chứng cớ chính xác, chứng minh bên thu mua chính là Đằng thị trưởng!
Nếu Đằng Duệ Triết từ chức, sau đó lại thu hồi Cao thị, thì đúng là danh chính ngôn thuận thu mua Cao thị, bọn họ hoàn toàn không thể bắt tội hắn! Dù sao phía trên còn có một Mộ bí thư, một Mộ thị trưởng đang tạm thời điều nhiệm ở đại sứ quán của Mỹ. Một khi Đằng Duệ Triết từ chức, Mộ Dạ Triệt nhất định lập tức quay về, sau đó dưới sự hậu thuẫn của Mộ bí thư mà lên chức thị trưởng! Bọn họ vẫn là người một nhà như cũ!
Đằng Duệ Triết khoanh tay liếc mắt qua đây, mím môi không thèm trả lời, cười lạnh không tiếng động. Thị trưởng phê duyệt giải tỏa niêm phong thì có vấn đề gì? Hiện tại chuyện Cao thị gây ô nhiễm đã bị rõ ràng, đúng là thời điểm để mua bán qua tay ra ngoài! Lý phó thị trưởng này đúng là tự tát vào mặt mình!
Cuộc nói chuyện của mọi người đi vào cục diện bế tắc, hơn nữa Lý phó thị trưởng không có chứng cớ lại ở trong này bức ép, không thể không lên tiếng khuyên giải an ủi: "Lý phó thị trưởng, vẫn nên chờ viện kiểm sát lại đây điều tra chuyện này, dựa vào trình tự mà làm việc đi. Mọi người đều là đồng nghiệp, làm gì phải bức ép như vậy? Huống hồ thân phận của những kẻ làm náo loạn ở cổng kia cũng chưa được chứng thực, chúng ta đừng làm nhiễu loạn người một nhà!"
Mày kiếm Đằng Duệ Triết nhíu lại, lạnh lùng hừ một cái: "Tiểu Nhạn, đưa mọi người ra ngoài! Nhân tiện để đội đặc công điều tra rõ thân phận của những người ở cổng đại viện, cùng với kẻ trộm đã cướp tài liệu của bản thị trưởng!"
"Vâng." Tô Tiểu Nhạn vội vàng mời mọi người đi ra ngoài, kết quả vệ sĩ của Lý phó thị trưởng thô lỗ đẩy cô ra, để cô đừng chắn đường đi của Lý phó thị trưởng, cũng làm cho cô bị ngã xuống đất!
Phút chốc, tất cả bí thư cùng thị trưởng đều lặng im, kinh ngạc nhìn một cảnh trước mắt này! Lý phó thị trưởng muốn làm thị trưởng chính đến điên rồi, thế nhưng hiện tại lại khiêu khích Đằng Duệ Triết?
Đằng Duệ Triết cũng nhìn qua bên này, mi tâm nhíu lại: "Lý phó, chỉ bằng cái đẩy vừa rồi kia của anh, bản thị trưởng cho anh ngay cả làm phó thị trưởng cũng không xong!" Đôi mắt nhọn của hắn quét ngang qua đây, làm cho những vị bí thư thị trưởng trước mắt không cần rời đi, hơn nữa còn để cảnh vệ quan binh giữ đám dân bạo loạn kia, hiện tại hắn cùng Cao gia làm một cái chấm dứt hoàn toàn!
Hắn kiêu căng vỗ tay, chậm rãi vỗ, đột nhiên trên vách tường trắng xuất hiện một màn hình chiếu lớn, trên màn hình là hình ảnh camera theo dõi thư phòng của hắn.
Chỉ thấy một cậu bé khoảng năm tuổi đang lục lọi trong ngăn tủ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện màn ảnh, có bảy tám phần tương tự với Lý phó thị trưởng, cười hì hì, còn thường xuyên nhìn xung quanh.
Cuối cùng, đứa bé tìm được văn kiện hợp đồng, bỏ vào túi xách nhỏ của mình, sau đó nhảy chân sáo ra ngoài, hoàn toàn không giống kẻ trộm, cười hì hì, rõ ràng là bị người lớn sai khiến......
Một bên, Tô Tiểu Nhạn kinh ngạc hô một tiếng cao vút: "Đây không phải là hai ngày trước Đằng thị trưởng đi T thị chưa quay về, Khiêm Khiêm mời bạn nhỏ Dào Dạt qua chơi sao? Lúc ấy tôi ở phòng bếp cắt hoa quả, để tụi nhỏ chơi với nhau, nghĩ đều là con cái nhà thị trưởng, là khách quý, nên tôi chuẩn bị cho chúng nhiều món ăn ngon. Nhưng không nghĩ tới tiểu thiếu gia có giáo dục này sẽ vào cửa trộm này nọ......"
Lý phó thị trưởng lại hung hăng uốn éo khuôn mặt, mang theo thư ký kiêm vệ sĩ liền đi về phía trước.
"Lý phó dừng bước!" Đằng Duệ Triết khoanh tay mà đứng, đôi mắt nhọn lóe ra ánh sáng lạnh, "Bản thị trưởng luôn luôn nghi ngờ, vì sao nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, còn có thể có kẻ trộm lẻn vào thư phòng? Thì ra Lý phó dạy con yêu lợi dụng cơ hội lẻn vào cửa, lẻn vào thư phòng đi ăn trộm. Như vậy mời Lý phó giải thích cho chúng tôi một chút, những người dân làm loạn ở cửa này là đã xảy ra chuyện gì? Theo tôi được biết, trước kia Lý phó thị trưởng có chút giao tình với Cao lão gia, Cao gia có thói quen đi cửa sau với Lý phó thị trưởng, Lý phó thị trưởng nhận quà cũng muốn mềm tay luôn rồi!"
"Vớ vẩn!" Lý phó thị trưởng hất tay áo bước đi!
Nhưng cảnh vệ cầm súng ở cửa làm sao sẽ để anh ta đi, bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ cánh cửa này nghiêm ngặt, ai cũng không được phép đi ra ngoài, cho đến khi sự việc được điều tra rõ ràng, người của viện kiểm sát lại đây!
"Đem người đưa vào!" Đằng Duệ Triết lại lớn tiếng quát một cái, âm thanh hùng hậu có lực, nhưng không phải nói với Lý phó, mà là người ở ngoài cửa. Thì ra cảnh vệ đang áp giải hai người dân làm loạn lại đây, đưa bọn họ bước vào phòng khách, cho bọn họ cơ hội để mắng.
Phút chốc hai người mặc quần áo rách nát liền nằm bẹp xuống mặt đất, nằm không chịu đứng dậy, đem bùn đất trên người cọ đầy mặt sàn cao cấp, không ngừng làm mặt xấu, "Các vị bí thư, các vị thị trưởng, xin các vị làm chủ cho chúng tôi, nhà máy nhà xưởng của chúng tôi bị Đằng thị trưởng niêm phong, chúng tôi không có công việc, cũng không có tiền......"
"Cho bọn họ tiền!" Đằng Duệ Triết lại nói, thân hình cao lớn vẫn đứng bất động như núi, khoanh tay mà đứng, "Bọn họ cần bao nhiêu tiền liền cho bấy nhiêu, thậm chí, có thể giúp bọn họ xuất ngoại tránh né bị người ta đuổi gϊếŧ, để bọn họ du lịch vòng quanh thế giới, có được sổ đỏ của biệt thự. Nhưng tôi chỉ muốn có được lời nói thật từ miệng của bọn họ, rốt cuộc là ai sai khiến các người!"
Hai người dân làm loạn hơi hơi sửng sốt, vội vàng đứng dậy từ dưới đất: "Anh đang nói thật sao? Có thể cho chúng tôi sổ đỏ của biệt thự?"
"Đương nhiên!" Đằng Duệ Triết lạnh lùng buông mắt.
A, quả nhiên là có tiền có thể sai khiến được quỷ!
"Vô liêm sỉ, các người đang nói cái gì!" Lý phó thị trưởng hung tợn đi tới, gắt gao nhìn chằm chằm hai tên khốn nạn bị tiền tài mua chuộc này, một tay bắt lại một tên trong đó, "Các người là dân làm loạn, ban ngày ban mặt dám ở trong này bị Đằng thị trưởng dùng tiền mua chuộc! Các người có biết Đằng thị trưởng làm vậy là phạm pháp hay không? Thân là một quan viên công chức, làm sao có thể sử dụng tiền bạc để các người thay đổi khẩu cung?! Anh ta đang moi sự phạm tội của các người!"
"Nhưng anh ta ra giá, xác thực nhiều tiền hơn so với Cao lão gia! Anh ta hứa hẹn cho chúng tôi sổ đỏ biệt thự, các người lại chỉ cho chúng tôi mỗi người một vạn tệ!" Người này hoàn toàn không co rụt vai, mà là hung hăng rút quần áo rách nát của mình từ trong tay Lý phó, lại chạy qua Đằng Duệ Triết bên kia, "Có biệt thự này, chúng tôi còn cần đi ra ngoài làm việc bán sống bán chết sao? Dù sao trước kia ở nhà máy của Cao thị, mỗi ngày chúng tôi đều đi làm hơn 10 tiếng, mỗi tháng cũng chỉ có hai ngàn tệ, còn phải chịu đựng khí độc nước độc do nhà máy hóa học thải ra, mang theo một thân bệnh, hiện tại một căn biệt thự này liền đủ cho cả đời chúng tôi......"
Đằng Duệ Triết nghe được cong môi cười: "Nếu các người có thể ra tòa chứng minh là Lý phó thị trưởng cùng Cao lão gia sai khiến các người đến làm náo loạn trước cổng đại viện thị ủy, hơn nữa còn nói ra tin tức nhiều năm qua của Cao thị, tôi có thể thực hiện lời hứa của mình, cho vợ con các người một căn hộ, để bọn họ an cư lạc nghiệp."
"Được, nhất định chúng tôi sẽ ra tòa làm chứng, Đằng thị trưởng nhất định phải cho chúng tôi một căn hộ, chúng tôi đã muốn chịu đựng đủ rồi, bị khí độc khiến toàn thânchúng tôi mang bệnh, hàng năm chui rúc trong khu dân nghèo......" Hai người sớm đã quỳ trên mặt đất mà cảm tạ, Lý phó thị trưởng tức giận phẫn nộ, xiết chặt nắm đấm, lại không thể làm được gì.
Vài tiếng sau, sự việc dần dần bình ổn.
Bởi vì trước đó Đằng Duệ Triết đã bố trí theo dõi, chụp được một cảnh đứa nhỏ vào thư phòng ăn trộm, cùng với đánh tan từng cái, mượn sức hai người dân làm chứng, bởi vậy lúc này Lý phó thị trưởng bị khống chế, không cho phép đi đến nơi đâu, cũng không cho phép có động tác gì!
Cao gia bên kia, tự nhiên viện kiểm sát lập tức đến cửa "Thăm hỏi", sợ tới mức Cao lão gia đang chuyền nước cắn chặt răng không nói lời nào, nhắm mắt lại giả chết.
Đại Lận thấy mọi người rời đi, Mộ bí thư cùng Tiêu Tử vẫn ở tại chỗ như cũ, biết bọn họ là có lời muốn nói, liền theo Đằng Duệ Triết vào thư phòng, cùng nhau tham dự công sự của bọn họ.
"Cậu bé Dào Dạt này, chắc là bị bảo mẫu trẻ nhà bọn họ sai khiến, mới lẻn vào thư phòng ăn trộm tài liệu." Đại Lận thản nhiên nói, đôi mắt im lặng liếc nhìn mọi người một cái, sớm đã biết được rất nhiều oai phong tà khí của các bảo mẫu trẻ từ Tô Tiểu Nhạn, "Nghe nói thái thái của Lý phó thị trưởng đang ở Mỹ, làm nghiên cứu, rất ít khi về nước. Dào Dạt liền giao cho bà nội cùng bảo mẫu chăm sóc, trước đó không lâu, cô bảo mẫu trẻ tuổi này tụ họp cùng đồng
hương, khoe ra áo quần dùng giày dép trên người, nói là Lý phó thị trưởng tặng cho mình, hơn nữa còn mua cho mình rất nhiều đồ trang sức......"
Tiêu Tử nghe được hơi hơi nghiêng mặt qua một bên, tựa như chính mình cũng có lời khó nói.
Tiêu Tử
Dù sao, người vợ Cao Vãn Tình của anh trước đó không lâu đã có tin đồn ái muội với Tiếu Kỳ ở Sang E, hơn nữa chị họ Đóa Hoa Đóa còn ban ngày ban mặt nói cho anh biết, Vãn Tình từ khi tách riêng phòng, liền luôn luôn tìm kiếm đàn ông ở bên ngoài, khát vọng có thể tìm được một người đàn ông yêu thương mình thật lòng, đừng để cho mình trở thành thiếu phụ ngày đêm hư không tịch liêu. Mà những này đó, không phải do Tiêu Tử anh bức ép sao? Anh không có tư cách mắng cô ấy hồng hạnh xuất tường!
"Tôi ở lại, là muốn nói cho mọi người biết, nếu có cần, tôi có thể làm chứng ở vụ án đặc biệt này." Tiêu Tử đứng lên, cũng không có ngồi lâu lắm, chuẩn bị đi ra ngoài, "Trước mắt tôi đã dành được quyền nuôi con, Mênh Mông vừa được đưa ra nước ngoài, bởi vậy tôi hi vọng việc này của Cao gia, có thể hoàn toàn được giải quyết. Như vậy đối với mọi người đều tốt, dù sao ai cũng không muốn bị Cao gia này cắn gắt gao."
"Em tiễn anh đi." Đại Lận mỉm cười, chủ động đưa anh ra cửa, gọi Tiểu Nhạn cũng đi ra, để Duệ Triết ở một mình nói chuyện cùng Mộ bí thư, còn mình thì vừa đi vừa tán gẫu cùng Tiêu Tử, "Cao gia có động thái gì với chuyện clip nóng của Đóa Hoa Đóa không?" Đoán có lẽ là tức muốn hộc máu.
"Cắt đứt quan hệ cùng cô ta, không thừa nhận có cô cháu gái Đóa Hoa Đóa này, nhưng tin tức phản đối Cao gia vẫn rất nhiều, thanh danh các vị tiểu thư của Cao gia cũng không tốt." Tiêu Tử theo cô đi đến cửa biệt thự, đứng dưới hàng cây lá phong nhìn khuôn mặt ôn nhu của cô, tự giễu mà cười cười: "Ha ha, quả nhiên là, không phải người một nhà sẽ không vào một cửa, Đại Lận, năm đó anh đối xử với em ở bữa tiệc rượu như vậy, cũng đã xác định anh là người chung đường với Cao gia bọn họ. Bởi vậy anh không thể đánh giá vài năm nay Cao gia thực hiện thế nào, chỉ có thể nói, những điều này là báo ứng của anh. Hiện tại Cao gia luôn mãi hành động không chịu hết hy vọng, nhất định Cao lão gia sẽ vào tù, hoàn toàn là cửa tan nhà nát, như vậy chờ tất cả mọi chuyện chấm dứt, anh sẽ theo Mênh Mông định cư ở nước ngoài, cũng hy vọng em, được hạnh phúc mỹ mãn."
Đại Lận cười dịu dàng, nói tiếng cám ơn, vẫn là dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như năm đó. Nhưng trong ánh mắt trong suốt xinh đẹp của cô lóe ra một chút xa lạ cùng kiên định, cười nhìn Tiêu Tử ở đối diện, không hề hồi tưởng về dáng vẻ Tiêu Tử năm đó xem cô như trân bảo, dù sao đều là cảnh còn người mất, không phải sao.
Cô cười thản nhiên, dư quang khóe mắt miết đến phía sau cây phong đại thu, có một cô gái núp phía sau thân cây nhìn chằm chằm cô, giỏ rau xanh còn để lộ một góc, rõ ràng là một bảo mẫu vừa mua đồ ăn trở về.
Vì thế cô đưa Tiêu Tử lên xe, cùng anh chào tạm biệt, sau đó cố ý đi trên con đường lá phong, thưởng thức bầu trời xanh cùng hàng phong đỏ.
Cô bảo mẫu trẻ tuổi mặc váy hoa quả nhiên nhắm mắt đi theo phía sau cô, đôi mắt to lóe ra một ánh sáng thù hằn, lúc sáng lúc tối, một bàn tay thì miết rau cần mới mua đến dập nát. Vì vậy cô bảo mẫu trẻ tuổi từ thôn nhỏ trong núi đây, thiếu chút nữa là kết hôn cùng Lý phó thị trưởng, hàng đêm theo ngủ, dùng chính thanh xuân của mình hầu hạ chủ nhân rất nhiều năm. Hiện tại Lý phó thị trưởng vừa mới ra tòa li dị cùng vợ, Đằng Duệ Triết lại khiến anh ta rơi xuống ngựa, không phải là tai họa giáng xuống bất ngờ sao?!
Tô Tiểu Nhạn
Tô Tiểu Nhạn đi ra cổng tìm Đại Lận, nhìn thấy Đỏ Tươi đi theo phía sau Đại Lận, đột nhiên hô lên một tiếng, "Đỏ tươi, cô đang làm gì vậy? Lý phó thị trưởng nhà cô vừa mới bị thương, còn không về nhà mà an ủi đi, đi theo Tô tiểu thư nhà chúng tôi làm gì?!"
Lý Đỏ Tươi hung hăng quay đầu trừng mắt liếc nhìn cô một cái, cầm chặt giỏ rau, chạy nhanh như chớp! Đại Lận thì xoay người đi trở về, hít sâu mấy ngụm không khí mới mẻ, cười cười với Tô Tiểu Nhạn. Mối quan hệ xã hội phức tạp rắc rối, có phải chính là như vậy hay không? Một khi giải quyết được một kẻ địch khiêu khích mình, sau đó lại có vô số nấm mọc sau mưa khác. Đột nhiên cô cảm thấy ngày như vậy rất bình thường, không có những kẻ râu ria này phối hợp diễn tấu, cuộc sống có lẽ không còn gì phấn khích.
"Tô tiểu thư, điện thoại của cô đổ chuông, tôi giúp cô lấy qua đây." Tô Tiểu Nhạn đưa điện thoại qua cho cô, "Có lẽ là công ty gọi đến, hôm nay cô quên đi làm."
"Hình như là vậy." Đại Lận thản nhiên cười, nhận lấy di động, vừa đi dưới hàng phong xinh đẹp, vừa nhìn Đằng Duệ Triết đang đứng ở ban công lầu hai, cùng nhìn nhau cười với thân hình cao lớn của hắn, mây mù trong lòng dần tan, cảm giác trời xanh trên đầu ngày càng trong xanh.
"Vâng, tôi là Tô Đại Lận, xin hỏi đầu dây là ai?" Cô đưa điện thoại dán vào lỗ tai, chuẩn bị lên lầu. Xem ra lúc này đây, Cao gia cùng các đối thủ khác đều có thể giải quyết hết, chuyện của Toto cũng không kém nhiều lắm, không biết tiếp theo sẽ là gì? Cổ Tuấn khăng khăng một mực sao? Hay là người vẫn theo đuổi đàn ông của cô? Ong bướm theo đuổi Duệ Triết?
"Hôm nay ban lãnh đạo của Đằng thị có cuộc họp, cùng gặp mặt với cổ đông mới tới, Darling, sao em chưa tới." Trong điện thoại chậm rãi truyền đến âm thanh trong trẻo của Cổ Tuấn, vừa có chút cưng chiều vừa có chút trách cứ, có thể tưởng tượng giờ phút này anh ta đang ngồi ở ghế da nheo mắt xấu lắm, "Hiện tại chúng ta đã là đồng nghiệp, em là bạn học cũ không thể không cho tôi mặt mũi như vậy được. Tôi chờ em cả một buổi sáng."
"Bởi vậy sau này mỗi ngày cậu đều đi làm ở Đằng thị?" Đại Lận đi lên lầu hai nhìn Đằng Duệ Triết tuấn mỹ dưới ánh mặt trời, bất đắc dĩ nhún vai với hắn. Hiện tại đã không phải là những năm tháng cực khổ vì muốn thoát khỏi Tiêu Tử cùng Đằng Duệ Triết, trốn đến đại học Giang Bắc, cô không hề ngồi xe buýt, không hề đi xuyên qua vườn hoa cúc, mà là cùng Duệ Triết phấn đấu ở công ty, phu xướng phụ tùy, không biết Cổ Tuấn có hiểu được hay không?
"Đương nhiên, mỗi ngày tôi sẽ tặng cho Darling em một bó hoa tươi, cho em mỗi ngày đều có tâm trạng tốt."
---
Danh Sách Chương: